Nam nhân thân hình cao ngất, dáng vẻ đĩnh bạt ngồi trên ghế rồng, thường phục bằng lụa tơ tằm thượng hạng màu đen tuyền thêu cửu ngũ cùng vân mây sóng nước tỏa ra khí chất cao quý đến bức người của bậc đế vương trời sinh.
“Ngươi nói người mà sáng hôm nay Bùi Lẫm gặp là tri phủ Lương Châu?”
Hắn vừa nói, vừa gõ ngón tay theo nhịp điệu bất định trên mặt bàn gỗ đàn hương, gương mặt đẹp đẽ chìm trong suy tư.
Không biết vì chuyện quan trọng gì mà sáng sớm nay, Bùi Lẫm đã dâng sớ xin nghỉ phép hơn một tháng, còn cầm theo lệnh bài của Trấn bắc hầu phủ rời khỏi thành Thiên An.
“Bẩm hoàng thượng, đúng là như vậy, nghe nói Bùi thị vệ đã xông thẳng vào tẩm phòng của người này, hỏi cho bằng được chi tiết về cuộc dẹp loạn đám phản thần ở trấn Quan Lạn.”
“Bùi Lẫm đi về hướng nào?”
“Bẩm hoàng thượng, cổng bắc thành Thiên An.”
Phía bắc, tức là khu vực của Lương Châu.
Thành Liễu Khê, nơi vừa xảy ra một trận chiến cam go với đám loạn thần tặc tử Vương Thụy vừa qua cũng nằm ở hướng này.
Mùa xuân, hoa nở chim hót, thiên hạ thái bình, dân chúng ấm no, biên ải cũng không có bất kỳ tin tức gì nghiêm trọng đến mức phải khiến Bùi Lẫm rời vị trí đi ngay lập tức như thế.
Còn là đi một mình, không hề dẫn theo bất kỳ tiểu đội nào.
Nếu không phải liên quan đến chuyện ở quân doanh, vậy chỉ có thể vì việc riêng mà thôi.
Điều gì mà lại khiến cho Bùi Lẫm vội vàng gấp gáp rời khỏi kinh thành đến như vậy?
“Cho gọi tri phủ Lương Châu vào triều gặp trẫm, còn nữa, triệu tập nhóm Phong Lâm Hỏa Sơn theo sát Bùi Lẫm, bất kỳ động tĩnh gì cũng không được bỏ qua.”
***
Đây là lần đầu tiên Khương Yên được ăn tết ở một nơi xa xôi như thành Liễu Khê này.
Tuy không được giàu có và xa hoa như thành Thiên An, nhưng Khương Yên lại cảm nhận được không khí đầm ấm của gia đình thực sự tại nơi đây.
Quán rượu mở ra, không ngờ lại buôn may bán đắt đến thế.
Lô thị coi như là người đứng đầu ở quán, trên danh nghĩa lại là cô mẫu của Khương Yên, cho nên sáng mùng một tết bà nằng nặc nhét vào tay nàng một bao lì xì đỏ thẫm, gọi là giữ gìn phong tục tập quán của cha ông.
Ngay cả Khương Nặc, Đại Tráng và Tiểu Đinh cũng có phần.
Khương Yên cảm động lắm, Lô thị là góa phụ theo nàng từ trấn Lạc Thủy lưu lạc đến nơi này, một câu ta thán cũng không hề lộ ra, lại còn chăm sóc nàng chu đáo như vậy, thật sự đã coi mình như là cô mẫu ruột thịt của Khương Yên.
Tết năm nay, Khương Yên quyết định dành một món quà lớn cho Lô thị.
Lúc nhìn thấy khế ước mua lại quán rượu trên tay Khương Yên, Lô thị không khỏi ngỡ ngàng.
“Dì cứ cầm lấy, cái này là dì xứng đáng được nhận, đừng nghĩ nhiều.”
Sau đó lại quay sang, đưa ba phong bao lì xì thật dày cho ba người còn lại.
Trong căn phòng ấm cúng vang lên tiếng khóc cười, chung quy cũng đều là vì quá hạnh phúc.
Mùng ba tết, sáng sớm Khương Yên đã vận một bộ cẩm lý nhu quần màu đỏ tươi, tóc vấn kiểu lăng vân điểm bằng bộ diêu vàng trông vô cùng rạng rỡ.
Hà Triết vừa nhìn thấy không nhịn được đã đỏ mặt.
“Nàng… đẹp quá đi mất.”
Khương Yên bĩu môi: “Hóa ra bình thường chàng chê ta xấu.”
“Không, không phải, trong mắt ta không lúc nào là nàng không đẹp cả, chỉ là cách trang điểm hôm nay thật sự khiến ta càng thêm kinh ngạc, cũng cảm thấy may mắn bội phần.”
“Ta thì lại phát hiện chàng cũng dẻo miệng lắm đó chứ.” Khương Yên nghiêng đầu giả vờ hờn dỗi đi đằng trước.
“Nhanh nào, đừng để Bành phủ doãn đợi lâu, hôm nay ta nhất định phải giành được phong bao lì xì to nhất.”
