Trở lại văn phòng, Lâm Ngữ Tình bưng cốc lên uống một ngụm trà xanh, vừa nãy ở cuộc họp nói hơi nhiều nên rất khát nước, lần sau phải rút kinh nghiệm mang một bình nước đi.
Cô ngồi xuống ghế làm việc, gọi điện thoại cho Tần Tiểu Lam, "Tiểu Lam, Húc Chu sao rồi em?"
"Bác sĩ vừa kiểm tra, nói là bị viêm dạ dày cấp tính ạ, bây giờ bọn em đang ở đây xếp hàng chờ lấy thuốc."
Lâm Ngữ Tình hỏi: "Vậy dạ dày ông ấy còn đau không?"
"Ông ấy nói vẫn còn hơi."
"Nếu vậy đừng để ông ấy về công ty nữa, em giúp đưa ông ấy về nhà đi, để ông ấy nghỉ ngơi trước nhé."
"Vâng ạ."
Cúp điện thoại, Lâm Ngữ Tình tiếp tục lật xem tư liệu liên quan tới khiếu nại của khách hàng ở Italy mà trong cuộc họp đã nhấn mạnh. Lâm Ngữ Tình nhìn một chút, đó là về một sản phẩm mới ra, kết cấu của cái bàn xuất hiện chỗ bị nứt, trước mắt vẫn chưa biết là vấn đề ở bản thân thiết kế hay là vật liệu, cần bộ kiểm duyệt chất lượng điều tra.
Lâm Ngữ Tình tới gặp nhân viên phụ trách khách hàng này, yêu cầu cô ấy liên lạc lại với bên khách hàng, gửi sản phẩm bị khiếu nại không tốt cho bộ kiểm duyệt chất lượng xem xét.
Sau khi xử lý xong chuyện nghiêm trọng này, Lâm Ngữ Tình đứng ở trước cửa sổ sát đất, uống cốc trà xanh làm dịu đi sự mệt mỏi.
Đột nhiên nhớ tới người đàn ông ngày hôm qua, cô ấn mở Wechat, gửi một tin nhắn cho anh ta.
Tô Dĩ Hàm: Nhắn qua mail có tiện không? Tôi gửi cho anh tư liệu về công ty của chúng tôi.
Phó Đông Minh: Được.
Sau đó, anh ta gửi sang một địa chỉ mail. Thông qua tên trên địa chỉ mail ấy, cô tìm được link công ty của anh trên mạng, nghiêm túc xem qua.
Duy Ân có hơn tám mươi chi nhánh ở Châu Âu, gần như trải rộng khắp toàn bộ Châu Âu. Ngoài ra, họ còn đảm nhận các dự án kiến trúc nữa. Bọn họ có nhà máy riêng của mình ở Châu Âu, nhưng cũng mua vật dụng ở bên ngoài nhiều, hàng năm số lượng họ nhập khẩu từ Trung Quốc có thể lên tới 1 tỷ NDT.
Miếng thịt béo bở này, bất kể là ai cũng đều muốn tranh giành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến lúc tan làm.
Lâm Ngữ Tình đang nghĩ có nên không ngồi xe Tô Mộ Cẩn về hay không
Nhớ lại thái độ của hắn trong buổi họp ngày hôm nay, cô rất không muốn nhìn mặt hắn.
Hay là mình đón tàu điện ngầm đi về, dù sao khu biệt thự cách trạm xe cũng không xa lắm.
***
Thứ bảy hẹn Liêu Thanh Thanh dạo phố.
Hai người ăn cơm trưa xong liền xuất phát, đích đến là đường Địa Triêu Dương - nơi tập trung các cửa hàng hàng hiệu.
Đối với nơi chỉ những người giàu có mới tới này, Lâm Ngữ Tình có chút không quen, bình thường những bộ đồ công sở cô hay mua cũng chỉ có 500 tệ, nhưng ở chỗ này tuỳ tiện lấy một cái áo mùa hè thôi cũng có thể lên tới bốn chữ số, quá đắt.
Liêu Thanh Thanh chọn cho cô một bộ trang phục công sở màu hồng, "Dĩ Hàm, mình cảm thấy bộ đồ này rất hợp với cậu!"
