Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 28



Nghe thế, Tề Long như không kịp phản ứng, đến khi nghe đến tiếng cười trầm thấp của cô gái hắn tựa như đã hoàn hồn. Nâng bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của thiếu nữ lên, môi lạnh khẽ hôn lên mu bàn tay ấy, hắn dường như ngửi được mùi hương từ cô

Cái mùi hương nhẹ nhàng lại ngọt ngào ẩn giấu trên người cô, chỉ một cái chạm nhẹ lên bàn tay trắng nõn non mịn đó, khiến cho bao nhiêu người đàn ông cảm thấy si mê đố kị

Một màn lãng mạn như thế đập vào mắt Tần Mặc, quai hàm nghiến chặt, vẻ mặt thâm thường không rõ ý vị, cảm xúc lẫn lộn, cặp đào hoa càng lệ khí, thâm trầm đến quỷ dị

Cao Gia Kỳ tựa hồ không để ý hắn, nhìn chăm chăm vào một màn kia không khỏi thốt lên:"Chậc chậc, Tề thiếu kia thật có mị lực vậy mà thể giao lưu cùng đại mỹ nhân, thật ghen tị"

Màn lãng mạn như thế diễn ra trước mắt mọi người, kinh ngạc cho tới sững sốt ghen tị xen lẫn, có nhiều không khỏi đoán già đoán non về mối quan hệ giữa Ninh tiểu thư cùng Tề thiếu

Mấy vị trưởng bối lấy làm tiếc nuối, gia thế hai người càng không phải tầm thường. Một người là cháu gái ông trùm thương nghiệp Ninh Cảnh Thiên còn một người là thái tử Tề gia trùm bất động sản

Nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Đối với hào môn gia thế gì đó điều này luôn rất quang trọng, họ lợi dụng thời cơ nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, lại cùng có người yêu hay không liền không quang trọng, cái quang trọng nhất là sự nghiệp gia tộc đi đôi với danh tiếng mà kết thông gia con cháu mang lại

Thường thì hôn nhân như thế ít ai cảm thấy hạnh phúc, lại một trong số họ có tình nhân bên ngoài điều này không lấy làm lạ

Ít ai lại lấy được tình yêu của đời mình, chỉ có thể là chết tâm chấp nhận

Cha mẹ nguyên chủ chính là điển hình, cô cùng với nam chủ cũng chính là như thế

Những lời bàn luận dồn lên hai người bọn họ, tai chó của Tần Mặc như vểnh lên, thính đến mức một chữ cũng không bỏ sót. Tần Mặc cau mày, mi tâm nhíu chặt

Không rõ tâm trạng, nhưng hắn dường như cảm thấy không vui, lý trí vặn đi những suy đó, nhìn chằm chằm màn trước mắt càng thêm cay

Những cục diện đó không những bị người ngoài thấy, đám người họ Ninh đứng từ xa cũng thấy. Ninh Chí Đức cau mày, cả người giận đến phát run thầm thấp giọng mắng:"Con ranh đó thật không biết mặt mũi!"

Cố Như Hằng liền ra vẻ bạch liên hoa, vuốt tấm lưng chồng, nhẹ an ủi:"Con bé còn nhỏ, lớn lên lại xinh đẹp ong bướm xung quanh ắt hẳn không ít" Lời nói nhẹ nhàng, nhưng mang theo ý chăm chọc chế giễu

Ninh Khanh cắn chặt môi, cô ta đã chuẩn bị thật lộng lẫy cho buổi tiệc hôm nay, người bắt chuyện với cô ta không ít nhưng toàn mấy ông chú hoặc những tên có diện mạo bình thường, tức chết mất

Ánh mắt ghen tị đố kỵ dồn dập, lửa giận ánh lên người Ninh Viên Viên:"Em gái thật biết cách thu hút đàn ông, khiến cho Tề thiếu khom mình nâng niu như thế..." Cô ta cao giọng một chút cố ý ngân nga:"Thật giống như yêu tinh"

