Sắc mặt người đàn ông như chứa tia âm khí, thân cao chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ
Giữa trời đông giá rét, gió lạnh thấu xương, nhưng hắn vẫn một bộ tây trang chỉnh tề, không có chút chật vật vì lạnh
Ninh Viên Viên ngẩn ngơ, không bết xuất phát từ cái gì, cô có chút cảm thấy đau lòng không chịu nổi
Tần Mặc nhìn thân ảnh cô gái chạy đến, sắc mặt có hoà nhãn lại, đón trọn cô vào lòng
Một vòng bao trọn thân thể, Ninh Viên Viên có chút kinh ngạc, nhưng bị một bàn tay lạnh lẽo kích thích, đột nhiên xoa nắn vành tai cô, Ninh Viên Viên khẩn trương, khẽ kêu một tiếng
Thanh âm mềm mại lại mang theo sự kiềm nén, tiếng kêu vụn vặt, truyền đến tai Tần Mặc chính nũng nịu đến chết người
Cô nắm chặt góc áo hắn, khẽ nói:"Anh đến đây lúc nào? Sao lại đến đây, còn nữa, ăn mặc mong manh như vậy không sợ bị bệnh à?"
Tần Mặc không trả lời, không hiện lên một tia biểu tình, im lặng nhìn cô gái, đột nhiên đưa hai tay lên, giữ chặt gương mặt cô
Ninh Viên Viên:"?"
Gương mặt nhỏ bằng bàn tay, trắng nõn sạch sẽ, hàng mi cong cong tinh tế, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trời lạnh khiến hai gò má và chóp mũi có chút ửng đỏ, càng khiến cô trở nên diễm lệ mĩ miều
Ninh Viên Viên cau mày, chưa kịp nói chuyện, đã bị hai bàn tay kia véo
"Á!" Vừa lạnh vừa đau, Tần Mặc lại hạ thủ một cách vô tình như thế
Cảm xúc mềm mềm trên ngón tay, khiến hắn có chút thỏa mãn
Cô ngước mắt lên nhìn hắn, nam nhân sở hữu đôi mắt đào hoa, khi nhìn người lại đậm ý nhu tình, hiện tại ngay lúc này lại có cảm giác lạnh lẽo đáng sợ
Trong lòng cô không tự chủ mà rét run
Diệp Phàm đứng từ xa vẫn luôn nhìn bọn họ, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau. Khoé môi Tần Mặc mím chặt, bàn tay cầm lấy tay cô càng thêm siết chặt
Ninh Viên Viên có chút do dự, cuối cùng lịch sự hướng Diệp Phàm khẽ gật đầu chào một cái. Nhìn hành động của cô, Tần Mặc càng thêm lạnh lẽo trong lòng, nắm lấy tay cô nhanh chóng bước đi
Đến khi bóng dáng hai người biến mất, Diệp Phàm lặng lẽ thu tầm mắt
Quân phục trên người tôn lên dáng người đĩnh đạc lại đẹp mắt, bộ đồ rằn ri giữa trời đông giá rét càng thêm mờ hồ
Anh hẳn là khiến cho vị em rể kia hiểu lầm rồi?
Diệp Phàm hơi bất động, cuối cùng lại thở dài một hơi
Thôi bỏ đi...
Tần Mặc dắt Ninh Viên Viên đi một đoạn xa trong hoa viên Diệp gia, bước chân người đàn ông dài khiến cô có chút theo không kịp, lực trên bàn tay kia không giảm
Cô cố gắng giãy dụa, hoàn toàn giống như phí sức
Ninh Viên Viên mím chặt môi, một cảm ấm ức tràn ra từ trong đáy lòng không tả nổi
Hốc mắt cô đỏ lên, một cảm giác tủi thân chưa bao có. Cô biết tính tình Tần Mặc xưa nay giống như thời tiết, lúc nắng lúc mưa
Cô biết trước đây Tần Mặc ghét nguyên chủ, thậm chí còn không muốn nhìn mặt cô ấy
Nhưng không phải cô đã cố gắng hoà nhãn mối quan hệ giữa hai người rồi sao? Tại sao mỗi lần tức giận hắn đều tỏ ra thái độ với cô?
