Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 40: Thinh Kiến Vũ





Chuyện tiểu Vương phải làm hôm nay tương đối nhiều, mỗi người tới căn cứ hắn buộc phải nhớ, hơn nữa còn cần kiểm tra trên người có vết thương gì không, bất kì một vết thương nào cũng không được sao lãng, hơn nữa những người này đều ở nơi khác tới nên có rất nhiều hạn chế, hắn bận rộn tới giờ chưa được nghỉ chút nào, thấy Thinh Kiến Vũ mới chạy ra ngoài chào hỏi, rất nhanh liền rời đi.
Tô Tuệ Dung lúc này có chút ngạc nhiên về thân phận Thinh Kiến Vũ, bất kể là Triệu Phi, hay tiểu Vương đều rất khách khí đối với Thinh Kiến Vũ, giống như hắn có thân phận rất cao ở Thanh Bắc, rốt cuộc hắn là người nào đây?
Trong lúc vô tình, Tô Tuệ Dung cất tiếng hỏi.

Sắc mặt Lam Linh Úc nhất thời cũng không có dễ nhìn.

Không sai, người mình thương có hứng thú với người con trai khác, cô có thể không tức giận được sao? Ánh mắt của Tuệ Dung, phải đặt trên người cô mới đúng.

Hơi nhướng mi, Lam Linh Úc cảm thấy bản thân nên cho Tô Tuệ Dung chút dạy dỗ nho nhỏ, nếu không
hơi câu khởi thần giác, lam linh úc cảm thấy nàng nên cho tô tuệ dong một nho nhỏ dạy dỗ, nếu không có chiêu phong dẫn điệp thì đó không phải là Lam Linh Úc.

"Thinh Kiến Tường là anh của tôi." Thinh Kiến Vũ đáp.

"Thinh Kiến Tường? Quản lý của Thanh Bắc? Tô Tuệ Dung kinh ngạc, "Nếu anh là em quản lý, sao lại đi ra ngoài làm nhiệm vụ?" Còn một mình ra ngoài?
"Đây là quy củ của căn cứ, mỗi người đều phải ra ngoài làm nhiệm vụ để đổi lấy tích phân, bất kể người nào cũng như vậy.

Không tuân theo, một lần cảnh cáo, hai lần đuổi." Thinh Kiến Vũ lạnh nhạt nói, "Coi như tôi là em trai quản lý cũng không được, nếu hai người muốn đi cửa sau, muốn được chỗ tốt thì đó là vọng tưởng."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không có ý kiến gì nữa.

Cô chỉ tò mò hỏi nhiều hơn một câu, nào biết Thinh Kiến Vũ suy nghĩ nhiều như vậy? Đi cửa sau? Họ thèm vào!
Thinh Kiến Vũ nói xong nhìn thấy biểu cảm của Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung đã biết mình suy nghĩ nhiều, nhưng hắn đã gặp rất nhiều người như vậy, có chút ám ảnh tâm lý, trước vào Tẫn Sơn, hắn có dẫn theo một tiểu đội, lúc trước liên lụy Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc bởi vì kết thù với một người khác trong lúc tranh chấp biến dị động vật cấp ha, hắn lấy được nguyên tinh cấp hai.


Hắn đem nguyên tinh cho tiểu đội, nói lúc về căn cứ đổi thành tích phân rồi phân phối, chẳng qua người trong tiểu đội hắn không biết từ nơi nào mà biết thân phận của hắn, muốn thông qua hắn lấy nhiều tích phân hơn chút thậm chí có người phụ nữ còn có ý tưởng với tiểu anh em của hắn làm hắn giận không kìm được, ngày hôm sau một mình vào Tẫn Sơn, sau đó liền gặp tập kích.

Thinh Kiến Vũ nhìn Tô Tuệ Dung, thành thật nói: "Thật xin lỗi, là tôi nói nhiều.