Ninh Khanh cười cười, thanh âm mang vẻ tiếc nuối:"Tần thiếu thật sự vất vả, quay đi quay lại không biết đội nón xanh lúc nào không hay"

Mặt Ninh Chí Đức càng lúc càng đen hơn, tức giận nhìn cô, tay siết thành quyền:"Hừ, cùng với mẹ cô ta đều một guộc! Đều là một đàn bà quyến rũ đàn ông"

Lúc này Diệp Phù Tru, ông ngoại của Ninh Viên Viên trừng tầm mắt nhìn chằm chằm vào đám người họ Ninh, Ninh Chí Đức sống lưng lạnh lẽo mờ mịt nhìn lại, hoảng loạn gọi:"B..ba!"

Diệp Phù Tru tuy lớn tuổi nhưng dáng người đỉnh đặc thẳng tắp khỏe, gương mặt cương nghị thường trực nghiêm túc, là một lão quân nhân chinh chiến nhiều năm, bước đi lộ ra khí phách mạnh mẽ cao quý, đằng sau lưng ông Từ lão chậm chạp đi theo

Khí thế hiên ngang của ông Diệp làm cho đám người họ Ninh cứng họng, chân như mọc rễ, nhút nhích không nổi

Ông đứng trước mặt bọn, ánh mắt lộ ra sắc bén, gương mặt hung tàn sát ý:"Ai cho phép mày gọi tao là ba?"

Câu nói như đánh vào mặt nhà họ Ninh, quần chúng vây quanh nhìn động tĩnh ánh mắt dán lên một góc đó

Ninh Chí Đức hèn mọn lộ ra khí sắc sợ hãi:"Ba, người nói gì thế, con là con rể của ba cơ mà"

"Chậc, thật không biết ngượng miệng"

Câu nói vang lên đánh gãy lời nói, đám người dời mắt liếc sang, ba người hai nam một nữ bước tới. Vẫn là bộ dạng châm chọc của cô

Ninh Chí Đức như bị lửa giận thiêu đốt, suýt nước xúc động:"Hỗn láo"

Thần sắc cô vẫn như cũ mà lạnh nhạt, khí chất cao quý thanh lãnh, toát lên sự cương nghị cứng rắn

Cô làm như không nghe được lời lão già kia, lơ đi, dời mắt đến Diệp Phù Tru ngoan ngoãn cúi đầu:"Ông ngoại"

Diệp Phù Tru có chút kinh ngạc, từ "ông ngoại" này đối với ông tựa như qua được mấy đời, ánh mắt của trưởng bối toát lên sự yêu chiều không có một tia tức giận:"Ngoan, đến đây với ông"

Quả nhiên là cưng chiều cháu gái

Không ngoài dự đoán của cô, nguyên chủ giống như là con cưng của tác giả vậy, ngoài trừ ngu ra thì cái gì cũng hơn nữ chính

Cô buông cánh tay đang khoát của Ninh Cảnh Thiên ra, nhẹ nhàng đi đến, ông cụ Diệp thương yêu xoa đầu:"Cháu gái ta càng lúc càng xinh đẹp"

Ông cụ Từ ha hả:"Xinh đẹp như thế thì người làm trưởng bối như ông chắc rất rắc rối"

Đúng thật là... rất rắc rối

Khuôn mặt vặn vẹo của Ninh Chí Đức, hắn như muốn điên để đánh đứa con gái bất hiếu kia

Diệp Phù Tru không nể mặt liếc nhìn Ninh Chí Đức rồi lướt qua hai mẹ con kia, chất vấn:"Các người nên ăn nói cẩn thận một, Tề thiếu cùng tiểu Viên là bạn học cấp 3 hai đứa nhỏ đùa nghịch một chút mà các người trong não chứa toàn cặn bã buông lời không hay đến cháu gái ông đây, hẳn là nên xin lỗi một tiếng?"