Chẳng lẽ cô chỉ là một nhân vật phản diện có kết cục không tốt, nhưng mà... Cô cũng đâu muốn ở trong cái thân thể này?
Đây là lỗi do cô sao?
Ninh Viên Viên cảm thấy oan ức không chịu được, nén lại tủi thân, kiềm chế để bản thân không được khóc
Bước chân của Tần Mặc đột nhiên chậm lại, người đàn ông quay lại nhìn cô
Hắn thoáng sững sốt
Đập vào mắt hắn là một người con gái mỹ lệ, đôi mắt đỏ hoe phiếm hồng tức giận trừng hắn
Nhưng mà, cái dáng vẻ này chính không có chút uy hiếp nào đối với Tần Mặc, càng giống như nũng nịu giận dỗi, vành tai không tự giác mà đỏ lên
Ninh Viên Viên thực sự tức giận, dùng hết sức bình sinh, vung cái bàn tay kia ra, mạnh mẽ đẩy người đàn ông trước mặt
Tần Mặc không kịp phản ứng, đã bị cô đẩy lùi đi vài bước chân, sau đó kinh ngạc nhìn cô
Cô gái nhỏ tức giận thở hỗn hển
Tần Mặc hơi nhíu mày, không hiểu sao có chút bực bội:"Em..."
Ninh Viên Viên hoảng loạn lui lại, cô ngồi xổm xuống, ôm chặt đầu mình
Giống như một loại tâm lý sợ hãi, cô theo bản năng mà kháng cự
Tần Mặc bị hành động của cô doạ cho kinh ngạc, miệng mấp máy một hồi cũng nói nên lời
Hiện tại hắn cũng không biết nói gì cho đúng, nhìn thân hình nhỏ ôm chặt lại giữa một màn sương tuyết như thế, không hiểu sao lại cho người ta sinh ra một loại cảm giác bi thương
Hắn hơi liếm môi, bộ suit trên người vẫn sạch sẽ gọn gàng, dáng cà lơ cà phất lười biếng
Tần Mặc cúi người xuống, hai tay nâng cánh tay, kéo cô ngồi dậy:"Ngoan, đừng ngồi đây, rất lạnh"
Ninh Viên Viên tựa hồ không rõ cảm xúc của bản thân, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt thật khó hiểu. Lúc thì lãnh đạm, lúc thì dịu dàng
Giống như vừa đánh xoa, khiến cô không tài nào cưỡng lại
Hắn giúp cô kéo áo khoác lại, vuốt mái tóc rối loạn kia, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn lạnh nhạt
Tuy vậy, đường nét trên khuôn mặt người đàn ông vẫn nhu hòa một cách khó hiểu, mang lại một sự kinh diễm khó có ai có được
Tránh để bị cảm, Tần Mặc chỉnh lại quần áo giúp cô, đến khi xe chạy xa cánh cổng Diệp gia, Ninh Viên Viên mới chậm rãi hồi thần, cô khẽ liếc nhìn người ở ghế lái
Người kia chỉ chừa cho cô một sườn mặt tinh xảo, mái tóc đen nhánh được hắn tùy ý vuốt ra đằng sau, tạo ra một cảm giác hoang dã lạnh lùng
Ninh Viên Viên buồn chán tựa đầu lên cửa sổ
Tần Mặc chậm rãi liếc nhìn qua, cười một tiếng:"Đùng ủ rũ như vậy, dẫn em đi đồ giáng sinh"
Cô lười biếng nhìn qua hắn
Người đàn ông thả chậm tốc độ, vẻ mặt có chút khoa trương:"Thích không?"
