Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 76



“Cơ Trường Uyên, vậy mà ta đã từng nghĩ ngươi là một vị vua tốt…”

Khương Yên cau mày, hàm răng nghiến chặt để kiềm nén cơn nghẹn ngào trong lồng ngực. 

“Tiểu Viên Tử!!!”

Nàng nghển cổ, dùng hết sức hét về phía đằng xa.

“Xin lỗi vì đã liên lụy ngươi, khiến ngươi chịu đau đớn thế này.”

Nói đến đây, nàng cười gằn một tiếng, hướng mắt về phía Cơ Trường Uyên đang híp mắt đứng bất động.

Một con d.a.o nhỏ dùng để cắt cây cỏ được lôi ra khỏi túi áo trong, mạnh mẽ đặt lên cần cổ của chính mình.

Khương Yên rơi vào sự cuồng loạn, âm thanh sang sảng vang dội khắp sân.

“Nhưng Tiểu Viên Tử à, Khương Yên ta là một người ích kỷ. Nếu phải vì một người nào đó mà hi sinh bản thân, chặt bỏ khát vọng, tự tay khoác lên mình xiềng xích trói buộc bản thân thì ta làm không được.”

“Cho nên…”

Nói đến đây Khương Yên tức tưởi khóc lên, nụ cười tràn ra hai bên khóe miệng khiến vẻ mặt nàng vừa đau xót, vừa mỉa mai châm chọc, lại như vô cùng căm giận.

“Tiểu Viên Tử, vui vẻ lên đường đi, nếu ngươi chết, ta nhất định sẽ đi theo để bồi tội.”

Nói rồi, mũi d.a.o ấn mạnh lên cần cổ thon nhỏ trắng trẻo, vạch ra một đường m.á.u đỏ thẫm. 

“Không!!!”

Hai tiếng thét đồng thời vang lên.

“Tiểu Yên Tử, đừng làm bậy…” Cơ Trường Uyên đứng gần đó, quai hàm căng ra nghiến chặt, thân hình cao lớn sừng sững như bị đông cứng, đồng tử co lại, nhìn chằm chằm vào vết m.á.u đang rỉ ra dưới lưỡi d.a.o sắc bén.

“Yên tỷ…” Phía xa là âm thanh thều thào của Tiểu Viên Tử: “Đừng nghĩ quẩn, ta… sẽ không khiến tỷ… nhọc lòng đâu…”

“Đời này được quen biết tỷ… ta vui lắm, Yên tỷ, tỷ phải cố gắng bảo trọng… coi như số kiếp ta lận đận, không có cơ hội được c.h.ế.t già thôi…”

Có lẽ vì muốn dỗ dành Khương Yên, Tiểu Viên Tử cố gắng cười một tiếng, lại khiến vết thương trên người bị phạm phải, đau đến mức thở hồng hộc.

Cơ Trường Uyên căng da đầu nhìn Khương Yên đỏ hoe mắt, những sợi gân xanh trên thái dương nhảy thình thịch.

“Nàng muốn cứu hắn mà, bỏ d.a.o xuống, trẫm sẽ tha mạng cho hắn, Tiểu Yên Tử nghe lời nào.”

Nhưng chỉ nhận lại cái nhìn đầy mỉa mai của Khương Yên.

“Ta không phải thánh mẫu, cũng không phải quan thế âm bồ tát, sinh tử của mọi người ta không thể quản, nếu Tiểu Viên Tử vì ta mà chết, ta chỉ còn cách dùng cái mạng này để tạ lỗi.”

“Vì sao???”

Âm thanh khô khốc vang lên, có sự run rẩy khó tin, lại chất chứa nhiều nỗi bi ai.

“Vì sao nàng lại phải cố chấp như vậy? Ở bên cạnh trẫm không được sao. Trẫm đối xử với nàng không tốt sao?”

Cơ Trường Uyên dường như không thể giữ được bình tĩnh, hắn gào lên không khác một con dã thú bị thương.

“Trẫm là thiên tử, là chủ nhân của giang sơn rộng lớn Đại Cơ này, tại sao lại phải hạ mình ở đây đi năn nỉ một nữ nhân thấp kém như nàng chứ.”