Gần đây gặp quá nhiều chuyện như vậy."
Hắn dứt khoát thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại khiến Tô Tuệ Dung không biết nói gì cho tốt, dù sao người ta đã nhận sai, thái độ lại khá tốt, cuối cùng chỉ có thể khoát tay: "Không sao."
Có lẽ đã qua hai giờ, cánh cửa của ngôi nhà nhỏ mở, mười mấy người lần lượt đi ra.

"Thinh thiếu gia, tôi đã tìm được người kiểm tra." Tiểu Vương vội vàng đi tới, theo sau là hai người đàn ông cùng một người phụ nữa, hắn xoay người nói với Tô Tuệ Dung, "Hai người đi theo tiểu Yến kiểm tra một chút rồi có thể đi vào."
Tô Tuệ Dung lắc đầu, "Chúng tôi không vào, chúng tôi còn vào Tẫn Sơn."
Thinh Kiến Vũ cau mày, "Hai người còn muốn đi Tấn Sơn?" Hắn nói là hai người, nhưng Lam Linh Úc nhìn thấy, ánh mắt của hắn rõ ràng rơi trên người Tô Tuệ Dung.

"Ừm." Tô Tuệ Dung gật đầu, cầm tay Lam Linh Úc, nói, "Tôi cùng Linh Úc chẳng qua đưa mọi người trở lại thôi."
"Rất nguy hiểm." Thinh Kiến Vũ cố chấp ngăn họ, "Chờ ngày mai tôi đi cùng."
Lam Linh Úc mất hứng nắm chặt tay Tô Tuệ Dung, cô đã nhìn ra, Thinh Kiến Vũ có hảo cảm với Tuệ Dung! Thời điểm đối mặt với cô, Thinh Kiến Vũ rõ ràng không thích nói chuyện, mà giờ khi có Tuệ Dung, hắn lại không do dự nói liên tục!
Cảm giác bàn tay đau xót, Tô Tuệ Dung cảm thấy mình rất vô tội, cô không có làm gì nha, Thinh Kiến Vũ rốt cuộc muốn làm gì?
"Thinh thiếu gia, chúng tôi cùng anh không có quan hệ, chúng tôi cũng không cần sự trợ giúp của anh." Vì tay mình, Tô Tuệ Dung cảm thấy nói rõ ra thì tốt hơn, hơn nữa Thinh Kiến Vũ còn nói rõ ràng là "ha người", tại sao xui xẻo lại là mình? Rõ ràng cả hai đều có hiềm nghi nha? Đào hoa hoa đào bình thường không phải của Lam Linh Úc sao?
Thinh Kiến Vũ cau mày, không biết phải nói gì.

Đây là mạt thế, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc có thể ở trong Tẫn Sơn lâu như vậy tự nhiên không cần người khác bảo vệ, nhưng hắn không yên lòng!
Hắn không tự chủ nhìn Tô Tuệ Dung.

Lam Linh Úc thấy màn này, lập tức kéo Tô Tuệ Dung về phía sau, lạnh nhạt nói, "Chỉ là lần đầu gặp mặt, Thinh thiếu gia làm vậy là đủ rồi."

Thinh Kiến Vũ nhìn thấy ánh mắt của Lam Linh Úc.

Trong đôi mắt khẽ lóe lên một tia châm biếm, Lam Linh Úc nhíu mày, không tiếng động nói, "Tuệ Dung là của tôi." Cô chẳng qua không thích nói chuyện nhưng không đại biểu rằng cô sẽ trơ mắt nhìn những người khác đào góc tường nhà mình.

Thinh Kiến Vũ sửng sốt, ngay sau đó giận dữ, "Cô! Cô lại!" Hắn vẫn cho rằng Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc chẳng qua quan hệ tốt hơn mọi người mà thôi.

Dù sao cũng là con gái, nhất ở thời đại này, quan hệ tốt cũng là bình thường nhưng ai ngờ tới Lam Linh Úc lại có mục đích như vậy! Nếu như Tô Tuệ Dung biết được bạn tốt của mình ôm tâm tư đấy...!
Giống như biết được điều Thinh Kiến Vũ suy nghĩ, Lam Linh Úc khẽ cười.

