Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 49



Người Bắc hoang không có hoàng đế như Đại Cơ và các nước nhỏ lân cận.

Vị tối cao, lãnh đạo toàn thể những người thuộc các bộ tộc ở khu vực Bắc hoang được gọi là Đại thiền vu, người dẫn đường soi lối cho bọn họ trên con đường hướng về Thiên đạo.

Nơi ở của Đại thiền vu là một tòa tháp hình chóp được xây dựng với kết cấu như một hầm mộ, tầng cao nhất hướng về mặt trời, là nơi diễn ra những nghi thức tế lễ quan trọng, còn tầng thấp nhất, nằm sâu dưới lòng đất chính là nơi chôn cất các đời Đại thiền vu.

Bảo vệ Đại Thiền vu trong những đợt rao giảng về Thiên đạo với người dân Bắc hoang là một đội kỵ binh vô cùng thiện chiến trên lưng ngựa.

Đã từng có một thời, bọn họ chính là cơn ác mộng trên sa trường với quan binh Đại Cơ ở biên ải phía bắc. 

Nếu không chuẩn bị kỹ càng, quân lính Đại Cơ không c.h.ế.t thì cũng thương vong đến tám phần mỗi lần đụng độ.

Đội kỵ binh này ngoài sức khỏe phi thường, sự dũng mãnh trên lưng ngựa còn là những cảm tử quân không màng sống chết.

Trong những năm tháng bám theo Bùi Lẫm ra chiến trường, Khương Yên đã chứng kiến cảnh một nam nhân còn đang sống sờ sờ bị giẫm c.h.ế.t tươi ngay dưới gót giày sắt của kỵ binh Bắc hoang.

Và bây giờ, một lần nữa nàng lại được nhìn thấy nó, ở đời này.

Đó là một đôi giày vô cùng đặc biệt, nhìn sơ qua thì phần trên không khác gì ủng của chiến binh thông thường, nhưng dưới đế là đinh nhọn, sắc như chủy thủ.

Đôi giày này ban đầu được chế tạo ra chủ yếu là để bọn họ có thể lướt nhanh trên mặt băng mà không trượt ngã.

Lâu dần chúng được cải tiến, trở thành một món vũ khí chìm vô cùng hữu dụng của kỵ binh Bắc hoang trên chiến trường.

Phải biết rằng kỵ binh là người phải theo sát Đại thiền vu, cũng không được rời khỏi Thiền Lăng nếu không có lệnh điều động.

Khương Yên cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, gương mặt tươi cười không chút thay đổi, sau đó quay lại xoa đầu Tiểu Đào Hồng.

“Thôi, không làm phiền mọi người nữa, tỉ phải trở về để chuẩn bị nấu mẻ rượu mới cho ngày mai, nếu muội rảnh rỗi có thể lên chợ tìm tỉ nhé.”

Nói xong, Khương Yên đẩy mấy xâu thịt khô cho mẫu thân của Tiểu Đào Hồng rồi ngoắc Đại Tráng rời đi cùng mình.

Buổi tối bên trong quán rượu nhỏ ấm cứng, ngoài đại sảnh vẫn còn lác đác khách đang ngồi ngâm nga, Khương Yên ngồi chống cằm, ánh mắt nhìn Đại Tráng và Tiểu Đinh đang nghiêm túc suy nghĩ.

“Theo quy định của tổ tiên, những người đàn ông Bắc hoang được tuyển chọn vào Thiền lăng là để phục vụ cho Đại thiền vu là vô cùng danh giá. Bọn họ chiến đấu vì Thiên đạo, c.h.ế.t cũng vi Thiên đạo, sau khi rời khỏi trần thế, ngoại trừ bản thân được nhập lăng tùy theo công trạng lớn nhỏ, gia đình của bọn họ cũng sẽ được Đại thiền vu nuôi dưỡng suốt đời suốt kiếp…”

Đại Tráng trầm ngâm thuật lại những gì mình biết, trong khi đó Tiểu Đinh lại vò đầu bứt tóc: “Những người này đều có nhiệm vụ trên vai, nếu bọn họ xuất hiện ở đây, chẳng lẽ...”

“Khương cô nương, người có chắc chắn với những gì mình đã nhìn thấy không?” Đại Tráng không nhịn được cau mày hỏi thêm lần nữa.

“Chắc chắn, ta đã từng chứng kiến qua, không thể nào nhận lầm được, đó chính là Huyết Đinh Ủng của kỵ binh Bắc hoang.”

Bọn họ không thắc mắc một cô nương sinh trưởng ở kinh thành như Khương Yên lại có thể gặp được Huyết Đinh Ủng.

Giờ đây chỉ có sự lo lắng bao trùm lên không gian nhỏ hẹp xung quanh.

Lô thị đi vào, khẽ cất tiếng: “Cô nương, Hà bổ đầu cùng vài lính gác của phủ doãn Liễu Khê đã đến đây, đang ngồi bên ngoài kêu rượu thịt.”

Khương Yên vỗ trán, trước đó nàng đã dặn dò Lô thị để ý đến mấy người Hà bổ đầu mà lại quên khuấy đi mất, nghe thế liền đứng lên: “Ta ra ngay.”

Ngay chính giữa gian phòng là một nhóm năm người đang ồn ào gắp thịt.

Vừa nhìn thấy Khương Yên nhẹ nhàng đi ra, vài lính lác bên cạnh ẩn ý huých nhẹ vào vai Hà Triết ra vẻ trêu chọc. 

Người tinh ý đều nhìn ra Hà Triết có thiện cảm với cô nương họ Khương mới chuyển đến thành Liễu Khê này.

Người gì đâu vừa xinh xắn, nấu ăn ngon, lại còn có thể chữa bệnh cứu người. Quả là toàn năng toàn mỹ. 

Để được nhìn ngắm người trong lòng nhiều hơn chút nữa, Hà Triết không ngại mỗi ngày kiếm cớ đi tuần tra mấy vòng đến tối muộn chỉ để được ngang qua quán rượu của nàng. 

“Hà bổ đầu đến rồi ư?” Khương Yên đon đả chào, sau đó quay đầu nói với phòng bếp: “Mang lên một vò rượu mơ và một con gà nướng lên đây để ta mời nhóm của Hà bổ đầu.”

Hà Triết thấy Khương Yên đối xử với mình có phần nồng hậu ân cần lại càng thêm ngượng ngùng, vội vàng xua tay: “Khương cô nương chớ khách sáo, lần nào cũng được tặng rượu thịt như vậy khiến Hà mỗ thụ sủng nhược kinh.”

Khương Yên đích thân rót rượu, dịu dàng nói: “Hà bổ đầu đừng nói thế, trước nay tiểu nữ cùng muội muội và cô mẫu đều vô cùng kính trọng và biết ơn mọi người. Lưu lạc tha hương bao lâu, không có sự cai quản của Bành phủ doãn và các vị binh gia, dân chúng của thành Liễu Khê cũng không có cơm no áo ấm như bây giờ. Công lao to lớn đó, tiểu nữ chỉ có thể đền đáp bằng những món ăn tầm thường thế này, mong mọi người đừng chê nhé.”

Hà Triết được khen ngợi đến đỏ mặt, lúng túng bưng một chén rượu lên kính với Khương Yên.

Đêm đã khuya, tiếng trống canh báo hiệu giờ giới nghiêm cũng đến, lúc này mọi người đã thoải mái nói chuyện phiếm, Khương Yên cũng tự mình rót một chén rượu nhâm nhi từng ngụm nhỏ để làm ấm bụng. 

“Dạo gần đây Hà bổ đầu có để ý thấy xuất hiện khá nhiều người Bắc hoang ở thành Liễu Khê không?”

“Đúng là như vậy.” Hà Triết nhíu mày gật đầu.