“Biết là như vậy những trẫm vẫn tìm mọi lý do để bao biện cho hành vi bất thường này của mình. Nàng có biết không, từ trước đến nay trẫm chưa bao giờ phải nhỏ nhẹ dỗ dành một người nào như vậy.”

“Vì cái gì chứ hả, Khương Yên, vì cái gì?”

Cơ Trường Uyên phẫn nộ đập tan tành mọi thứ xung quanh, đôi mắt vằn vện những đường tơ m.á.u lồi lên như muốn tràn ra khỏi khóe mắt, nhỏ xuống thành những giọt huyết lệ long lanh kỳ dị.

“Thế mà nàng lại vì tên thái giám này mà muốn c.h.ế.t chung với hắn. Còn trẫm thì sao? Nàng coi trẫm là cái gì chứ hả?”

“Trẫm mới là nam nhân của nàng, là người đồng giường cộng chẩm cùng nàng, cũng là người sẽ cho nàng tất cả mọi thứ trong thiên hạ này.”

Đến câu nói này là thực sự rút ruột rút gan, âm thanh xé nát cuống họng phát ra, tràn ngập cảm giác tan vỡ.

Toàn bộ mọi thứ đã hoàn toàn bộc phát, không còn dáng vẻ thong dong nhàn nhã phú quý ưu việt thường ngày, thay vào đó là sự ganh tị đố kỵ đỉnh điểm đến mức đau đớn vặn vẹo đầy nhếch nhác.

Hắn cũng không gọi nàng bằng cái tên Tiểu Yên Tử chứa đầy sự trêu chọc nữa mà hét rõ hai từ Khương Yên bằng ngữ điệu ai oán.

“Bỏ d.a.o xuống, trở về bên trẫm.” 

Sau một hồi cuồng loạn, Cơ Trường Uyên cũng dần lấy được bình tĩnh, hắn đứng thẳng người, huyền y trường bào được vuốt lại phẳng phiu, bước chân không còn ngập ngừng đưa đẩy nữa mà dứt khoát tiến lên phía trước.

“Thả Tiểu Viên Tử ra!”

Vẫn là câu nói ngắn gọn như một mệnh lệnh.

Cơ Trường Uyên lạnh mặt sấn sổ đi đến trong sự lo sợ hồi hộp của Tiểu Thuận Tử.

“Hoàng thượng, nương nương đang như vậy, e là…”

“Hôm nay có bẻ gãy tay nàng thì trẫm nhất định phải mang nàng trở về.” Cơ Trường Uyên gằn giọng đáp.

“Vậy tốt nhất thì đập nát tứ chi của ta đi, hoặc cho ta uống thuốc bại liệt. Nếu không, dù chỉ có một chút cơ hội, ta cũng sẽ g.i.ế.c ngươi hoặc tự sát.” Khương Yên chẳng hề sợ hãi, đôi môi cong lên nở một nụ cười chế giễu..

Cơ Trường Uyên cứng họng, đôi mắt trân trối nhìn nữ tử trước mặt.

Không khí căng lên như dây đàn.

Bàn tay đột nhiên nhanh như cắt thộp đến.

Nhưng Khương Yên vô cùng chắc tay, ngay lập tức hạ quyết tâm đ.â.m xuống một nhát thật mạnh.

“A…, hộ giá, người đâu hộ giá!!!” Là tiếng hét thất thanh của Tiểu Thuận Tử.

Trước mắt y là hai thân hình áp sát vào nhau, mùi m.á.u tươi nồng nặc đến gay mũi.

“Nàng điên rồi!” Gương mặt hằm hè, hàm răng nghiến vào nhau ken két.

“Ta không nói suông. Thả người.” Khương Yên thở ra một hơi, nặng nề thốt ra từng chữ.

Bàn tay Cơ Trường Uyên nắm mũi d.a.o run lên một cái, cho đến khi phát hiện không thể rút ra, làn da của Khương Yên đã rách một đường sâu hoắm, hắn gục đầu, sức lực như bị rút cạn, mệt mỏi ra lệnh.

“Thả hắn ra, đưa đến Thái y viện đi.”

