Theo lời của ông, Âu Dương Thiên Thiên từ từ ngồi xuống ghế, đối diện với hai mẹ con trước mặt, cô lạnh nhạt hỏi:
- Ba gọi con có việc gì không ạ?
Âu Dương Chấn Đông nhìn sang phía cô, lên tiếng:
- Thiên Thiên, ba biết sau sự kiện thời trang lần trước con rất mệt, vậy nên mới muốn đi du lịch cho khuây khỏa, nhưng mà lần sau đi thì nên nói với ba trước một tiếng, đừng để biến mất tăm rồi mới thông báo, có biết chưa?
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mỉm cười đáp:
- Con biết rồi ạ. Xin lỗi vì đã làm ba lo lắng! Lần sau con sẽ rút kịnh nghiệm.
Người đàn ông nghe vậy, gật đầu nói:
- Ừm, ngoan.
Dừng một chút, ông quay sang nhìn Âu Dương Na Na, rồi quay lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói tiếp:
- Còn một chuyện này, ba nghe nói... con đánh Na Na, có phải là thật không?
Cùng lúc đó, Âu Dương Na Na nghiêng đầu qua một bên, trên má cô ta, hiện lên một vùng da đỏ hồng, trông khá giống như đã bị ai đó đánh lên mặt.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Gì đây? Cái này vẫn còn à? Vết trên mặt cô hết sau 1 ngày 1 đêm này, vậy mà từ lúc cô đánh đến bây giờ nó vẫn còn đỏ trên mặt Âu Dương Na Na sao?
Có lố quá không vậy?
Thấy Âu Dương Thiên Thiên im lặng, Âu Dương Chấn Đông liền hỏi lại: