Là sự ôn nhu chân chân thật thật. Lâm Bạch người này nhìn ôn nhuận như ngọc, kỳ thật so với ai khác đều vô tình lạnh lùng, anh chỉ để tâm đến người mà bản thân anh lưu tâm.
Dưới đôi con ngươi tĩnh lặng như nước là trời đông giá rét căm căm, nhưng bây giờ cô nhìn thấy gì? Ôn nhu! Trong mắt Lâm Bạch vậy mà lại xuất hiện ôn nhu?
Vương Ổn Ổn cũng hy vọng mình nhìn nhầm, thế nhưng sự ôn nhu đó vẫn còn.
Tâm Vương Ổn Ổn bỗng nhiên đau nhói, một mảnh chua xót. Cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là sự thật, người Lâm Bạch yêu không phải cô, mà là...
Thế nhưng, bảo cô cam tâm như thế nào, nguyện ý buông tay như thế nào, thứ như tình yêu, nào có thể tự do khống chế.
"Không phải chứ Nhất Nhất, cậu cũng quá lười rồi đó. Đây là Đế thiếu, là đối tượng biết bao nhiêu cô gái muốn lấy, sao cậu có thể qua loa thế chứ?" Lâm Thanh đau lòng ôm ngực, dáng vẻ như cải trắng nhỏ bị heo ăn mất. Mắt phượng của Tần Nhất híp lại, không biết tại sao, cô rất không thích cái ví dụ này.
Rõ ràng cô mới là cải trắng non mọng nước được không.
"Những chuyện này quả thực không cần Thất Thất bận tâm, để tôi lo liệu là được rồi." Ánh mắt Vân Hoán nhìn Tần Nhất vô cùng cưng chiều, anh cưới cô về là để yêu thương, những chuyện vụn vặt này vẫn nên để anh xử lý.
Trần Á Bình vẻ mặt hâm mộ, lập tức nghĩ đến lúc cô ấy và Lâm Thanh kết hôn, khoảng thời gian đó đều là do tự cô thu xếp mọi chuyện.
Hừ, không có so sánh thì không có tổn thương, cho nên người nào đó đêm nay vẫn nên ngủ thư phòng đi thôi.
Lâm Thanh không biết, bởi vì một câu cảm khái vô ý thức của mình, khiến cho anh ta bị ngủ trong thư phòng mấy tháng, đến khi em bé được sinh ra, anh ta vẫn còn chưa thể quay về. "Đúng rồi lão Đại, anh có dự định mời những người khác không, hay chỉ có người trong căn cứ chúng ta?" Lâm Bạch ưu nhã nhấp một ngụm trà, khuôn mặt mỉm cười nhìn Vân Hoán.
"Vợ của tôi, đương nhiên phải để tất cả mọi người đều biết." Một câu, Vân Hoán biểu lộ tâm ý của mình.
Anh hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều biết tiểu gia hỏa là người của anh, cơ hội tốt như vậy, làm sao anh có thể không vì mình xác định rõ danh phận chứ.
"Được, tôi đã biết." Như vậy bọn họ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cũng may hiện tại không vội, bọn họ có nhiều thời gian để chuẩn bị tốt.
Giữa bạn bè lâu ngày không gặp, tự nhiên có nhiều lời muốn nói, buổi tối nay đã định trước là không ngủ.
Đồng hồ sinh học của Tần Nhất cực chuẩn, dù cho tối hôm qua mọi người nói chuyện đến rất khuya, sang ngày thứ hai cô vẫn có thể đúng giờ tỉnh dậy. Vừa mở mắt liền đối mắt với đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán: "Thất Thất, chào buổi sáng."
Tần Nhất tiến tới hôn một cái lên khóe môi anh: "Chào buổi sáng."
Mắt Vân Hoán sáng lên, lập tức tặng lại cho Tần Nhất một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt.
Sáng rỡ tinh mơ đã có một trận mập mờ kiều diễm.
Đợi đến khi Tần Nhất và Vân Hoán thu thập xong xuống tầng, thời gian đã không còn sớm. Tần Nhất hôm nay khôi phục nữ trang, cô mặc một bộ váy màu xanh nhạt, làn váy dài miễng cưỡng che khuất mắt cá chân, bên trên là những đóa hoa sơn trà đua nở, theo Tần Nhất di động, hoa sơn trà một đường nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Vân Hoán làm xong cơm trưa, sau khi hai người ăn xong, Vân Hoán bỗng nhiên nói với Tần Nhất: "Thất Thất, anh dẫn em tới một nơi."
Biết người này sẽ không nói cho mình, Tần Nhất cũng không hỏi, mở ô ra liền cùng Vân Hoán ra cửa. Hai người đều là loại có giá trị nhan sắc nghịch thiên, trên đường đi có không ít người nhiều lần ngoái đầu nhìn bọn họ. Người của căn cứ Đế Đô có ai không biết Vân Hoán, nhưng bọn họ lại tò mò về Tần Nhất đang đi bên cạnh Vân Hoán.
"A, cô gái kia từ đâu tới, dáng vẻ thật xinh đẹp."
"Đúng đúng đúng, còn đứng cạnh Căn cứ trưởng của chúng ta nữa. Ôi chao, hai người đó thật xứng đôi quá đi!"