“Như ý nàng muốn, trẫm tha mạng cho hắn.”

Cơ Trường Uyên ngẩng đầu, đáy mắt dường như có ánh nước, đôi môi trễ xuống, thể hiện tinh thần đang vô cùng suy sụp.

Âm thanh khàn khàn vang lên, hàm chứa sự cầu xin bên trong đó.

“Vậy nên, nàng trở về bên trẫm đi, có được không?”

Nhìn thấy tiểu Viên Tử đã được người nâng đi, Khương Yên thở phào một hơi, cánh tay co cứng lại vì dùng sức giờ đây thả lỏng.

Con d.a.o nhỏ rơi xuống đất vang lên tiếng keng.

Thân hình lảo đảo ngã xuống, rơi vào vòng tay rắn chắc.

Đêm nay nàng thật sự quá mệt mỏi rồi.

Chẳng còn chút sức lực để nghe nổi những lời van nài đong đầy tình cảm của vị hoàng đế cao cao tại thượng kia nữa.

Cũng tốt, Khương Yên nàng thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ bi lụy của hắn đâu.

Phiền lắm.

Đó là hai chữ cuối cùng xuất hiện trong đầu nàng trước khi mất đi ý thức. 

Khương Yên rất mệt.

Vết thương trên người đau nhức không thôi.

Còn cơn sốt vẫn chưa tan hết.

Nhưng tiếng khóc rấm rứt bên tai khiến nàng không thể nào ngủ ngon được.

“Sao lại ồn thế?”

Mí mắt nặng trĩu rung rinh.

Mơ hồ nhìn thấy khung cảnh rực rỡ xa hoa xung quanh.

Cuối cùng cũng quay trở lại Trọng Hoa cung rồi.

Chiếc lồng son này hôm nay dường như còn lộng lẫy và đẹp mắt hơn trước.

Cử động cần cổ một chút, đột nhiên chạm vào một thứ đàn hồi rắn chắc khiến Khương Yên không khỏi nhíu mày.

“Nàng đã tỉnh rồi?”

Cơ Trường Uyên giữ tư thế ngồi tựa lưng vào thành giường, cánh tay ôm chặt lấy cơ thể nàng, đặt nàng vào trong n.g.ự.c mình sờ sờ nắn nắn.

Đào Tuệ đang quỳ bên cạnh ngay lập tức nhào đến, ngữ điệu chân thành: “Nương nương, có thấy không khỏe chỗ nào không?”

Bên ngoài vẫn còn một dàn thái y đang ngồi chờ đợi, vừa nghe thấy động tĩnh liền vội vàng bước vào trong cầu kiến.

“May quá, thân nhiệt đã hạ rồi, không còn vấn đề gì nữa đâu. Những vết thương ngoài da kia thì cứ đều đặn bôi thuốc ba lần một ngày sẽ ổn, cũng không để lại sẹo.”

Chu Châu và Tiểu Giác Tử mừng rỡ, nhanh chóng theo sau thái y đi bốc thuốc.

Cơ Trường Uyên lại trở về dáng vẻ nhã nhặn hòa ái như ngày thường, khóe môi cong cong hôn nhẹ xuống gò má tái nhợt của Khương Yên một cái, thủ thỉ nói bên tai: “Cứ yên tâm nghỉ dưỡng, trẫm sẽ không để ai làm phiền nàng.”

“Tiểu Viên Tử thì sao?”

Một câu hỏi lạnh nhạt của Khương Yên ngay lập tức đánh bay không khí ấm cúng giữa hai người.

Cánh tay của Cơ Trường Uyên cứng lại, những ngón tay hết gập lại duỗi ra, sau ba nhịp thở để điều chỉnh, hắn dụi đầu vào mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của Khương Yên, dịu giọng nói: “Nàng không cần phải lo, không c.h.ế.t được đâu.”

“Cũng đừng động vào hắn. Như thế nào thì hãy để như thế.”

Khương Yên bổ sung thêm một câu.

Vậy mà Cơ Trường Uyên lại rất dễ dãi gật đầu.

“Trẫm nghe lời nàng như vậy, có phải nàng sẽ thích trẫm hơn một chút không?”