Nàng đứng đó, xoay lưng lại nhìn Hà Triết, đôi mắt cong như vầng trăng và khuôn miệng cười tươi tắn.
Đối với Hà Triết lúc này, y tin rằng mình thật sự đã nhìn thấy được dáng vẻ của nữ thần mùa xuân rồi.
Có người từng hỏi Khương Yên, vì sao lại chọn Hà Triết.
Nàng chống cằm suy nghĩ cả đêm.
Khương Yên đã từng là thê tử của Hầu gia nức tiếng ở kinh thành.
Thậm chí còn diện kiến qua dung nhan tuấn diễm đến mức yêu nghiệt của tân đế Đại Cơ.
Còn được thủ lĩnh một bộ tộc Bắc hoang ngỏ ý cưới làm phu nhân.
Tất cả bọn họ đều vượt trội hơn hẳn Hà Triết.
Chỉ là không có ai mang lại cho nàng cảm giác bình yên.
Khương Yên trải qua nhiều sự kiện đau lòng, trái tim đã nguội lạnh từ lâu.
Nàng từng nghĩ không thì cứ vậy thôi, dành cả đời đi khắp chân trời góc bể, luật pháp Đại Cơ lại không dễ dàng gì đối với nữ tử độc thân, vậy thì đợi nàng thỏa chí tang bồng thì mua một tên đàn ông thật thà chất phác về rồi cùng sống bình lặng nửa cuối đời sau, tránh cho miệng đời cay nghiệt.
Bởi vậy khi lần nữa nhìn thấy Hà Triết từ tốn chậm rãi theo đuổi mình bằng phương thức ngây ngô nhất, Khương Yên lại mềm lòng.
Hà Triết chỉ được coi là tuấn tú.
Gia cảnh cũng chẳng phải giàu có danh giá gì.
Nhưng y coi nàng là duy nhất.
Cũng không coi rẻ xuất thân của nàng.
Càng không vì nàng đã đã chẳng còn nguyên vẹn mà hằn học bỉ bôi.
Hà Triết tôn trọng nàng, yêu thương nàng, sau ngần ấy chuyện đã xảy ra lại càng đau xót cho nàng hơn.
Khương Yên cảm nhận được Hà Triết là người đáng để cho nàng dựa vào.
Còn nếu mình nhìn nhầm người?
Vậy cũng chẳng sao cả, sinh tử Khương Yên còn vượt qua được, huống gì là sự gian dối của lòng người.
Cùng lắm lại bỏ xứ mà đi thôi.
Ngày thành hôn đã cận kề, hỷ phục đỏ rực được phường thêu đưa đến, từng đường kim mũi chỉ đều rất hoàn chỉnh, Khương Yên vô cùng hài lòng, còn thưởng thêm năm lượng bạc cho tú nương.
Lô thị thông báo đóng cửa quán rượu ba ngày, còn mời tất cả mọi người xung quanh đến dự đám cưới của nhà họ.
Ai ai cũng háo hức chờ đón kiệu rước dâu của tân nương xinh đẹp nổi danh của thành Liễu Khê.
Tiếng kèn sáo, tiếng trống chiêng và âm thanh pháo nổ vang lên rộn rã.
Khương Yên chân đi hài thêu nạm ngọc, đầu đội khăn voan đỏ tươi e thẹn bước ra vái chào gia đình của mình một cái rồi chậm rãi ngồi vào trong kiệu hoa đang chờ sẵn.
Đoàn người ngựa cùng đông đảo dân chúng nhanh chóng lên đường cho kịp giờ lành làm lễ.
Đột nhiên phía trước có ba chiến mã xuất hiện, nam nhân đi đầu một thân cẩm bào viên lĩnh màu đen tuyền, chân đi ủng da dê lót lông cừu, toàn thân toát lên vẻ quý khí của người xuất thân từ danh gia vọng tộc.
Gương mặt vô cùng lạ lẫm, chắc chắn không phải người của thành Liễu Khê.
Đại diện họ nhà trai là huynh đệ của Hà Triết ở nha môn ngay lập tức tiến lên ôm quyền.
“Vị huynh đài này xin nhường đường, hôm nay là ngày vui, chúng ta không muốn xảy ra chuyện không hay.”
Đối phương trái lại ngang ngạnh tiến lên thêm mươi bước, sau đó dừng cương trước kiệu hoa, lớn tiếng gọi: “A Yên, ta là Bùi Lẫm đây, ta đến đón nàng về hầu phủ.”
Mọi người xôn xao một trận, tiếng xì xào lập tức vang lên khắp ngóc ngách.
“Hầu phủ? Chẳng là người ở kinh thành sao?”
“Nhìn kiểu này, đừng nói là muốn cướp dâu đấy!!!”
“Khương cô nương có lai lịch thế nào mà lại quen được người của hầu phủ ở kinh thành vậy?”
Bùi Lẫm đảo mắt nhìn một vòng, có vẻ rất hài lòng với vẻ mặt tò mò xen lẫn kinh hãi của dân chúng, tiếp tục cất cao giọng.