Với sự chất vấn của Diệp lão gia không ai dám cãi lại, Ninh Chí Đức như đinh đóng cột, hậm hực liếc nhìn Ninh Viên Viên

Khoé môi cô khẽ cong lên lộ ra sự kiêu ngạo đắc ý, ánh mắt hiện lên ý tứ xem thường rõ ràng. Hắn run lên, móng tay bấm vào da thịt trấn an bình tĩnh

Nén lại cơn giận dữ e dè nói:"Chuyện này cũng không có gì... chỉ là hiểu lầm"

Nghe được câu này ai cũng lập tức cau mày, đã sai rồi không nhận lỗi, làm ba mà cùng con riêng của mẹ kế bôi xấu thanh danh của con gái

Mọi người lập tức bàn tán xì xào, sinh thần của Từ lão như một vỡ kịch drama kịch tính, đối phương lại là một cô gái xinh đẹp

"Chậc, không hiểu sao tôi lại cảm thấy như Ninh tổng không biết nhận lỗi"

"Rõ ràng rồi còn gì"

"Gia môn bất hạnh"

Ninh Viên Viên vụng trộm vểnh môi, bật chế độ diễn xuất chuyên nghiệp nhập vai bạch liên hoa yêu đuối bị bắt nạt

Đôi mắt cô gái nhỏ phiếm hồng, yếu ớt chống lên cánh tay của Ninh Cảnh Thiên, bộ dạng sầu bi thảm thương, cô nhỏ giọng có chút nghẹn ngào:"Ba à, con biết ba không phải là người thiên vị (ý là vô cùng thiên vị), nhưng ba cũng không thể nào bôi xấu con gái mình như thế chứ"

Mọi người:"......"

Ninh Cảnh Thiên bên cạnh khoé môi co quắp:"......"

Tề Long đang tính bên cạnh nói giúp vài câu:"......"

Tần Mặc vừa vặn nghe được lời này:"......"

Mẹ kiếp, cái bộ dạng yếu đuối này chẳng liên cái dáng vẻ ngông cuồng hồi nãy

Cô lại tăng chế độ diễn lên một bậc, không biết lấy đâu ra nước mắt, những giọt nước lăn dài chảy trên gương mặt tinh xảo đó, càng khiến cô đáng thương:"Hức, con biết con không có mẹ, lại càng không được mẹ dạy dỗ. Nhưng con hèn mọn cầu xin, xin đừng trước mặt con thương yêu dì cùng chị như thế"

Cố Như Hằng nghe xong cảm thấy nổi da gà, lúc trước bà ta cũng là một bạch liên hoa chính hiệu lão làng, khi đối diện với một màn như thế bà ta tự cảm thấy bản thân chỉ là tôm tép

Ninh Cảnh Thiên khoé môi giật giật cứng đờ

Ninh Chí Đức mặt đã đen hơn đít nồi, ngu đần tại chỗ. Mọi người càng âm ĩ dữ dội, mỗi lời bàn tán đều liên quan đến gia đình họ Ninh

Ninh Khanh bị trêu chọc tức đến phát điên, đến khi cô ta muốn ra mặt liên nhìn thấy cặp mắt phượng hẹp dài của Ninh Cảnh Thiên, đôi mắt như ẩn chứa nồng súng, chỉ cần nhìn thôi đã khiến cho cô ta run lên, tựa hồ như ẩn chứa một mũi dao sắc nhọn

Đám người họ đó hạ giọng xin lỗi, tâm tình Ninh Viên Viên vui vẻ muốn chết

Giống như muốn lập tức qua đấp tay lên tường sau đó muốn cười lên thật to, Ninh Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt cô là biết trong lòng cô nở hoa như nào rồi

Người làm chú như anh cũng cảm thấy vui vẻ thay cháu gái, Ninh Viên Viên kéo ống tay áo của Tề Long, hắn thuận tiện khom người, hỏi:"Sao thế?"

Cô cao hướng, nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn, hí hửng nói nóng:"Tâm trạng hiện tại của em rất tốt"

Tề Long nhìn nhìn, đương nhiên biết:"Rồi?"

Khoé mắt cong lên:"Để ăn mừng cho sự kiện này, em sẽ vui vẻ nấu một bàn mãn hán toàn tịch chiêu đãi anh, thuận tiện có thể mời thêm vài người"

Tề Long:"....."