Khương Yên quay đầu sang nhìn Cơ Trường Uyên như một tên phát bệnh thần kinh.

Chỉ là đôi mắt sắc bén cùng đường viền môi đang lạnh lùng mím chặt chẳng hề gây ra bất kỳ sức sát thương đáng kể nào cho đối phương.

Thậm chí còn khiến Cơ Trường Uyên nhanh chóng nổi lên thú tính.

Hắn nhẹ nhàng nâng Khương Yên lên, rồi cúi đầu vồ vập nhắm thẳng nơi mềm mại nhất trên gương mặt nàng mà mút lấy.

“Yên nhi… Yên nhi của trẫm…”

*Từ đoạn này thay đổi cách xưng hô của Cơ Trường Uyên dành cho Khương Yên.

Nghĩ đến cả những thứ mà Cơ Trường Uyên đã gây ra với mình, Khương Yên chỉ cảm thấy chán ghét, thậm chí là ghê tởm.

Nàng giãy dụa, dùng hết sức bình sinh để đào thoát khỏi cánh tay như hai gọng kìm của hắn.

“Nàng làm gì vậy, ngoan nào, nếu không vết thương sẽ nứt toác ra đấy.”

Cơ Trường Uyên giữ chặt lấy tứ chi của Khương Yên, đầu lưỡi l.i.ế.m láp lên những mạch m.á.u đang căng ra, gồ lên trên bề mặt da non mịn.

“Buông ra.”

Nhưng đôi môi của Cơ Trường Uyên vẫn ngấu nghiến lấy cần cổ của Khương Yên như người c.h.ế.t khát đang lần tìm nguồn nước trong sa mạc khô cằn.

Âm thanh hổn hển liên tục phát ra từ yết hầu đang liên tục trượt lên trượt xuống của hắn.

“Yên nhi của trẫm… của trẫm…”

Khương Yên bực tức hét lên.

“Cơ Trường Uyên!!!” Là tên húy của hoàng đế.

Ánh mắt nàng lạnh hẳn: “Buông ta ra.”

Đó chắc chắn là một lời ra lệnh.

“Không!”

Vẻ ngang bướng cố chấp hiện rõ trên đôi mày đang chau lại của Cơ Trường Uyên. Hắn vùi mặt vào giữa n.g.ự.c nàng, hít sâu một cái như để cảm nhận nguồn sống một lần nữa đang chạy dọc khắp cơ thể mình.

Hơn một tháng rồi hắn mới có thể lại ôm ấp nàng trong vòng tay.

Đây là lần thứ hai hắn để vụt nàng khỏi tầm kiểm soát của mình.

Và Cơ Trường Uyên tự hứa với lòng rằng đây chắc chắn là lần cuối mà hắn để nàng rời xa mình lâu như thế. 

“Nếu không buông ra, ta sẽ giật đứt băng quấn cổ.”

Mùi m.á.u bắt đầu lan tỏa trong không khí khiến Cơ Trường Uyên không thể không ngẩng đầu lên nhìn.

Bàn tay của Khương Yên đang ôm lấy vết thương, tùy thời có thể bấu chặt, cào xuống một đường.

Vất vả lắm thái y mới có thể cầm m.á.u được, nếu chỉ cần mạnh tay hơn một chút, chiếc cổ nhỏ xinh này của nàng sẽ khó mà cứu chữa.

“Được rồi, nàng đừng manh động.” 

Cơ Trường Uyên thả lỏng tay, đặt nàng xuống giường.

Không có sự bực dọc, cũng không có âm thanh rống giận nào, Cơ Trường Uyên tự tay dém lại chăn cho Khương Yên, sau đó ngồi lên ghế thái sư được đặt bên cạnh, nhỏ giọng dỗ dành.

“Ngủ đi, trẫm ngồi canh cho nàng, nhé.”

Cực chẳng đã, Khương Yên lại tiếp tục nhắm mắt đánh một giấc. 

***

Trọng Hoa cung đã bỏ lệnh cấm túc, mở cửa trở lại, còn được sơn sửa tu bổ trang hoàng đẹp hơn trước, cùng một đôi thị vệ canh gác đông đảo gấp mấy lần.