Ninh Viên Viên giật giật khoé miệng, dối lòng nói một tiếng:"Thích"
Cô cảm thấy hắn chính là một tên khó hiểu
Tần Mặc dừng xe lại ở một trung tâm mua sắm lớn, Ninh Viên Viên mím chặt môi, dường như cảm thấy sự tức giận ban nãy của Tần Mặc giống hệt như là một ảo giác
Tưởng rằng rất thân thiết nhưng thật ra lại không hiểu gì về người ta
Người này giống như là thời tiết vậy, tuy rằng lộn xộn nhưng bốn mùa lại rất rõ ràng
Cô tuy rằng đã là người trưởng thành nhưng vẫn không tài nào bị cái tính tình hắn ảnh hưởng, cô vẫn cảm thấy mình chính là xem Tần Mặc như một trưởng bối vậy
Còn vài ngày nữa là giáng sinh
Giữa trung tâm dựng lên một cây thông rất to đặt ngay đại sảnh, cây thông trang trí tinh xảo mang lại cảm giác ấm áp trong mùa đông này
Thỉnh thoảng sẽ có nhân viên cosplay ông già noel phát quà cho các bạn nhỏ, hoặc khách hàng sẽ được chụp hình miễn phí
Ninh Viên Viên tròn mắt nhìn, dáng vẻ như có chút bỡ ngỡ
Nhiều năm ở trong vòng giải trí chạy đua với thời gian ra cô từng chân chính đi ra ngoài như vậy, thời gian ít ỏi đến đáng thương
Làm một diễn viên có tiếng trong nước, không tránh khỏi bị fan nhận ra và bám đuôi
Thậm chí không có thời gian tung tăng đi mua sắm như vậy
Cô bây giờ không khác gì một đứa nhà quê ở nông thôn lần đầu lên thành phố, vừa ngốc vừa đần ngó nghiêng xung quanh
Tần Mặc nhìn dáng vẻ đó của cô, giống như bị chọc cười
Tần Mặc:"Em muốn mua thứ gì?"
Cô liếc mắt lên nhìn hắn khó hiểu:"Không phải là đều mua quà giáng sinh tặng cho người thân sao?"
Người đàn ông hơi nhíu mày, chậm chạp suy nghĩ:''Tôi không rõ"
Ninh Viên Viên suýt nữa bị hắn chọc cho tức giận. Cái gì mà không rõ cơ?
Loại năm nào cũng nhảy disco với thời gian như cô thậm chí còn không rành mà hắn cũng như thế, không phải đang muốn đùa giỡn với nhau à?
Chẳng lẽ năm nào hắn cũng đi đóng phim?
"Chẳng lẽ mọi năm anh đều không đón giáng sinh cùng người nhà?"
Đối với loại câu hỏi này thì Tần Mặc vô cùng thành thật:"Lúc nhỏ có mấy năm đón cùng với mọi người trong nhà, sau khi lên trung học thì cũng không thèm để ý, lớn lên chút nữa thậm chí giáng sinh trôi qua mấy ngày thì tôi mới biết giáng sinh vừa qua đi"
"....."
Ninh Viên Viên hiện tại không biết nên hình dung với tình huống này như, cảm thấy bản thân đã độc lạ rồi mà tên chết tiệt này cũng độc lạ không kém
Sau mơ hồ mở miệng:"Vậy trong thời đó anh làm gì?"
Tần Mặc đứt tay trái vào túi, thong thả sánh bước bên cạnh cô, dáng người cao ráo hoàn mỹ, bộ suit trên người càng tăng thêm độ chú ý của người khác. Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, mắt hơi cụp xuống dường như là đang suy nghĩ
"Trước đây, sau khi lên trung học là tôi đã một một ngôi trường thực xa và tốt nhất trong thành phố, trường và nhà khá xa nên ông nội đã thuê cho tôi một căn chung cư gần trường học. Đối với khoảng cách xa như vậy thì không thường xuyên về nhà, thường là những ngày lễ quốc khách hoặc Tết tôi đều sẽ có mặt ở nhà"
Ninh Viên Viên ngước mắt lên nhìn hắn, chậm chạp liếm môi
Tần Mặc nhẹ giọng nói tiếp:"Đến lúc tiếp quản công ty là tôi đang học năm hai đại, bận đến mức có khi không phân biệt được ngày hay đêm"
"Đến khi công ty ổn định lại như được bây giờ thì tôi cũng quen bén luôn là thế giới lại có ngày này"
Chính hắn cũng không quan tâm đến những ngày như vậy, Tần Mặc cảm thấy có giáng sinh hay không thì cũng đều là một ngày bận rộn
May mắn là hàng năm đều có thư kí Lâm thông minh lại chuyên nghiệp, mọi năm sẽ giúp hắn mua quà cho người thân
"Vậy trong thời gian anh đó làm gì?"