“Trong nhà tiểu nữ cũng có hai gia đinh người Bắc hoang, cho nên tiểu nữ biết được vài chuyện, trong lòng lấy làm thắc mắc lắm, muốn nhờ Hà bổ đầu giải đáp.”

Hà Triết thấy Khương Yên có chuyện cần hỏi vội vàng ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe nàng nói.

“Tiểu nữ được biết, phụ nữ Bắc hoang rất gắn bó với mảnh đất quê hương của bọn họ, nếu có tha hương cầu thực cũng chỉ là những người dân nghèo đói và thiếu niên mới lớn, nhưng mấy hôm nay, tiểu nữ lại nhìn thấy một cơ số phụ nữ và trẻ em Bắc hoang ở một căn nhà nhỏ gần chợ.”

“Có chuyện này sao?” Hà Triết nghiêng đầu trầm ngâm.

Khương Yên vẫn tiếp tục liến thoắng kể như gặp một chuyện gì đó vô cùng thú vị.

“Có một hôm, tiểu nữ đi ngang qua ngôi nhà đó để phát bánh bao cho đám trẻ, lại thấy một người đàn ông cao lớn, mặt mũi bặm trợn đứng ở phía sau nhà, y mặc đồ giống như một lương dân của Đại Cơ nhưng dưới chân lại đi một đôi giày khá kỳ lạ mà tiểu nữ chưa thấy bao giờ, tiểu nữ tò mò lắm thay.”

“Khương cô nương có thể mô tả sơ qua cho tại hạ biết được không?”

Được lời như cởi tấm lòng, Khương Yên nhanh nhảu vẽ lại sơ bộ kết cấu của Huyết Đinh Ủng cho Hà Triết.

Gương mặt chữ điền nam tính từ từ nhăn lại, cuối cùng hiện lên một vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.

“Đa tạ Khương cô nương đã chỉ giáo, tại hạ có việc khẩn cấp phải đi trước, cáo từ.”

Nhìn bóng dáng gấp gáp chìm trong màn đêm, Khương Yên cuối cùng cũng hài lòng cho người đóng cửa quán rượu.

Nàng đã ra hiệu rõ ràng như vậy, người có chút hiểu biết ngay lập tức có thể nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Huyết Đinh Ủng xuất hiện ở đây không bình thường chút nào.

Và chắc chắn sẽ không phải chỉ có một đôi Huyết Đinh Ủng.

Sau ba ngày vắng bóng, đêm hôm đó Hà Triết đột ngột gõ cửa quán rượu của Khương Yên.

Trời bên ngoài đổ tuyết lất phất, áo tơi trên người đã ướt nhẹp nhưng đôi mắt y lại sáng ngời.

“Tại hạ đã âm thầm điều tra, phát hiện ra một lượng lớn đàn ông Bắc hoang đang tập trung dựng lán trại bên ngoài trấn Quan Lạn…”

Nói đến đây, Hà Triết ngừng lại một chút để quan sát Khương Yên rồi mới tiếp tục: “Đều là những nam nhân to khỏe, có vẻ nhưng là người luyện võ, dưới chân mang giày sắt giống y như Khương cô nương đã miêu tả.”

Khương Yên không lấy gì làm bất ngờ với tin tức của Hà Triết, ngược lại nàng còn cho y một bất ngờ lớn hớn.

“Bọn họ không chỉ là người có võ công mà còn đang chia nhau rải rác thu gom binh khí và nông cụ từ các tiệm rèn trong thành.”

“Điều này chứng tỏ hành vi lần này không phải chỉ là lánh nạn do mùa màng thất bát, bọn họ thật sự muốn thành lập một địa phận của người Bắc hoang tại thành Liễu Khê của Đại Cơ.”

Hai người đồng loạt nói lên quan điểm của nhau, không ngờ lại trùng khớp đến mười phần.