Tin tức này rất nhanh được truyền ra ngoài.

“Trường Xuân mới được độc sủng có bao lâu đâu, bây giờ lại phải quay trở về hình dạng ban đầu…”

Thanh Liễu lo lắng đi qua đi lại, sau đó nhìn qua Thẩm Thiên Nhược và Thẩm phu nhân đang chậm rãi ngồi uống trà.

“Con… thời gian qua vẫn không có động tĩnh gì sao?”

Thẩm phu nhân là một quý phụ xinh đẹp thanh nhã, phong thái nhẹ nhàng điềm đạm của Thẩm Thiên Nhược phần lớn đến từ vị mẫu thân này.

“Có phải Tiêu thái hậu đã nói, Thái tử phải được sinh ra từ bụng của hoàng hậu hay không?”

Thẩm Thiên Nhược nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay bất giác bấu chặt lấy lớp vải trên đầu gối.

“Vậy thì con cần chủ động hơn nữa, đợi đến khi có cơ hội, lúc đó sẽ không còn phải lo lắng.”

“Dù gì ít nhiều hoàng thượng cũng phải nể mặt Tiêu thái hậu và nhà họ Thẩm chứ.”

Dặn dò Thanh Liễu chu đáo, Thẩm phu nhân quy củ hành lễ trước mặt con gái mình rồi đeo lệnh bài rời khỏi hoàng cung.

Từ đầu đến cuối đều không hỏi nàng ấy một lời rằng nữ nhi sống trong cung có tốt không? Có chịu ấm ức gì không?

Thẩm Thiên Nhược rũ mắt nhìn xuống bụng mình.

Nàng ấy lấy đâu ra khả năng để sinh hạ một Thái tử khi ngay cả một vạt áo của hoàng đế bệ hạ còn chưa chạm vào được.

Hơi ấm của lòng bàn tay ấy.

Và lồng n.g.ự.c cùng bờ vai nom rộng lớn và vững chãi biết bao ấy.

Giá như Thẩm Thiên Nhược nàng có một cơ hội được vùi mình trong đó.

Ắt hẳn sẽ rất tốt, rất tuyệt.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Đào Tuệ, Chu Châu, Tiểu Giác Tử cùng dàn thái y đầy kinh nghiệm, chừng một tuần, cơn bệnh cũng đi qua. 

Vết thương trên người cũng đã kéo da non, để lại một màu hồng nhạt trên làn da trắng nõn.

Cơ Trường Uyên dường như vô cùng vui vẻ, hồ hởi kéo Trương thái y đến bên cạnh nhỏ to tâm sự.

Chỉ thấy lão ta cười gượng gạo, ra sức gật đầu.

Nụ cười trên mặt hắn càng thêm sâu.

Tiểu Thuận Tử đứng bên cạnh chợt thấy gai người thay cho Khương Yên.

Ánh mắt càn rỡ như mèo nhìn thấy thịt mỡ ấy của hoàng đế nhà hắn, chắc chắn chẳng nghĩ được gì trong sáng lành mạnh hết.

Quả đúng như suy đoán, đêm đó sau bao nhiêu ngày kiêng cử, Khương Yên được Đào Tuệ và Chu Châu hầu hạ tắm rửa.

Bên này Cơ Trường Uyên cũng hớn hở ngâm mình trong bồn ướp hương liệu thơm ngát.

Đèn lồng lần nữa được treo cao cao bên cổng chính của Trọng Hoa cung.

Khương Yên uể oải lôi kéo cơ thể nặng trịch đi đến giường, để Đào Tuệ tắt bớt nến rồi lui ra ngoài.

Vừa mới đặt lưng nằm xuống, kéo chăn lên, một cơ thể to lớn đã ập đến.

Mùi long diên hương vô cùng quen thuộc.

Vẻ mặt Khương Yên đanh lại, cảm giác phải tiếp xúc da thịt với người này khiến nàng nổi nóng chửi thề một câu.

“Khốn kiếp, cút ngay.”

Cơ Trường Uyên lại cười tà, cọ mũi vào trán của nàng ra vẻ vô cùng chiều chuộng.