"Hửm, hẳn là dành thời gian quay cuồng với đóng việc hoặc đánh bù một giấc thật dài cho hết ngày"
Giọng điệu tùy ý lại mang theo một chút bất cần đời
Tuy rằng đã đoán trước một chút, nhưng Ninh Viên vẫn cảm thấy có tội nghiệp cho hắn
Giáng sinh là một ngày tuyệt vời để những người thân yêu quay quần bên nhau, cùng nhau trải qua một mùa đông lạnh lẽo
Cô đương nhiên là hiểu sự cô đơn này, may mắn là cô còn có bạn bè bên cạnh
Tuy rằng hắn sinh ra trong đỉnh cao của nhân sinh, lại còn có một gia thế khủng bố, tài sản chất như núi
Sau khi phạm phải một sai lầm thì từ danh môn vọng tộc không khác gì một công ty sắp phá sản
Tuy rằng sống chung nhau không lâu, nhưng những thói quen sinh hoạt của cả hai thì đối phương đều âm thầm ghi nhớ
Trung tâm thực lớn, lại còn rất nhiều người
Đa phần là các cặp tình nhân hoặc một gia đình
Ninh Viên Viên nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông trước mặt, cảm thấy họ cũng thật giống như một đôi vợ chồng cùng nhau đi mua sắm vậy
Thậm chí thời gian trôi qua nhàn đến mức khiến cô quên rằng đây là một thế giới trong tiểu thuyết, chân thực tới nỗi quên rằng người đàn ông trước mình không phải là một người bình thường
Cô lặng lẽ siết chặt bàn tay lạnh lẽo của mình
Hoàn toàn bị cách biệt với không khí sôi nổi ở đây, đắm chìm trong sự cô độc của bản thân
Đối với mọi thứ không thuộc mình đều sinh ra một cảm giác sợ hãi
Không biết trôi qua bao lâu cô mới sực tỉnh táo, nhìn nam nhân trước mặt đẩy một chiếc đẩy và đứng trước các gian hàng thuần thục lựa chọn
Tần Mặc là một người tỉ mỉ, có thể người khác sẽ cách sống hắn đặc biệt tùy ý nhưng hắn là một người có quy luật
Đột nhiên trên môi hắn lộ ra một nụ cười, ánh mắt hướng về phía cô, đôi mắt đào hoa trông phong tình vạn chủng, ý cười lộ ra tràn đầy ý
Hoàn toàn đánh gục trái tim sắt đá của bà cô hơn 30 tuổi như cô
Ninh Viên Viên âm thầm đè nén trái tim đang đập bình bịch, giả vờ bình tĩnh nói:"Anh_cười cái gì?"
Người đàn ông giống vô ý lướt ánh mắt qua gương mặt cô, khoé môi âm thầm nhếch lên, giọng điệu giống như đang đè nén ý cười:"Không có gì"
Bỏ qua gương mặt vặn vẹo của cô, Tần Mặc giống như không có gì mà tiếp đi đẩy xe
Có lẽ Ninh Viên Viên không rằng, ánh mắt cô nóng rực đến mức nào, trần trụi nhìn hắn đến xuất thần
Tâm tình Tần Mặc không tệ, hôm nay quyết định sẽ làm thật nhiều món ăn ngon để thưởng cho biểu hiện của cô hôm nay
Sau khi lượn vòng hơn 1 tiếng ở trung tâm, Tần Mặc xung phong đi ra xếp hàng thanh toán
Nhưng không ngờ tên đàn ông đó giống như một cái nam châm cỡ lớn, chỉ cần đứng một chỗ thôi không biết đã thu về được bao nhiêu cái ánh mắt tình ý
Ninh Viên Viên khoé môi co giật
Buồn chán dạo quanh một vòng ở gần đó
Trên kệ hàng trưng bày các quà giáng sinh
Nhưng thu hút ánh mắt cô nhất chính là một quả cầu tuyết pha lê kìa, bên trong quả cầu có một con hồ ly màu trắng đang cuộn trọn cơ thể
Cô hứng thú cầm lên, hoàn toàn rất giống cái người nào đó
Tô Tình đang khoác tay cùng một cô gái đi dạo ở trung tâm, cô nàng kia chợt kéo tay cô, khẽ hô lên một tiếng:"Chị Tình Tình, chị nhìn cô gái đó xem, má ơi thực sự quá xinh đẹp"
Ánh mắt Tô Tình chợt dừng trên người cô gái cách mình không xa kia, mái tóc hệt như sóng nước xoã dài đến eo, gương mặt mỹ miều xinh đẹp, bộ quần áo trên người giản dị nhưng cũng không giấu được khí chất quyến rũ từ trong xương cốt
Tô Tình khẽ nhấp môi, hơi sững sờ
Cô cảm thấy cô gái trước mắt có chút quen, nhưng không tài nào nhớ nổi
Đến khi bóng dáng kia biến mất, cô nàng bên mới kéo kéo cánh tay cô:"Chị Tình Tình, mỹ nhân kia thực sự rất xinh đẹp đúng không?"