“Chắc là các ngươi cũng đã đoán ra, tại hạ chính là thế tử của Trấn bắc hầu phủ. Hôm nay chỉ muốn rước thê tử đi lạc của mình trở về nhà, nếu có làm gì không phải, kính mong quý vị rộng lòng bỏ qua cho.”
Những lời này của Bùi Lẫm đã xác thực thân phận của Khương Yên với mọi người.
Hóa ra nàng lại là thế tử phi.
Bà mai hốt hoảng nhìn vào trong kiệu, không biết nên đi tiếp hay dừng lại.
Mà mấy vị huynh đệ của Hà Triết đã nhanh chóng cử người chạy về nha môn.
Không gian xung quanh im lặng một mảnh, chờ đợi từng bước lại gần của Bùi Lẫm.
Cho đến khi hắn ta đứng ngang hàng với bà mai, tính đưa tay gạt mành kiệu ra để ngắm nhìn nữ tử mà hắn ta tìm kiếm trong mong nhớ hơn nửa năm qua, âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Bùi thế tử, dân nữ với ngài không có bất kỳ mối quan hệ gì cả, hôm nay là ngày vui trọng đại của dân nữ. Ngài lại bôi nhọ dân nữ trước mặt người nhà của phu quân, ngài có cảm thấy mình quá đáng lắm không?”
Câu trả lời của Khương Yên lại càng làm cho mọi người rối tinh rối mù.
Thế tử thì nói nàng là vợ của hắn.
Khương Yên lại phủ nhận không quen biết.
Rốt cuộc bọn họ phải tin ai đây.
Có vẻ bị nàng từ chối nhiều đã thành quen, Bùi Lẫm không còn dáng vẻ buồn tủi hay phẫn nộ như trước nữa. Hắn ta chỉ cười nhẹ một tiếng đáp lại: “Ta đã nói rồi, nàng là thê tử của ta, kiếp trước đã vậy, kiếp này cũng sẽ định là như thế. Nàng đừng bướng bỉnh nữa, theo ta trở về kinh thành, trở thành chủ mẫu hầu phủ không sung sướng hơn là cưới một tên bổ đầu hay sao?”
“Ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện xưa bỏ qua đừng nhắc lại nữa. Chúng ta hãy sống với nhau thật vui vẻ hạnh phúc được không? Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ trả lại cho nàng một lễ cưới xa hoa gấp trăm lần như thế này.”
“Hình như người cố chấp là Bùi thế tử thì phải. Dân nữ đã nói hàng trăm lần rồi, chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ gì cả. Ngài có làm bao nhiêu thứ thì dân nữ cũng không bằng lòng. Tại sao ngài cứ chấp mê bất ngộ như vậy, thật khiến cho người ta thêm phần chán ghét.”
Trong lòng Bùi Lẫm, Khương Yên có thể giận dỗi thế nào cũng được, chửi mắng hắn ta tệ bạc thế nào cũng được, chỉ duy nhất một điều mà Bùi Lẫm không thể nghe lọt tai chính là nàng nói chán ghét mình.
Khương Yên đã yêu hắn ta một đời như thế, cùng vào sinh ra tử với hắn ta như thế, nàng không thể nào nói buông là buông, nói ghét là ghét được.
Đó chỉ là những lời tức giận mà thôi.
Từ từ, chờ hắn ta dỗ dành nàng thật tốt, hai người sẽ có thể bù đắp cho nhau những năm tháng tốt đẹp mà bản thân mình đã vô tình đánh mất.
Nghĩ như vậy, Bùi Lẫm mím môi gạt phắt bà mai sang một bên, đưa tay muốn giật phăng mành kiệu xuống.
Chỉ là hành động này đột nhiên bị cắt ngang bởi một lực kéo cực mạnh từ phía sau.
“Tên hỗn đản này, ngươi muốn làm gì?”
Đập vào mắt Bùi Lẫm là một đôi mắt màu xám của loài sói tuyết phương bắc, mái tóc nhạt màu vì cháy nắng và cánh tay cuồn cuộn cơ bắp.
Mùa xuân ở thành Liễu Khê tuy đã không còn tuyết rơi nữa nhưng vẫn còn dư âm của những đợt không khí lạnh tê người thổi từ vùng núi tuyết bên kia bình nguyên trống trải rộng lớn.
Vậy mà người này lại chỉ mặc áo da hổ cộc tay, trên cổ quấn một lớp lông thú thô sơ như vừa cắt ra từ đuôi của một con hồ ly.
Ánh mắt khinh thị, dáng vẻ ngang tàng.
Là người Bắc hoang.
Còn có thể là người có địa vị rất cao trong bộ tộc của hắn ta.
“Ngươi là ai, đừng xen vào chuyện của bổn thế tử.”
Bùi Lẫm nâng giọng, hiếm khi hắn ta lôi địa vị của mình ra để nói chuyện với người khác.
Xem ra hôm nay là bị chọc giận thật rồi.
“Lão tử là ai không quan trọng, chỉ cần biết rằng hôm nay có lão tử ở đây, ngươi đừng hòng càn quấy.”