“Trẫm đã nhịn lâu lắm rồi…”

Đôi môi mỏng lạnh như băng nhanh chóng ấm lên bởi thân nhiệt của nàng, vết sẹo mờ trên cần cổ được hắn cẩn trọng l.i.ế.m láp như đang vỗ về an ủi.

“Sau này, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa, trẫm hứa.”

Khương Yên cau mày vùng vẫy, theo phản xạ đánh túi bụi vào đầu của Cơ Trường Uyên đang chôn bên cổ mình.

Cơ Trường Uyên ngẩng đầu lên, đôi mắt như say như mê lướt từ trên xuống dưới toàn bộ cơ thể nàng. 

Nếu ánh mắt của hắn có thể phát thành tiếng, Khương Yên không nghi ngờ gì nếu nội dung của nó chỉ toàn là những lời không đứng đắn.

“Trẫm sẽ thật nhẹ nhàng, ngoan, thả lỏng ra nào, cho trẫm được không?”

“Nếu ta nói là không thì sao? Ta không muốn ân ái với ngươi một chút nào cả, Cơ Trường Uyên.”

Khương Yên vô cùng nghiêm túc nói, gương mặt lạnh tanh.

Ngạc nhiên thay, Cơ Trường Uyên vẫn vô cùng bình tĩnh điềm đạm vuốt ve đôi môi mọng của Khương Yên, cúi đầu thì thầm.

“Không hiểu nổi mà, nàng toàn nói những lời khiến trẫm đau lòng nhưng trẫm vẫn cứ muốn c.h.ế.t chìm trong cơ thể này. Làm sao đây?”

Dứt lời, hơi nóng ẩm ướt đã bao trùm lên vành tai của nàng, răng nanh của hắn không hề rảnh rỗi mà day day cắn cắn như kẻ đói khát bao ngày không được ăn cơm.

Dù chỉ đụng chạm một chút thôi mà dưới thân Cơ Trường Uyên đã bùng lên một ngọn lửa dữ dội.

Hắn không nhịn được, ngay lập tức tự tay xé toạc trung y trên người mình, chiếc quần lụa hấp tấp tụt xuống đến mắt cá chân. 

Khương Yên thở hồng hộc, nàng thẳng tay quăng một cái tát vào một bên đầu hắn đang chôn giữa hai chân của mình, dùng những từ nặng nề nhất để mạt sát hắn.

“Ngoài việc động dục như một tên ngựa giống ra thì ngươi còn biết làm gì hả? Cưỡng ép người khác hay ho lắm sao?”

“Ta chỉ động dục với một mình nàng, cũng chỉ cưỡng ép một mình nàng thôi.”

Mặt dày đến thế là cùng.

Bị chửi là một con ngựa giống cũng không tức giận.

Khương Yên như phát điên, nàng ra sức la hét: “A… a… a!!!”

“Đừng kháng cự, Yên nhi, ngoan, nàng là của ta, nàng thuộc về ta…”

Hình ảnh trước mắt như phóng đại lên.

Khương Yên cảm thấy đau đến hoa cả mắt, m.á.u dồn lên mặt, dưới dạ dày cuộn trào lên từng đợt sóng lớn.

“Ụa…!!!”

Chăn nệm ngay lập tức bị vấy bẩn bởi hỗn hợp chất lỏng được phun ra từ miệng của Khương Yên.

Mùi chua bốc lên khó ngửi đến lợm giọng.

Cơ Trường Uyên vội vàng rút ra, cơ thể lõa lồ ôm lấy Khương Yên cũng không một mảnh vải che thân mà hốt hoảng gọi.

“Nàng sao thể?”

“Gọi thái y, nhanh chóng gọi thái y.”

Đã nửa đêm rồi nhưng Trọng Hoa cung lại sáng đèn như ban ngày.

Khương Yên che miệng bên thau đồng, sắc mặt nhợt nhạt.

“Có lẽ… có lẽ là ăn không tiêu, rồi lại… lại vận động mạnh, nên bị trào ngược thức ăn.”

Trương thái y lấm lét nhìn Cơ Trường Uyên đang mặt mũi xám xịt ngồi bên giường, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Ói ra được là tốt rồi.” Cuối cùng vội vàng bổ sung một câu.

