Âu Dương Thiên Thiên đờ người khi nghe câu nói cuối cùng của Âu Dương Vô Thần. Ánh mắt cô không dấu nổi nét kinh ngạc nhìn góc nghiêng của anh.Thích ư? Người đàn ông này, vậy mà nói thích cô? Sao có thể?Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, ngập ngừng lên tiếng:- Âu Dương Vô Thần, anh... có tỉnh táo không vậy? Anh.... không biết mình đang nói gì đâu...Những lời đó, là thứ mà Âu Dương Thiên Thiên mãi mãi không ngờ tới được. Thậm chí là Đàm Gia Hi cô, cũng không nghĩ sẽ có ngày nghe thấy.Lời nói yêu thương 1 ai đó mà phát ra từ miệng của Âu Dương Vô Thần? Quá hi hữu, quá không thực rồi.Âu Dương Vô Thần im lặng tầm vài giây, rồi trầm giọng nói:- Tôi thích em."...."Người đàn ông không trả lời mà tiếp tục lặp lại câu nói đó khiến Âu Dương Thiên Thiên bối rối nhiều hơn, cô chớp chớp mắt, đáp:- Âu Dương Vô Thần, anh có biết... mình đang nói điều rất dễ gây hiểu lầm không? Đừng đùa nữa...Tay người đàn ông vẫn nắm chặt, anh nghiêng đầu, đột nhiên không báo trước mà cắn vào cần cổ của Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô giật mình phát thành tiếng:- Ưm....Thân thể Âu Dương Thiên Thiên hơi nảy lên, cô nhăn mày, từ cổ truyền đến cảm giác hơi nhói, nhưng vì sợ hãi mà cô không dám kêu gì, chỉ im lặng chịu đựng.Âu Dương Vô Thần giữ tư thế như vậy một lúc lâu mới nhả ra, anh nhìn da thịt Âu Dương Thiên Thiên hiện lên dấu răng của mình, chớp nhẹ ánh mắt, nói:- Âu Dương Thiên Thiên.... bắt đầu từ bây giờ, đừng suy nghĩ về việc tôi có tỉnh táo hay không nữa, hãy chỉ nhớ một điều duy nhất thôi, đó là... tôi thích em.- Không cần biết trước kia như thế nào, cũng không cần biết bây giờ như thế nào, chỉ cần ghi nhớ câu nói đó của tôi là đủ.- Lần này, tôi đã đánh dấu chủ quyền rồi, thế nên... em chính là của tôi!Vừa dứt lời, chưa kịp để người con gái có phản ứng thì mặt của Âu Dương Vô Thần đã gục xuống hõm vai cô, nhắm mắt ngất đi.Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt nhìn sang, cô lay lay người anh, gọi:- Âu Dương Vô Thần, anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi, Âu Dương Vô Thần!- Âu Dương Vô Thần....