"Có gì là không thể." Tần Nhất cười khẽ, nhưng là tràn đầy giễu cợt, nói xong trực tiếp nhón chân lên hôn Vân Hoán.
Cánh môi cùng cánh môi chạm nhau, sau đó Tần Nhất thu hồi ánh mắt, vẻ mặt khiêu khích nhìn Sở Sở.
Không biết tại sao, tâm tình Tần Nhất bây giờ vô cùng tốt. Nhớ ngày đó, Sở Sở chính là thường xuyên ở trước mặt cô cùng người của tiểu đội Vân Hoán "show ân ái" như vậy, lúc nào cũng nhắc nhở Tần Nhất cô chỉ là người ngoài.
Tình huống bây giờ đã đảo ngược lại, Tần Nhất cảm thấy vui vẻ nói không ra lời.
Hóa ra bắt nạt người khác kiểu này rất thú vị.
Vân Hoán cưng chiều xoa xoa đầu củ tỏi của Tần Nhất, hạ tay rất nhẹ, không có làm cho búi tóc của Tần Nhất bị lỏng ra.
Tiểu gia hỏa ít khi lộ ra tính tình trẻ con, anh liền để cô chơi một lúc. Sở Sở khϊếp sợ nhìn một màn trước mắt, nếu như trước đó còn không tin, vậy hiện tại thì sao, cô ta không thể không tin.
Vân Hoán lúc nào thì đối xử với người khác ôn nhu như vậy, cô ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt cưng chiều đó của anh. Không, cô ta từng thấy qua, trong mộng của cô ta, Vân Hoán cũng nhìn cô ta thâm tình như thế.
Rất nhiều buổi tối cô ta tự an ủi bản thân như vậy, nhưng bây giờ thì sao, người phụ nữ trước mặt này lại hung hăng cho cô ta một bạt tai, nói cho cô ta, người đàn ông cô ta yêu vài chục năm hiện tại đã là của người khác.
Đả kích này không thể nói là không nghiêm trọng, Công tử của chúng ta thành công dẫm lên chân đau của kẻ địch.
"Không, không có khả năng, chuyện này sao có thể!" Sở Sở điên cuồng lắc đầu, cô ta không tin, cô ta không thể tin. "Thím à, thím còn muốn tôi chứng minh như thế nào? Hôn cũng hôn rồi, sao thím còn chưa tin anh ấy là ông xã của tôi. Cũng không thể để cho tôi ở trước mặt thím trình diễn đông cung sống đi." Tần Nhất chớp chớp mắt nhìn Sở Sở, không cần bất kỳ trang sức gì, cô luôn xinh đẹp giống như là tiên nữ.
Thế nhưng lời cô nói ra, từng câu từng chữ đâm vào trong lòng Sở Sở, làm sao cũng không nhổ ra được.
Đúng vậy, cô ta còn hy vọng xa vời gì nữa đây. Vân Hoán không thích phụ nữ đụng vào người anh nhất, nhưng vừa nãy người kia hôn anh, vậy mà anh không chỉ không đẩy ra, ngược lại còn cưng chiều nhìn cô, đây chưa đủ nói rõ quan hệ giữa bọn họ ư.
"Hừ, cô và A Hoán là vợ chồng thì như thế nào, cô hiểu được anh ấy bao nhiêu? Cảm tình vài chục năm giữa chúng tôi, cô lại có được mấy năm?" Sở Sở điều chỉnh xong tâm tình, mặt tràn đầy trào phúng nhìn Tần Nhất. Khóe môi Tần Nhất hơi nhếch lên, Sở Sở quay đi quay lại chỉ biết mỗi chiêu này, ngoại trừ châm ngòi ly gián thì cô ta chả có chiêu trò gì nữa.
Tần Nhất bỗng có chút ngán, cô cảm thấy rất nhàm chán.
"Tôi và Vân Hoán có mấy năm tình cảm thì mắc mớ gì tới cô, cô chỉ cần biết anh ấy là ông xã của tôi là được rồi." Tần Nhất có chút nhàm chán nghịch nghịch bàn tay to của Vân Hoán.
Tay Vân Hoán rất đẹp, thon dài cân xứng, trắng mịn đẹp mắt, nhưng lại rất lớn, so với tay của cô thì lớn hơn nhiều, vừa vặn có thể bao trọn lấy tay nhỏ của cô.
Sở Sở thấy Tần Nhất thờ ơ không để ý, trong con ngươi tràn ra tia ghen ghét: "Được thôi, anh ấy là chồng cô, thế nhưng cô biết không, A Hoán đã có người trong lòng rồi. Mấy năm trước, anh ấy yêu người kia, yêu đến chết đi sống lại, cô thì tính là cái thá gì, chẳng qua là một vật thay thế." Sở Sở có lòng tin, người phụ nữ này nghe xong những lời cô ta nói nhất định sẽ chịu không được. Đến lúc đó, chỉ cần cô và Vân Hoán cách lòng, cô ta còn sợ không có cơ hội sao.
Năm đó, Tần Nhất không phải cũng là như thế à.
Công tử lợi hại như vậy, còn không phải vẫn bị cô ta cạo chết.
Sở Sở bỗng nhiên có chút điên cuồng, không ai có thể thắng được cô ta, không có ai! Vân Hoán là của cô ta, là của cô ta!
Tần Nhất hoàn toàn không có tâm tư, cô nhàm chán lên tiếng: "Tôi nói này Sở Sở, cô đến bây giờ vẫn chưa nhận ra tôi à? Xem ra năm năm nay cô một chút tiến bộ cũng không có, thật khiến tôi thất vọng."