Lam Linh Úc đưa lưng về phía Tô Tuệ Dung cho nên Tô Tuệ Dung chỉ thấy Thinh Kiến Vũ có vẻ tức giận, còn có vẻ kì quái, Thinh Kiến Vũ luôn trưng ra bộ mặt ngàn năm không đổi như thế nào tự dưng lại tức giận, hơn nữa còn giống như Linh Úc chọc hắn tức giận, nghe thấy thanh âm nổi giận của Thinh Kiến Vũ, theo bản năng đem kéo Lam Linh Úc ra phía sau " Anh làm gì đấy?"
Thinh Kiến Vũ há miệng, nếu như nói cho Tô Tuệ Dung, bạn tốt của cô có tâm tư không tốt ư? Hai người có thể ở trong mạt thế mà vẫn bên nhau, đủ để nhận ra họ có quan hệ thân mật như thế nào.

"Tuệ Dung, đi thôi." Lam Linh Úc khiêu khích nhìn Thinh Kiến Vũ, cố ý lại gần Tuệ Dung, thì thầm nói.

Vốn là hành động bình thường nhưng trong mắt của Thinh Kiến Vũ lại không bình thường, hắn vừa vươn tay muốn kéo Tô Tuệ Dung ra lại bị Tô Tuệ Dung nhanh chóng tránh né.

Thinh Kiến Vũ biết mình lỗ mãng, chẳng qua hắn đối với Tô Tuệ Dung rất có hảo cảm, ngay từ lần đầu tiên đã thế.

Nếu không phải cố ý bảo vệ hai người, còn đi theo hai người, nhưng hắn cùng Tô Tuệ Dung căn bản không thân quen, Tô Tuệ Dung sẽ không tin tưởng hắn.

Lúc này một người đàn ông hấp tấp chạy tới, thấy Thinh Kiến Vũ như nhìn thấy vàng: "Thinh thiếu gia, ngài đã trở lại, tôi tìm ngài lâu lắm rồi, lão đại có việc tìm."

Thinh Kiến Vũ cau mày, nhìn Tô Tuệ Dung cuối cùng xoay người đi theo người đàn ông kia.

Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc rời đi, căn cứ có người ra có kẻ về, cảnh tượng vô cùng vội vã.

"Cậu nói gì với Thinh Kiến Vũ đấy?" Tô Tuệ Dung tò mò hỏi.

Lam Linh Úc cười nói: "Mình nói mình sống cùng cậu, mình thích cậu, cậu là của mình."
"Nói cái này?"
"Đúng vậy." Lam Linh Úc lộ ra tâm tình rất tốt, cười híp mắt: "Mình muốn thế, Thinh Kiến Vũ coi chừng vẫn coi chúng ta là bạn tốt, không có biết chúng ta là một đôi, cho rằng mình có ý đồ không tốt nên hắn mới tức giận như thế."
Tô Tuệ Dung chỉ cảm thấy trước mắt tối mịt: "Linh Úc, mình thật sự không quen biết hắn?" Nếu như có thể, cô thật sự muốn A A A mấy tiếng chứng minh sự trong sạch của mình.

"Cái này không biết được đâu nha, có lẽ giống như Ngụy Nam Vũ, một bát cháo báo ân?" Lam Linh Úc mị hoặc cười.

Nhắc tới đây, Tô Tuệ Dung mất hứng, chua chát nói: "Mình căn bản không biết Thinh Kiến Vũ, nào giống như cậu, nhiều năm như vậy người ta vẫn cam tâm tình nguyện, một lòng yêu quý câu."
Lam Linh Úc ngẩn ngơ, cô chỉ muốn lấy chút tiện nghi, không ngờ tự đưa mình vào tròng: "Được rồi, được rồi, là mình không đúng." Xoa đầu Tô Tuệ Dung, đề tài này được tự động bỏ qua, "Coi vậy có thể chứng minh mị lực của chúng ta top đầu rồi đó, ngoan, không giận nữa ha."
Lam Linh Úc có chút tiếc hận, bỏ lỡ một buổi tối tuyệt vời rồi,
Trong lòng Tô Tuệ Dung khẽ lau mồ hôi, thật là nguy hiểm.

