Mã Nhược Anh mím môi, cô quay sang nhìn Vivian, hỏi:
- Cô đi cùng bọn họ hay là cùng tôi đến khách sạn của Vô Thần?
Người phụ nữ nghe xong, lắc đầu đáp:
- Không đi với đám đó đâu, chịu không nổi giọng của Elena, tôi cùng với cô về khách sạn.
Mã Nhược Anh gật đầu, nói tiếp:
- Ừm, vậy cô lấy xe đi, tôi có việc muốn dặn người hầu ở đây một lát.
Vivian nhún vai thay cho lời đáp, rồi quay người rời đi. Đung đưa chìa khóa trên tay, cô tiến lại gần chiếc siêu xe của mình, bấm nút mở khóa.
Mở cửa ra ngồi vào ghế lái, đúng lúc này, có tiếng điện thoại vang lên. Vivian lấy headphone đeo lên tai, bấm nút trả lời, thản nhiên hỏi:
- Ai vậy?
Người bên kia nghe tiếng cô, nhanh chóng đáp:
- Nữ hoàng, là tôi - Sophia đây!
Một câu này trực tiếp làm Vivian đứng hình, ánh mắt cô khựng lại, giọng đột nhiên nghiêm vài phần:
- Có chuyện gì... mà ngươi lại chủ động liên lạc với ta?
- Nữ hoàng, không lẽ người quên rồi sao, chuyện hôn lễ giữa người và chủ quản nhà Wertheimer? Người đã trì hoãn nó hơn 1 tháng rồi, gia tộc đó đang không nổi giận vì nghi ngờ chúng ta không tôn trọng họ.
- ---------....---------------....------------
Ở khách sạn PJH, phòng tổng thống loại 1,
Âu Dương Thiên Thiên nắm lấy tay của người đàn ông, cô ngước mặt lên, vô tình làm chiếc mũi cao của mình cọ vào lòng bàn tay Âu Dương Vô Thần.
- Anh... đang làm gì vậy? - Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi lên tiếng.
Nghe câu hỏi của cô, Âu Dương Vô Thần bỗng im lặng không biết trả lời thế nào, anh đảo mắt, đáp:
- Thấy em ngủ ngon quá, không kiềm lòng được nên....
Giọng nói chân thành mà ngập ngừng của người đàn ông khiến Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cô có chút bối rối ngồi dậy, thả tay của anh ra, quay mặt nói:
- Sau này đừng làm như vậy nữa.... tôi không thích.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, từ từ thu tay mình về, thấy người con gái đang né tránh, anh cũng không muốn cưỡng ép cô.
Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Âu Dương Thiên Thiên nhanh chóng đứng dậy, đi đến mở cửa.
Xuất hiện trước mắt cô là Kỳ Ân với khay thuốc cầm trên tay, cô ấy đưa cho Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Nhị tiểu thư, đây là thuốc uống và thuốc bôi mà bác sĩ Mã nhờ tôi đưa cho cô, cô ấy nói vết thương ở sau lưng cậu chủ cứ cách 3 tiếng thì bôi thuốc một lần, làm phiền cô chăm sóc ngài ấy.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô lưỡng lự tầm vài giây rồi mới vươn tay nhận lấy, gật đầu đáp:
- Được, cảm ơn chị.
Đóng cửa phòng lại, Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi xoay đầu, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, chớp mắt lên tiếng: