Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 61



Mới chỉ một ngày thôi, bên trong Trọng Hoa cung đã vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng, còn có âm thanh la hét.

“Vị nương nương kia… thật không biết nói thế nào nữa?”

Cung nữ mặc cung trang màu xanh ngọc nhíu mày thì thầm với một tiểu thái giám bên ngoài sân, trong mắt có ít nhiều sự khinh thường.

“Tỷ nói thế là sao?”

“Xuất thân từ dân gian, lai lịch bất minh còn không nói, cử chỉ cũng không đoan trang một chút nào, chẳng thể so sánh được với hoàng hậu nương nương.”

Nói đến đây nàng ta chỉ vào phía trong sân, nơi đang trồng một dãy mai trắng mà khịt mũi: “Ngươi xem, cả ngày trèo cây nghịch đất, đến giờ chuẩn bị dùng ngọ thiện với hoàng thượng thì nàng vùng vẫy không chịu tắm rửa, đầu bù tóc rối, quần áo lấm lem chạy khắp Trọng Hoa cung, ngươi nói xem có phải là bị điên rồi không?”

“Có chuyện này sao?” Tiểu thái giám sợ hãi đến há hốc mồm, trần đời hắn ta chưa thấy có phương pháp câu dẫn nam nhân nào kỳ quặc như thế này.

Vị cung nữ này cũng chán ghét phải hầu hạ một chủ tử đến từ hàn môn, cho nên nàng ta cũng không quá nhiệt tình hỗ trợ, chỉ đứng khoanh tay nhịp nhịp chân, khóe môi tràn ra nụ cười dữ tợn.

“Hừ, kệ xác nàng ta, để lát nữa hoàng thượng đây, chứng kiến cảnh này, không đánh c.h.ế.t người thì cũng quăng vào lãnh cung, đỡ cho ta phải phục vụ.”

“Vậy ư? Ngươi nghĩ như thế?”

Sau lưng vang lên giọng nói lanh lảnh bén ngót khiến hai người kia giật mình, bụp một tiếng quỳ sụp xuống đất.

“Hoàng thượng giá lâm!!!”

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”

Cơ Trường Uyên mặc long bào cửu ngũ thêu chỉ vàng, dưới dân là đôi hài lưỡng long triêu thọ, hẳn là vừa bãi triều xong là ngự giá đến thẳng nơi đây.

Hắn nhướng mày nhìn cung nữ đang run rẩy nằm sấp dưới nền đất bằng đôi mắt vô cảm.

“Ngươi có vẻ không thích làm việc ở Trọng Hoa cung nhỉ? Vậy thì đưa qua Hoán y cục đi.”

Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai mà lại trở thành sấm sét giữa trời quang trong mắt mọi người.

“Hoàng thượng khai ân, nô tỳ biết tội, xin hoàng thượng khai ân.”

Tiếng gào khóc vang vọng khắp sân đình nhưng chỉ đổi lại một trận run rẩy của trên dưới mấy chục mạng người nơi đây.

Không ai dám đoán lòng chủ tử, vội vàng thành thật đi làm việc của mình.

Khương Yên không màng đến hình tượng của bản thân mà nằm dài trên trường kỷ.

Tiểu Thuận Tử đã sớm phái người đến đây báo tin hoàng thượng sẽ ghé qua dùng bữa cùng với nàng nhưng nhìn tình hình này có thể đoán được Khương Yên có bao nhiêu tình nguyện bên trong.

“Đây là thế nào?”

Giọng nói trầm trầm như tiếng đàn cổ vang lên cũng chẳng khiến Khương Yên nhăn mày.

“Hoàng thượng, xin lỗi nha, dân nữ ở trong dân gian, đã quen với việc bảy ngày mới thay một bộ y phục, một tháng mới tắm một lần, vừa đến nơi này thật sự có chút không quen, mong hoàng thượng thứ tội.”

Khương Yên đủng đỉnh đứng dậy qua loa hành lễ, sau đó cười ranh mãnh áp sát vào người hắn.

Bên trên vạt áo đọng từng mảng vết bẩn ố vàng đã khô cứng, không nhận ra được đó là thứ gì.

Gương mặt và móng tay cũng dính đen như thế nàng vừa đi đào khoáng trở về.

Thỉnh thoảng lại có một mùi hăng hắc xộc vào mũi khiến ai nấy cũng phải cúi đầu nhăn nhó.

Với ngoại hình này, để xem Cơ Trường Uyên còn có thể chịu nổi mà ngồi vào bàn ăn cùng với nàng không đây.

Cơ Trường Uyên đứng tại chỗ, cánh tay cứng như gọng kìm giữ chặt lấy bả vai của Khương Yên, vẻ mặt lạnh lẽo như sương giá.

“Báo với ngự thiện phòng khoảng một canh giờ nữa hẵng đưa món lên.”

Sau đó mạnh mẽ lôi Khương Yên một đường thẳng tiến vào tịnh phòng phía bên trong, không nương tay mà ném nàng xuống bồn tắm bằng đá cẩm thạch.

“Ngoan ngoãn để cho cung nữ hầu hạ tắm rửa, hoặc là để trẫm tự mình ra tay, đến lúc đó cho dù nàng có khóc lóc cầu xin trẫm thì trẫm cũng không để cho nàng rời khỏi căn phòng này. Nghĩ cho kỹ đi.”

Cơ Trường Uyên chịu đựng cả một buổi sáng thượng triều đầy nhàm chán, háo hức muốn đến đây nhìn nữ nhân của hắn xinh đẹp như hoa như ngọc trong lụa là gấm vóc mà hắn đã hao tâm tổn trí đích thân lựa chọn.

Vậy mà đón chào hắn là hình hài ma không ra ma người không ra người của Khương Yên.

Cơ Trường Uyên như bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng vui vẻ phút chốc đã tắt ngúm.

Khá lám, nàng là nhất quyết muốn chọc giận hắn cho bằng được đây mà.

Nhìn bản thân mình bị hắn nắm cổ áo như xách gà con, Khương Yên tức lắm nhưng chẳng thế làm gì được, chỉ cười gằn một tiếng: “Ngài dám? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, ngài không sợ bị cười chê là hôn quân dâm loạn sao?”

Cơ Trường Uyên cười giễu một tiếng.

“Sợ gì chứ, toàn bộ trong ngoài hoàng cung này đều là của trẫm, trẫm muốn làm gì thì làm, ai có thể dị nghị?”

Nói đến đây, Cơ Trường Uyên dừng lại, đưa tay kéo ngoại bào bên ngoài, vẻ mặt xảo trá như một tên lưu manh chính hiệu.

“Nàng đã không muốn ăn cơm, vậy thì chúng ta làm chuyện khác. Trẫm có dư thời gian để chơi với nàng.”

“Không, đứng đến đây…” Khương Yên hét toáng lên: “Ta tắm, gọi người đi, ta đi tắm mà!!!”

Biết đã hù dọa Khương Yên thành công, Cơ Trường Uyên nhanh tay kéo áo cột lại, sau đó nhanh chóng đi ra, không quên để lại cho nàng một câu cảnh cáo: “Trong vòng nửa canh giờ phải xong xuôi.”

Cuối cùng, Cơ Trường Uyên cũng chờ được Khương Yên trong bộ dạng sạch sẽ thơm mát bước ra tiền sảnh.

Nàng mặc một bộ tử lam nhu quần màu thiên thanh nhã nhặn, mái tóc vẫn còn nhỏ nước xõa dài đằng sau lưng. Trên gương mặt nhỏ nhắn không chút phấn son là đôi mày đang chau lại, dường như không được thoải mái cho lắm.

Nhìn bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, Khương Yên cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: “Nào, để nô tỳ đứng hầu hoàng thượng dùng ngọ thiện. Chuyện này nô tỳ rành rẽ lắm, dù sao cũng là nha hoàn bao nhiêu năm rồi mà.”

Lời nói này rơi vào tai khiến một vài cung nữ và tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh trợn mắt nhìn nhau, không nhịn được hít một hơi dài.

Hóa ra vị nương nương này còn có một quá khứ kém cỏi đến mức này.

Cơ Trường Uyên nhấc mày, bạc môi mím chặt như thể đang kìm chế rất dữ dội cơn giận âm ỉ bên trong.

Không hiểu sao hắn cực kỳ căm ghét khi để cho một ai đó biết được thân phận trước đây của Khương Yên chỉ là một nha hoàn.

Ban đầu Cơ Trường Uyên nghĩ là bởi vì bản thân mình. Bậc đế vương cao cao tại thượng như hắn lại có thể dây dưa với một nô tỳ thấp kém, nếu để cho người khác biết được sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hình tượng nhất quốc chi quân mà hắn đã duy trì bao năm qua.

Nhưng trên hết, trong một thoáng mơ hồ, Cơ Trường Uyên nhận ra hắn không thích nhất chính là việc Khương Yên bị mọi người coi thường sau lưng.

Thế gia vọng tộc là như vậy, xuất thân thấp kém là trở ngại lớn nhất để đi đến đỉnh cao của danh vọng. Nếu nàng không có thủ đoạn cao tay, đầu óc nhanh nhạy thì hậu thuẫn vững chắc mới là thứ khiến cho mọi người phải e dè sợ hãi.

Nếu không, ngay cả một cung nữ cũng có thể khiến cho nàng ăn quả đắng.

Vậy mà hôm nay, trước mặt mọi người, Khương Yên lại tự mình vạch trần khuyết điểm to lớn nhất của mình trong cuộc chiến tranh giành thịnh sủng ở hậu cung.

“Thích nói giỡn như vậy, để lát nữa trẫm sẽ cho nàng hầu hạ trên giường thật đã, có được không?”

Cơ Trường Uyên ngoài mặt thì hừ lạnh một tiếng giận dữ nhưng ngữ điệu lại hàm chứa sự bao bọc mơ hồ.

Cho dù Khương Yên muốn chọc giận hắn, nhưng Cơ Trường Uyên vẫn không thể để nàng mất mặt trước đám nô tài này được.

Đó là thứ tốt nhất mà hắn muốn làm cho nàng ở thời điểm lúc này. 

Nữ nhân này là người của hắn, là hắn đã đích thân đưa nàng nhập cung, không ai có thể coi thường nàng.

Khương Yên bĩu môi không dám cãi lại nữa. Mỗi lần Cơ Trường Uyên lôi chuyện giường chiếu ra cảnh cáo nàng thì Khương Yên chỉ có thể im lặng làm lơ.

Đôi đũa kim giao đưa ra, chuẩn bị gắp một miếng thịt cá trắng nõn, bên cạnh vang lên âm thanh hốt hoảng của tiểu thái giám.

Khương Yên vội vàng rụt tay lại, dù gì Cơ Trường Uyên cũng là hoàng đế Đại Cơ, trước mặt mọi người nàng không thể khi quân phạm thượng được.

“Ăn đi, còn ngần ngại gì nữa? Không phải nàng thích ăn món cá trích hầm măng này nhất sao?”

Cơ Trường Uyên dường như chẳng hề để tâm là mấy, hắn cứ thế ung dung xẻ một miếng cá nhẹ nhàng đặt vào chén cho nàng.

Tiểu Thuận Tử đã theo hầu hai người trên thuyền từ thành Liễu Khê trở về đây, cũng chẳng còn lấy làm lạ trước cung cách chung đụng của hai người họ khi ở bên cạnh nhau, nhanh nhẹn đưa tay giở một cái mâm bạc trên bàn, giọng hồ hởi.

“Bẩm hoàng thượng, bẩm nương nương, mấy hôm nay ngự thiện phòng có nhập được một số lượng khổng noãn (trứng công), mời người nếm thử món trứng hấp mật ong vừa béo vừa thơm lại có vị ngọt nhẹ hòa quyện, rất tốt trong việc dưỡng nhan đó ạ.”

Vừa nói vừa nhanh nhẹn đặt cái chén đến trước mặt Khương Yên trước con mắt trầm trồ của mọi người.

Cơ Trường Uyên lau miệng, chống cằm cong mắt nhìn Khương Yên thúc giục: “Thử đi.”

Lần đầu tiên nghe đến món này, Khương Yên cũng có chút hiếu kỳ, nàng không ngại ngần thọc muỗng vào, múc lên một miếng.

Mềm mịn như bông, lại không bị ngấy.

Đôi con ngươi sáng rực lên trong một phút rồi lại híp lại ra vẻ vô cùng hưởng thụ.

Chén trứng hấp nhanh chóng được vét sạch.

“Ngon không?”

Cơ Trường Uyên vén một lọn tóc rơi xuống bên gò má đối phương, dịu dàng hỏi.

Lại bị Khương Yên ra vẻ ghét bỏ nghiêng đầu sang một bên né tránh.

“Hừm.”

Không phủ nhận, vậy có nghĩa là ngon rồi.

Cơ Trường Uyên bật cười, âm thanh vui vẻ vang vọng khắp căn phòng khiến Khương Yên dài cả mặt, đuôi mắt quắc lên liếc một cái thật sắc bén về phía hắn.

Từ lần đầu gặp nhau đến bây giờ, dường như Khương Yên chưa bao giờ cho hắn bất kỳ biểu cảm gì gọi là hài lòng.

Ngay cả khi hắn ban phát cho nàng bao nhiêu là trang sức đá quý, vàng lá và ngân lượng, Khương Yên đều chỉ qua quýt tạ ơn cho có lệ.

Mãi đến hôm nay mới nhìn thấy được nét mặt thật lòng thích thú của Khương Yên đối với một chén trứng hấp tầm thường.

Công nhận, Cơ Trường Uyên tương đối hưởng thụ dáng vẻ phụng phịu hờn dỗi của Khương Yên hơn là sự phản kháng đầy gai nhọn và mỉa mai của nàng.

Cuối cùng, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút thành tựu.

“Tốt, thưởng.”

Tiểu Thuận Tử phấn khích đến mức cười toác cả miệng, vội vàng quỳ lạy.

“Nô tài cảm tạ ân điển của hoàng thượng, cảm tạ ân điển của nương nương.”

Cho đến lúc đoàn người lục tục xếp hàng lui ra, tiểu thái giám bên cạnh vẫn không hết ngỡ ngàng.

Tại sao Tiểu Thuận Tử lại được ban thưởng một cách dễ dàng như vậy chứ?

“Thuận công công, ngài nói cho nô tài nghe với.”

“Ta nói ngươi đúng là ngu ngốc, có mắt mà không thấy núi thái sơn.”

Tiểu thái giám gãi đầu, vô lực suy nghĩ.

Hắn tay cung cung kính kính hầu hạ hoàng thượng dùng thiện, lại không bằng một chen trứng hấp của Tiểu Thuận Tử.

Không hổ là đệ tử chân truyền của Cao Dục, thủ đoạn lấy lòng người thật sự cao thâm khó dò.

Tiểu Thuận Tử hừ một tiếng khinh thường, không nhanh không chậm đáp: “Ngươi đó, thành thật để tâm hầu hạ người ở Trọng Hoa cung đi, sẽ không thiệt thòi đâu.”

Đây cũng chính là lời của Cao Dục, sư phụ hắn ta đã nói từ khi bọn họ còn ở Đông Cung.

Gừng càng già càng cay, quả thật không có chuyện gì qua được đôi mắt tinh tường của vị tổng quản thái giám đã phục vụ qua hai đời vua.

Lúc này Tiểu Thuận Tử cảm thấy mình may mắn biết bao vì đã nghe lời sư phụ mà đối xử tốt với Khương Yên từ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.