Lâm Ngữ Tình nhìn kiểu dáng thiếu nữ và màu sắc phấn nộn của bộ đồ, "Trang phục công sở vẫn nên chọn màu nào chìm một chút thì hơn."
"Tại sao phải chọn màu nào chìm, nhìn già lắm. Mà, văn phòng của cậu không phải cũng là màu hồng sao, càng hợp với bộ đồ này hơn."
Lâm Ngữ Tình nói: "Gần đây mình quyết định thay đổi phong cách sang hướng thành thục hơn rồi."
Liêu Thanh Thanh bĩu môi, "Thôi được."
Lâm Ngữ Tình chọn một bộ quần áo đen trắng, đi đến trước gương ướm thử, cảm thấy cũng không tệ lắm. Nhân viên tiếp thị nói: "Tiểu thư, chỗ này của chúng tôi có phòng thay đồ, cô có thể đi vào thử xem."
"Được." Lâm Ngữ Tình liếc nhìn bảng giá, sáu vạn bảy (1)! Cô cứng ngắc xoay người hỏi nhân viên bên cạnh, "Xin hỏi, có giảm giá không ạ?"
(1) 1 vạn tệ = 34 triệu VND
Nhân viên bán hàng cười xin lỗi, "Tiểu thư, trước mắt tiệm của chúng tôi không có chương trình giảm giá ạ."
Mặc dù kiểu dáng không tệ, nhưng Lâm Ngữ Tình vẫn còn thấy do dự, bộ quần áo này đối với cô mà nói nó quá là đắt. Nhưng đối với Tô Dĩ Hàm thì không.
Dù sao cô cũng không phải Tô Dĩ Hàm, không thể tiêu xài phung phí tiền của Tô gia được, cô yên lặng treo quần áo về.
Liêu Thanh Thanh hỏi: "Dĩ Hàm, sao thế, vẫn không ưng à?"
Lâm Ngữ Tình nói: "Hơi đắt."
Liêu Thanh Thanh lật nhìn bảng giá, quay đầu nói: "Không đắt mà, mới có hơn sáu vạn, trước kia cậu toàn mua mấy bộ đồ mấy chục vạn lận đây thây."
Trên người cô giờ chỉ có khoảng một vạn tiền mặt thôi, Tô Bân Hà có cho cô một tấm thẻ tín dụng, cô cũng không hỏi bao nhiêu, nhưng có chút ngại dùng.
Liêu Thanh Thanh nhìn cô do dự, nói: "Vậy mình mua cho cậu nhá, coi như mình tặng cậu đi."
"Thôi, để mình tự mua." Lâm Ngữ Tình xoắn xuýt một chút, vẫn quyết định mua, thanh toán bằng thẻ tín dụng của Tô Bân Hà.
Trong lòng có chút áy náy, nhưng vẫn tự an ủi mình, sau này cô sẽ làm việc chăm chỉ hơn cho công ty Hối Cẩm để có thể từ từ trả lại cho ông sau.
Một bộ không đủ, bọn họ lại vào một cửa tiệm khác, chọn một bộ váy công sở.
Hai bộ quần áo cộng lại là gần một vạn hai, Lâm Ngữ Tình có một loại cảm giác không thật, nếu là trước kia thì đây chính là hơn một tháng tiền lương của cô rồi.
Liêu Thanh Thanh khoác cánh tay của cô đi trên đường, một tay khác cầm cốc nước vừa mới mua, "Dĩ Hàm, sao đột nhiên cậu lại muốn chuyển sang hình tượng thành thục vậy?"
Lâm Ngữ Tình bình tĩnh trả lời: "Ai rồi cũng phải trưởng thành mà."
Liêu Thanh Thanh hút một ngụm nước, "Mình lại không muốn trưởng thành, mình cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi."
Liêu gia có tất cả ba anh em, Liêu Thanh Thanh là em út, Liêu Chí Thành là con thứ hai, bọn họ còn có một người anh nữa. Anh cả thuộc tuýp người tương đối nghiêm túc, trước mắt đang giúp đỡ cha mình quản lý công ty. Còn cô ấy và Liêu Chí Thành thì chỉ cần hưởng thụ cuộc sống của con nhà giàu vô lo vô nghĩ thôi.
Liêu Thanh Thanh kéo Lâm Ngữ Tình ngoặt vào cửa hàng Gucci, "Gucci mới ra mẫu mới đó, chúng ta vào thử xem đi."