Hắn chợt nhớ vài năm trước con nhỏ này có làm thức ăn cho hắn, ta nói đồ ăn không sống thì cũng khét, khoảnh khắc đau thương nhất chính là cắn răng chịu đựng ăn thử

Nhớ lại Tề Long cảm thấy không khỏi rùng mình

Mẹ nó đây không phải là trực tiếp công khai giết người bằng thức ăn à?

Ninh Viên Viên nhìn mặt hắn hết xanh lại trắng, khó hiểu hỏi;"Anh có ý kiến?"

Linh hồn hắn nhảy dựng lên, muốn xuất ra phát một câu "Tất nhiên là có ý kiến rồi!" Nhưng lời muốn nói bị nghẹn lại, không đành lòng mím môi:"Không cần phiền đến em như thế"

"Ha" Cô cười lạnh một cái

"Thế sao lúc anh nửa đêm gọi tới sao không cảm thấy như vậy?"

Tề Long cảm thấy cuộc đời bế tắc:"......" Hắn thật không nghỉ tới nha, chẳng qua lúc đó tựa hồ ngủ không được, nhìn di động cảm thấy khó chịu, tâm tình nặng nề hơn

Rồi càng nghĩ lại càng ấm ức, mẹ nó hắn không ngủ được thì các người cũng đừng hòng ngủ, cơ hồ không dám lấy ai phát tiết liền nhớ đến đứa em gái vì tình mà cuồng nhiệt kia

Ngay sau đó trên danh bạ đầu tiên là cô, Ninh Viên Viên ngủ say tí bỉ, vì người kia không ngủ được liền đánh thức cô, vừa mở miệng ra lải nhải



Không phải nể hắn là bạn nguyên chủ thì ngay tại đây cô muốn tháo giày ra đáp lên cái mặt hắn

Ninh Viên Viên càng nhớ càng bực bội, cáu kỉnh liếc hắn âm trầm đến lạnh sống lưng. Diệp Phù Tru ngắt tay về cô, từ ái gọi:"Lại đây"

Lúc cô đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn. Ninh Cảnh Thiên buồn cười nhẹ đẩy cô tiến tới:"Đến, ông ngoại gọi ngươi"

Ninh Viên Viên thuận thế đi qua, ngoan ngoãn đứng cạnh ông Diệp, Diệp Phù Tru dáng người người cao lớn là thường tập luyện nhiều, không thua kém gì các chàng trai bây giờ

Những sợi tóc bạc khá ít, hẳn là được nhuộm đen để che bớt. Gương mặt hoà ái, trên mặt ngoài trừ vết nhăn ra thì nhìn liền biết ngày xưa ông chính là một mỹ nam tuấn tú

Ông cụ Diệp vỗ vai cháu gái, giọng điệu có chút không vui nói:"Sao cả năm trời liền không về thăm lão già này"

Ninh Viên Viên oan ức muốn chết, cái này phải hỏi nguyên chủ chứ sao hỏi mình. Biết trả lời cái gì?

Nói vì tên đàn ông chó má kia liền dỗi thiên dỗi địa?

Nói rằng đầu đã dính vào cái tình yêu thắm thiết mà quên cả người nhà?

Hoặc là có tâm hơn liền nói tuy con không về nhưng tâm trí vẫn nhớ gia đình?

Mẹ kiếp!

Tự mình hại mình

Diệp Phù Tru thấy cô không trả lời, lúng túng đảo mắt, cô mềm lòng thở dài. Đối với cô cháu gái này vừa nghiêm khắc vừa cưng chiều, nghiêm đúng chỗ cưng đúng nơi, cách đơn giản là có nguyên tắc

Nên nguyên chủ là người quy củ, ăn nói khéo léo, là người dễ tính dễ gần mặc dù hơi kiêu ngạo tựa như đoá hoa cao lãnh xinh đẹp được chào đón. Nhưng đối mặt với cẩu nam nhân kia là lí trí như bị chó tạp, hình tượng liêm sỉ gì vứt hết, như một con bạch tuộc muốn bám chặt một thứ gì đó