Trên mặt cô gái có chút hưng phấn, khoé môi cong lên của Tô Tình hơi cứng ngắc, giọng điệu nửa thật nửa đùa nói:"Ừm, vậy tôi không xinh đẹp sao?"
Cô nàng kia cổ họng chợt khô cứng, lập tức cười gượng hai tiếng phá tan bầu không khí lạnh lẽo này:"Nào có, chị Tình Tình cũng thực sự rất xinh đẹp, nếu cô gái là một bông hồng đỏ rực rỡ, thì chị chính là hoa ly trắng dịu dàng"
Lời này đối với Tô Tình thực sự không tính ăn nhập, cô cũng không trêu chọc nữa, chỉ cười một cách xinh đẹp, ánh mắt sâu kín nhìn đến bóng dáng biến mất kia:"Hoa hồng đỏ rực rỡ, nhưng là cũng có thể là hoa hồng trắng thuần khiết"
Cô gái kia đối với lời nói của Tô Tình có chút không hiểu nổi
Tần Mặc đứng dựa vào cửa xe, dáng vẻ đẹp mắt cùng giá trị trên người cực kỳ thu hút các cô gái, nữ mê mẩn năm ngưỡng mộ
Từ xa nhìn thấy bóng dáng dấp tấp kia, hắn chỉ hỡi rũ mắt
Ninh Viên Viên thở hồng hộc chạy đến, chưa kịp nói gì đã bị Tần Mặc vui vẻ chế nhạo:"Làm sao, vui vẻ đến quên mức đường về?"
Cô hơi phồng má trợn tròn mắt
Hắn vốn định vui đùa thêm chút nữa, đã bị túi trên tay cô thu hút
Nhận ra được ánh mắt của hắn
Ninh Viên Viên hoảng hốt giấu thứ đồ trên tay mình ra sau lưng
Ánh mắt người đàn ông chợt tối lại, nhưng nụ cười vẫn duy trì trên môi:"Viên Viên cầm thứ gì kia, tôi có thể biết một chút không?"
Ai đời nào lại đi nói trước món quà mình sắp tặng, cô chỉ ra vẻ thần bí lắc đầu
Tần Mặc cảm thấy nụ cười trên môi cũng sắp khó để duy trì, nhìn chằm chằm cô hai giây cũng không có hứng thú nữa
"Đi thôi" Giọng điệu hơi lành lạnh
Hắn giúp cô mở cửa, Ninh Viên Viên thuận thế ngồi vào. Trên tay cầm chặt túi đồ trong lòng
Người đàn ông không dấu vết liếc qua, nhìn như thế nào cũng cảm thấy món đồ kia chợt có chút đau mắt
Cô làm ra dáng vẻ thần bí kia là có ý gì?
Hay đó là mua một quà tặng?
Cô sẽ tặng cho ai? Tề Long?
Hay là...
Trong đầu Tần Mặc chợt hiện lên gương mặt người đàn ông mặc quân phục lúc nãy, chân mày chậm rãi nhíu lại, nhìn như nào cũng cảm thấy có thể kẹp chết một con ruồi