Lâm Ngữ Tình theo cô ấy vào cửa hàng, cô không cần mua nữa, nhưng ngắm thôi cũng không sao.
Quả nhiên là hàng hiệu quốc tế, giá thành đều không rẻ. Lâm Ngữ Tình đi dọc theo kệ hàng cưỡi ngựa xem hoa (2), nhìn thấy một bộ đồ màu đen, dáng vẻ trang nhã, là kiểu dáng cô thích. Cô vươn tay muốn lấy xuống ngắm, cùng lúc đó vươn tay ra lấy còn có một người khác nữa.
(2) Cưỡi ngựa xem hoa: xem xét hết sức cụ thể trước khi quyết định hoặc kết luận một vấn đề gì đó.
Lâm Ngữ Tình nghiêng đầu nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ bên cạnh, mái tóc màu nâu sẫm bồng bềnh gợn sóng sau lưng, chóp mũi cao thẳng, là một mỹ nhân.
"Là cô sao?"
Nhìn phản ứng của mỹ nhân, có vẻ trước đây các cô có quen biết, Lâm Ngữ Tình hỏi: "Cô là?"
Người phụ nữ khinh thường cười, "Xem ra cô bị mất trí nhớ thật ha."
Lúc đầu cô vẫn còn có chút hảo cảm với người phụ nữ này, nghe giọng điệu nói chuyện của cô ta phát, độ hảo cảm liền tụt xuống thẳng một mạch, "Phải, tôi bị mất trí nhớ, cho nên cô có thể tự giới thiệu bản thân mình không."
Người phụ nữ khoanh tay, vẻ mặt cao ngạo, "Tôi tên là Bùi Tuyết, bạn tốt của Mộ Cẩn."
Bạn của Tô Mộ Cẩn? Lâm Ngữ Tình ra vẻ khách sáo cười cười, "Rất vui được gặp."
Bùi Tuyết nhìn xung quanh, cố ý nói: "Sao Mộ Cẩn không đi cùng cô vậy."
Ngữ khí của đối phương không có ý tốt, Lâm Ngữ Tình cũng không tiếp đãi ôn hoà nữa, "Tôi đi dạo phố với bạn, sao anh ấy phải đi theo?"
Bùi Tuyết cười cười, "À, tôi quên mất, Mộ Cẩn không yêu cô mà, sao có thể đi dạo phố với cô chứ. Nếu như không phải lúc trước bị cha mẹ cô ép thì anh ấy đã không thèm cưới cô rồi."
"Thôi đi, ai ép anh ta, rõ ràng là anh ta ngấp nghé tài sản của nhà Dĩ Hàm đấy chứ." Liêu Thanh Thanh tìm được túi xách ưng í liền quay về tìm Lâm Ngữ Tình, không nghĩ tới lại nhìn thấy người mình ghét.
Bùi Tuyết cảm thấy mình như nghe được một chuyện cười vậy, "Ngấp nghé tài sản? Sao có thể như vậy được. Từ nhỏ Mộ Cẩn đã được bồi dưỡng để trở thành người kế thừa công ty Hối Cẩm rồi, cứ cho là anh ấy không cưới cô đi chăng nữa thì vẫn là tổng giám đốc của Hối Cẩm thôi."
Lâm Ngữ Tình rất phản cảm với giọng điệu của cô ta, mượn lợi thế về thân phận để đáp trả, "Cứ coi như anh ấy không yêu tôi đi chăng nữa thì vẫn là chồng hợp pháp của tôi đấy. Cô cứ trái một câu Mộ Cẩn, phải một câu Mộ Cẩn là sao đây, muốn làm tiểu tam à?"
Bùi Tuyết tức giận đến mức suýt rớt cả tròng mắt, "Ai muốn làm tiểu tam?"
Liêu Thanh Thanh nhìn bộ dáng tức giận của cô ta, nói với Lâm Ngữ Tình: "Dĩ Hàm, cậu cũng nên cẩn thận một chút nhé, thời buổi bây giờ có rất nhiều tiểu tam thích trắng trợn khiêu chiến với chính chủ lắm."
"Tệ nạn xã hội càng ngày càng tệ, đúng là cần phải chỉnh đốn lại." Lâm Ngữ Tình nhìn Liêu Thanh Thanh, "Thích túi xách này hả?"