Chuyện này cũng không để dấu vết gì lớn trong lòng họ, hai người cũng biết, vô luận chuyện gì xảy ra, người họ thích nhất chỉ có đối phương
Mười mấy ngày kế tiếp, họ chưa từng rời Tẫn Sơn.

Dị năng của Tô Tuệ Dung hiện giờ quá thấp, chỉ mới cấp một, bây giờ khắp nơi đều là cấp hai, nhưng mà Lam Linh Úc vẫn cảm thấy kì quái, mạt thế mới có mấy tháng mà dị năng giả phổ biến đã đến cấp hai.

Cái này tuyệt đối không khoa học!
Bất quá trong mạt thế, dị năng xuất hiện, không có cái gì là không khoa học cả.


Tô Tuệ Dung bây giờ chỉ có thể dùng Thủy Thảo, dùng khống chế động vật bình thường cùng biến dị động vật cấp thấp thì dư sức, ở nơi này lâu như vậy, Lam Linh Úc chỉ có nhiệm vụ do thám xung quanh, còn việc đánh nhau đều do Tô Tuệ Dung xử lý.

Buổi tối hai người thường sử dụng Thủy Thảo, tìm một noi kín đáo, trực tiếp đi vào không gian nghỉ ngơi, trời chưa sáng thì rời không gian, Lam Linh Úc cũng để tinh thần lực bên ngoài, chỉ có người đến gần là có thể phát hiện.

Chẳng qua chiến đấu nhiều như vậy, ngay cả biến dị động vật cấp hai Tô Tuệ Dung cũng có thể giết chết, nhưng dị năng của cô không có dấu hiệu thăng cấp, nó vẫn vững vàng tại đỉnh cấp một, không chút nhúc nhích.

Tô Tuệ Dung cũng không rõ tại sao.

Cô không thiếu năng lượng, cũng không thiếu kinh nghiệm, việc rèn luyện cũng không lười biếng, nhưng tại sao không cô đột phá được cấp một?
Đêm đã buông xuống, chiều nay, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không có tiến vào không gian.

Tô Tuệ Dung ngồi bên dòng suối, than thở mấy tiếng.

Mầm non Thủy Thảo ngoe nguẩy trong tay, nom rất đáng yêu.

Tô Tuệ Dung sờ đầu Thủy Thảo, đem dị năng vào trong thân thể nó, Thủy Thảo chẳng qua mượn cơ thể cô kí sinh, dùng dị năng của bản thân nuôi dưỡng nó sẽ khiến nó ngày càng cường đại hơn.

"Tuệ Dung." Lam Linh Úc đem đồ cất trong túi, mấy ngày nay, họ cũng phát hiện sơ hở cơ bản nhất, trên người họ không có túi đựng, nếu không phải họ chưa gặp nhiều người, chỉ sợ hai người sớm lộ chuyện có không gian.

Lam Linh Úc đi tới gần Tô Tuệ Dung, vỗ vai bộp một cái " Cậu nghĩ gì đó?"
Tô Tuệ Dung quay lại ôm chầm lấy Lam Linh Úc, dùng sức siết chặt: "Tại sao dị năng của mình không tiến cấp chứ? Tại sao vậy?"
Đầu tì vào ngực khiến Lam Linh Úc có chút nhột, cô nhịn cười nói: "Tuệ Dung, đừng có gấp nha, dị năng chắc chắn sẽ lên cấp thôi, có lẽ cậu quá khẩn trương nên nó mới không tăng lên được."
Tô Tuệ Dung buồn bã nhìn.

Lam Linh Úc không có ý tốt cười: "Nếu không...!chúng ta thử vận động một chút để cậu thông thoáng tâm trí?".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.