Ở đời trước Ninh Viên Viên là người độc mồm độc miệng, cô có thể lịch sự ăn nói nhã nhặn quy củ ổn định không khác gì thiên kim quyền quỷ là hình mẫu người phụ nữ hoàn mỹ trong các buổi tiệc xã giao. Nhưng khi tức giận lên chả khác gì con điên, máu sọc lên não liền buộc mồm chửi thề

Tính tình như một dã nam nhân, không biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện. Leo lên được diễn viên hạng A là hoàn toàn nhờ vào thực lực hoặc những drama nói năng thẳng thắn mà bị quay được

Khi xuyên vô đây hoàn toàn cô đã khắc chế một chút muốn giữ mạng, cô liền nghỉ rằng mình không đụng vào nữ chính liền có thể sống sót

Chẳng qua nam chủ là người ăn mềm không ăn cứng, nói chuyện nhẹ nhàng với hắn cũng có thể. Tên đó cũng không đến nỗi khó ưa, chỉ là lúc còn là độc giả cô cảm thấy không thể ngấm nổi cái vị nam chủ này

Hễ lên cơn thì nói chuyện y như mình là bố người ta, giọng điệu thiếu đòn cùng gương mặt cùng gương mặt đẹp trai đến mức cho dù tính nết như nào cũng có thể tha thứ

Diệp Phù Tru cười cười, không giận hiền hòa nói:"Không sao, có thể thường xuyên về thăm ông là được"

Ninh Viên Viên:"Vâng ạ"

"Hình như, cháu lên cân à?" Ông quét mắt nói

Ninh Viên Viên:".... Một chút"

Giống như chạm đáy nổi đau với lòng tự trọng của cô, người đàn ông này chẳng tinh tế chút nào, tại sao có thể thẳng trước mặt bao nhiêu người bảo cô lên cân?

Nhìn biểu tình của cháu gái, ông cụ cười khà khà

"Chào chú Diệp" Ninh Cảnh Thiên lễ phép chào hỏi

Ông cụ Diệp quét mắt một cái, biểu tình có chút không cảm xúc, giọng điệu như miễn cưỡng chào lại:"Ninh tổng khoẻ"

Xưng hô khách khí như thế, hẳn Diệp gia đã mang thù với Ninh gia, Ninh Viên Viên mím môi biểu cảm hóng hớt

Chưa gì Ninh Cảnh Thiên đã muốn đuổi cô đi, nhỏ giọng nói:"Cháu ra kia chơi với Tề thiếu đi, chú muốn nói chuyện với ông ngoại cháu một chút"

Cô lườm hắn:"Ninh tổng chú muốn nói chuyện gì mà không để cho cháu nghe"

Hắn cười:"Bí mật"

Ninh Viên Viên:"....." Mẹ nó, lại còn bí mật

Cô đành ngậm ngùi tránh mặt, kéo Tề Long đi kiếm gì đó, Tề Long thấy sắc mặt cô không vui, chọc chọc má cô, ngữ khí có vài phần vô lại:"Không vui?"

Ninh Viên Viên lấy một ly rượu trái cây, màu sắc rất đẹp, một hơi uống hết không màng hình tượng, vị chua chua ngọt ngọt trong khoảng miệng còn có vị nồng của rượu dâng lên

Khiến đôi mắt cô có vài phần ướt át, đồng tử lấp lánh mang vài phần mê ly tựa như đang câu dẫn chúng sinh, đôi gò má hồng hồng lên vì rượu, cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, ngữ điệu trở nên cáu kỉnh:"Liên quan gì tới anh?"

Mí mắt hắn giật giật, tựa hồ có chút giận lại buồn cười không nói gì, hắn cũng cầm lên một ly Champagne, chất lỏng màu vàng lấp lánh, hắn không uống cạn một hơi như cô, mà từ từ thưởng thức

Hắn chợt nhìn thấy bóng dáng người đàn ông xa xa, nụ cười càng thêm rực rỡ:"Kia, chồng em"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.