"Thích, mình đã thanh toán xong rồi."
"Vậy chúng ta đi." Lâm Ngữ Tình liếc qua sắc mặt khó coi của Bùi Tuyết, vòng qua cô ta ra khỏi cửa hàng.
Ra khỏi cửa hàng Gucci, Lâm Thanh Thanh được nở mày nở mặt kéo cánh tay Lâm Ngữ Tình suýt nữa thì nhảy dựng lên, "Dĩ Hàm, vừa rồi cậu ngầu quá, đối với cái loại như cô ta đúng là cần phải chửi cho một trận như vậy mới chừa được."
Lâm Ngữ Tình không cảm thấy tự hào, cô là kiểu người không thích chịu thiệt thòi, nếu người khác phạm cô một tấc thì cô có thể sẽ trả lại một thước. Vừa rồi chửi lại chỉ đơn thuần là theo bản năng mà thôi.
Bùi Tuyết rõ ràng có địch ý với cô, cũng không biết Tô Dĩ Hàm có quan hệ gì với cô ta nữa?
"Thanh Thanh, cái cô Bùi Tuyết đó có phải trước kia từng có khúc mắc gì với mình không?"
"Trước kia cô ta từng học cùng trường với chồng cậu lúc còn đi du học ấy, hình như rất thích anh ta, nhưng sau này anh ta cưới cậu, tất nhiên là cô ta bị tức chết rồi."
Thì ra là thế, bảo sao vừa rồi cô ta cứ há miệng ngậm miệng đều là Tô Mộ Cẩn.
Liêu Thanh Thanh bổ sung: "À còn nữa, công ty nhà cô ta còn là đối thủ cạnh tranh của công ty nhà cậu nữa đó."
"Đối thủ cạnh tranh?" Trước mắt Lâm Ngữ Tình chỉ biết có vài đối thủ cạnh tranh, trong đó đối thủ lớn nhất chính là Phong Kỳ, "Công ty đó tên là gì vậy?"
"Phong Kỳ á."
Quả nhiên...
Xem ra, cô và Bùi Tuyết, nghiệp duyên quá sâu rồi.
Về đến nhà, Lâm Ngữ Tình không muốn để Liễu Mỹ Chi biết cô đi dạo phố, nhưng xách túi lớn túi nhỏ trên tay rất dễ bị lộ. Cô đành phải lén lút đi qua cửa sau, đi vào từ cửa sau có thể không cần vòng qua phòng khách, trực tiếp lên tầng được luôn.
Vào cửa, Lâm Ngữ Tình cầm túi lén lén lút lút đi qua vườn hoa, nhìn trái nhìn phải, vòng qua sân sau. Phát hiện một người đang ngồi trên ghế dưới gốc cây sau nhà, chính là chồng cô, hắn đang đọc sách.
Tô Mộ Cẩn cũng nhìn thấy cô, trừng mắt lên, lại lập tức cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, giống như cô không tồn tại vậy.
Lâm Ngữ Tình cũng lười chào hỏi hắn, nhớ tới lời nói hôm nay của Bùi Tuyết, Tô Mộ Cẩn cưới cô là bởi vì Tô Bân Hà và Liễu Mỹ Chi ép hắn, không phải là vì tài sản của Tô gia.
Mặc dù Bùi Tuyết không phải người lương thiện, nhưng cô ta nói cũng đúng. Tô Bân Hà không có con trai, chỉ có một đứa con gái, gia nghiệp của ông lớn như vậy, sau này nhất định phải có người kế thừa. Ông ấy nhận nuôi Tô Mộ Cẩn, đưa hắn sang nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mục đích hết sức rõ ràng.
Nếu hắn kết hôn không phải là vì tài sản, cũng không phải vì yêu Tô Dĩ Hàm, vậy hôn nhân của bọn họ vô cùng có khả năng chính là do Tô Bân Hà và Liễu Mỹ Chi thúc đẩy phía sau lưng.
Lâm Ngữ Tình không biết trước kia xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tô Mộ Cẩn nghĩ như thế nào, nhưng dựa theo tình trạng trước mắt, cuộc hôn nhân của cô và Tô Mộ Cẩn có vẻ không cần phải duy trì nữa.