Đã đoán được ý định của đối phương, Hà Triết biết tình hình này bản thân mình không thể tự tiện hành động, đang muốn trở về báo cáo với Bành phủ doãn để tìm kiếm đối sách, thậm chí y đã nghĩ đến việc gửi thư bồ câu cứu viện đến Lương Châu nhưng lại bị Khương Yên giữ lại.

“Đừng nóng vội, nghe tiểu nữ nói cái này.”

“Địch chưa động, ta cũng không thể động. Mấy hôm trước tiểu nữ có ghé thăm căn nhà kia, đều là phụ nữ và trẻ em, có thể là gia quyến của những kỵ binh kia. Nghe cách nói chuyện có vẻ rất thật thà chất phác, không giống như kiểu người đam mê chiến tranh. Chắc chắn có ẩn tình gì đó đằng sau chuyện này.”

Hà Triết có phần lo lắng: “Đừng mạo hiểm, chúng ta không thể tin tưởng hoàn toàn, phòng ngừa vẫn là tốt hơn.”

“Cho ta hai ngày, sau hai ngày ta sẽ báo cáo kết quả cho Hà bổ đầu, đến lúc đó quyết định chưa muộn.”

Thấy Khương Yên nằn nì, Hà Triết cũng không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu, đồng thời căn dặn cẩn thận.

Căn nhà sập xệ hôm nay còn có vẻ đông hơn nữa, dường như có thêm vài người mới đến. 

Tiểu Đào Hồng cùng với mấy đứa trẻ vẫn vo đất cùng tuyết lạnh dưới chân làm thành đồ chơi bằng tay không cùng đôi chân trần, Khương Yên nhìn mà xót xa không thôi.

Một vài đứa trẻ với gương mặt đỏ au, có mấy tiếng ho khe khẽ vang lên.

Khương Yên mím môi, đi vào trong gọi tô: “Đào tỷ, muội ghé đến chơi, có mang chút trứng gà cho mấy đứa nhỏ đây.”

Đào nương, mẹ của Tiểu Đào Hồng hớt hải chạy ra, dường như có vẻ đang bận rộn ở bên trong.

“Thật ngại quá, Khương cô nương đến chơi mà ta không tiện tiếp đãi.”

“Có chuyện gì à Đào tỷ?”

Đào nương tử nhỏ giọng trả lời: “Trong nhà có người bệnh, chúng ta lại chẳng ai có nhiều bạc, đang chưa biết phải làm sao.”

Khương Yên ló đầu nhìn một cái, thấy mấy người đang nằm xếp lớp như cá mắc cạn, dưới đất chỉ được phủ qua loa một lớp rơm rạ, vài chỗ đã sậm màu vì ẩm ướt.

Gương mặt xanh xao, cơ thể co rúm vì lạnh nhưng trên người lại đổ đầy mồ hôi.

Đây chính là triệu chứng của cúm mùa, thường xuất hiện khi tiết trời vào đông và đầu xuân, khi nhiệt độ và khí hậu đột nhiên thay đổi, những người có tiền sử mang bệnh trong người, trẻ em, phụ nữ ít vận động sẽ dễ mắc bệnh bởi cơ thể không theo kịp với sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh. 

Khương Yên híp mắt như đang tính toán điều gì, sau đó kêu Đại Tráng đưa giỏ trứng gà về phía Đào nương, lại lục lọi bên hông thắt lưng, cầm lên một túi bạc nhỏ.

“Ở đây không có bao nhiêu, tỷ cầm lấy lo liệu thuốc men cho những bên kia đi. Nếu có chuyện gì thì đến quán rượu tìm ta.”

Tình hình trước mắt không thể không cầm lấy để cứu người.

Đào nương rưng rưng nước mắt, chỉ thiếu mỗi phần quỳ lạy Khương Yên lại bị nàng xua tay gạt đi, sau đó an ủi vài câu rồi rời khỏi đó.

Sau ngày hôm nay, Khương Yên đã nghĩ ra được cách để thu thập đám người Bắc hoang kia rồi.

Mặc dù có hơi tàn nhẫn một chút.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.