Nhìn y phục xộc xệch, cùng những vết hôn đỏ chót trên cổ và xương quai xanh của Khương Yên, ai mà không nhận ra hai người này đang làm chuyện gì cơ chứ.

Chắc hẳn là hoàng thượng đang trên đà lâm trận thì xảy ra sự cố, dục vọng chưa được giải tỏa, khó chịu trong người.

Gương mặt sầm xì thế kia mà.

Ông ta không đám khơi gợi cơn thịnh nộ của long nhan, đành phải cố gắng xoa dịu.

“Thần đã cho nương nương uống thuốc tiêu thực, còn ngậm thêm một viên kẹo nhân sâm bạc hà, hẳn là đã ổn rồi ạ.”

“Được rồi, lui ra hết đi.” Cơ Trường Uyên xoa đầu lông mày, phất tay muốn đuổi người, sau đó ngang ngược leo lên giường muốn ôm lấy Khương Yên hôn nàng một cái.

“Ụa…”

Lại là một tiếng nôn khan nữa vang lên.

Ánh mắt của Cơ Trường Uyên nhìn Trương thái y như tóe lửa, vẻ mặt hằm hằm, hắn dùng sức ném vỡ chén thuốc trong tay nàng, rống giận.

“Thế này là thế nào hả? Ngươi bảo là đã ổn rồi cơ mà?”

Trương thái y đổ mồ hôi hột, vội vàng dập đầu, hoảng sợ đáp: “Thần… thần không rõ, mạch tượng của nương nương ổn định bình thường, không nhìn ra có bệnh gì…”

“Khám, phải khám cho ra, nếu không thì cái đầu của ngươi cũng không giữ được.”

Một chén thuốc lại được bưng lên, kẹo bạc hà lấp đầy chiếc đĩa sứ viền bạc.

Đào Tuệ đứng bên cạnh xoa xoa lưng cho Khương Yên, nhỏ giọng hỏi thăm: “Nương nương đã thấy đỡ hơn chưa?”

Khương Yên gật gật đầu, nét mặt nhẹ nhõm, không thấy có dấu hiệu gì là bị bệnh.

Trương thái y thở phào một hơi, quay sang dập đầu báo cáo với Cơ Trường Uyên.

“Nàng thật sự đã tốt rồi?”

“Bẩm hoàng thượng, thật sự sức khỏe của nương nương không có vấn đề gì, có khi là do ăn uống gây ra mà thôi, ói ra xong, lại uống chén thuốc này là ổn rồi ạ.”

Thấy dáng vẻ thoải mái của Khương Yên trong vòng tay của Đào Tuệ và Chu Châu, Cơ Trường Uyên lúc này cũng tạm tin tưởng Trương thái y, lại phất tây cho mọi người lui xuống.

Bây giờ đã quá nửa đêm về sáng, hắn thật sự không muốn bị quấy rầy đêm xuân đáng giá ngàn vàng của mình.

Nhưng một lần nữa, khi Cơ Trường Uyên ngả người lên giường, ôm lấy Khương Yên, hôn xuống bầu n.g.ự.c và vùng bụng phẳng lỳ của nàng, tiếng nôn lại tiếp tục vang lên như thách thức trêu ngươi hắn.

“Nàng…!!!”

Đồng tử đỏ rực như tu la địa ngục, khuôn hàm bạnh ra căng cứng lại, hai phiến môi mím chặt, âm thanh như rít ra từ trong kẽ răng.

“Nàng muốn giở trò gì?”

Khương Yên nhướng mày trào phúng: “Ụa… như vậy thì… ụa… ngươi không thể nào đụng vào ta được nữa… ụa…!!!”

“Nếu ngươi cưỡng ép ta… ụa… thì cứ chuẩn bị tinh thần mà chịu đựng thứ này đi ha!!!”

Nói đến đây, nàng ôm bụng cười khằng khặc như vô cùng đắc ý.

Nếu không thể ngăn cản hắn cưỡng ép nàng mỗi đêm, vậy thì nàng tự tìm cho mình một phương thức tệ hại nhất để khiến hắn bỏ cuộc. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.