Ta không kìm được, nước mắt tuôn rơi, đặt bát mì sang một bên, nhào vào lòng hắn, nước mắt như vỡ đê:
"Bệ hạ, A Ngư nhớ người lắm."
"A Ngư không gặp được Bệ hạ, cứ ngỡ người không cần thiếp nữa, A Ngư không muốn bị Bệ hạ bỏ rơi."
Hắn kiên nhẫn dỗ dành ta, thấy ta khóc không ngừng, liền bế thốc ta lên, từng bước một trở về cung điện.
Trong bóng tối, bước chân hắn vững vàng, như đã hạ quyết tâm điều gì.
"A Ngư, trẫm hứa, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi nàng."
Ta ôm lấy cổ hắn.
"Kinh thành rộng lớn, hoàng cung cũng mênh mông, A Ngư chỉ có Triệu lang."
Bước chân hắn khựng lại, siết chặt ta hơn.
Thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối, sẽ thu được kết quả ngoài mong đợi.
Ít nhất sau đêm nay, tình cảm của Triệu Diễn dành cho ta sẽ càng sâu đậm hơn.
Suy cho cùng, chẳng ai có thể cự tuyệt một người phụ nữ đã cùng mình trải qua gian khổ, lại yêu mình hết lòng.
Ta nghĩ, đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận được tình yêu thuần khiết như thế này.
Quả nhiên đúng như ta dự đoán.
Hơn nửa tháng sau đó, Triệu Diễn hoặc là không đến hậu cung, nếu có đến, thì sẽ luôn nghỉ lại cung của ta.
Ta bẻ ngón tay đếm xem bao lâu nữa thì Tạ Uyển Nguyệt sẽ không nhịn được.
Nàng ta còn sốt ruột hơn ta tưởng.
Chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi đã vỡ trận.
8
Tạ Uyển Nguyệt vẫn luôn lấy cớ ốm đau để miễn thỉnh an.
Cho đến hôm nay.
Ta bị Hồng Diệp lôi ra khỏi chăn.
Nàng vừa mặc y phục cho ta, vừa lo lắng nói:
"Nương nương, người mau tỉnh lại, lát nữa sẽ muộn mất."
Ta chẳng hề vội vã, còn tranh thủ ngáp hai cái rồi mới đến Khôn Ninh cung.
Khi ta đến, những người khác đều đã có mặt.
Ta giả vờ hốt hoảng, quỳ xuống đất, cố ý để lộ dấu hôn trên cổ.
"Nương nương thứ tội, thần thiếp tối qua ngủ muộn nên sáng nay mới lỡ giờ."
Ánh mắt của tất cả phi tần đều như vô ý rơi trên người ta.
Tạ Uyển Nguyệt dường như không có ý định cho ta đứng dậy.
Nàng nghiến răng ken két, tức giận đến cực điểm.
"Bản cung thấy ngươi càng ngày càng không ra thể thống gì."
"Tỷ muội trong hậu cung, ai ai cũng vào trước ngươi, luận ra thì ngươi cũng nên gọi một tiếng tỷ tỷ, sao có đạo lý để tỷ tỷ phải chờ đợi."
[Hoàng thượng, chàng mau đến đây đi, nữ chính yêu dấu của chàng đang bị phạt quỳ!]
[Nữ chính cố lên!]
Ta nhìn bình luận trước mắt, trong lòng đã hiểu rõ.
Ngẩng đầu nhìn Tạ Uyển Nguyệt, uất ức nói:
"Thần thiếp biết sai rồi, thật sự là tối qua Hoàng thượng... hơi quá..."
Vẻ giận dữ trong mắt nàng càng thêm đậm.
"Cãi bướng!"
Các phi tần khác cũng nhao nhao lên án ta, dường như quyết tâm muốn dằn mặt ta.
Quỳ lâu, đầu gối có chút đau.
Ta không đợi nàng lên tiếng, tự mình đứng dậy.
“Nương nương, thần thiếp đau đầu gối, không quỳ được.”
Tạ Uyển Nguyệt tức đến run người:
“Kim ma ma, dạy cho ả ta quy củ!”
Ta còn đang nghĩ có nên kéo dài thời gian hay không thì thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ: Triệu Diễn đã đến cửa.
Ta lập tức thu lại vẻ sắc bén, cúi đầu đứng giữa điện.
Kim ma ma bước đến trước mặt ta, nhìn ta với vẻ hung dữ.
Bà ta giơ cao tay lên, còn chưa kịp hạ xuống thì ngoài cửa đã vang lên tiếng hô:
“Hoàng thượng giá lâm.”
Ta nhắm mắt lại, ngã xuống đất.
Sau lưng, Triệu Diễn lo lắng gọi to: “A Ngư!”
Ngủ muộn, dậy sớm.
Ta giả vờ ngất xỉu rồi thiếp đi lúc nào
không hay.
Lúc mở mắt ra, ta đã ở trong tẩm cung.
Triệu Diễn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta với vẻ mặt mừng rỡ.