Chuyện đêm qua Tử Kiều bị quăng ra khỏi Tĩnh Tâm Trai vẫn không thể giấu giếm được, đã có vài người nghị luận sau lưng nàng ta.
Giờ đây những hạ nhân trong phủ đã nhìn Tử Kiều bằng con mắt khác.
“Hóa ra từ trước đến nay đều là tự mình ảo tưởng, nhìn xem, cuối cùng không phải bị đối xử như chiếc giày rách sao?”
Nha hoàn Tiểu Ý bên cạnh Thanh Anh trước giờ đã bất mãn đám người Tử Kiều từ lâu, ỷ được chủ tử sủng ái mà không coi Thanh Anh ra gì, còn nhiều vịn lý do hầu hạ Thái tử điện hạ mà chèn ép hai tỷ muội nàng ấy.
Bây giờ thấy bọn họ bị bẽ mặt như vậy, Tiểu Ý sảng khoái vô cùng.
Thanh Anh e ngại tai vách mạch rừng, vội vàng che miệng Tiểu Ý: “Muội chớ nói càn, không sợ người khác nghe được sao?”
Tiểu Ý lấm lét nhìn quanh rồi lè lưỡi một cái: “Ở đây có ai đâu mà sợ, không phải người của đông viện Cẩm An Đường thì tỷ chớ có lo.”
“Không có đông viện còn có Cao đại nhân, muội không sợ ông ấy cho người lôi ra đánh hai mươi đại bản vì tội ăn nói hàm hồ à?”
Tiểu Ý bĩu môi: “Tỷ không thấy chính Cao đại nhân cũng không thích mấy người ở đông viện à, nếu không thì ngài ấy đã không ra mặt cứu Khương Yên cô nương.”
Thanh Anh không cho là như vậy: “Nếu đúng như muội nói, tại sao khi bọn người Tử Kiều bịa đặt chuyện ở Cảnh Sơn thủy tạ, ông ấy lại không lên tiếng?”
“Bởi vì không cần thiết.” Giọng nói trầm khàn vang lên ở ngoài cửa.
Cao Dục thong thả đi vào, ngồi xuống vị trí chủ tọa mà Thanh Anh vừa đứng lên nhường lại.
Khương Yên lúc này mới lên tiếng hỏi: “Cao đại nhân nói như vậy là sao?”
Cao Dục không trả lời ngay mà nâng ly trà uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: “Để bọn họ tự sáng mắt ra không phải thú vị hơn sao? Kiểu người tự phụ như vậy thì nên dùng hiện thực dẫm nát bọn họ dưới chân.”
“Tức là ngài đã đoán được Tử Kiều nhất định sẽ bị quăng ra ngoài?”
Cao Dục cười khẩy: “Ta đã hầu hạ Thái tử điện hạ nhiều năm, nếu không nhìn ra được thái độ của chủ tử thì không xứng đáng làm tổng quản nội thị của Đông cung.”
“Hóa ra chính vì vậy mà Cao đại nhân không lên tiếng lúc ở Tĩnh Tâm Trai.” Tiểu Ý vỡ òa.
Cao Dục không đáp, chỉ gật đầu xem như khích lệ cho trí thông minh của nàng ta.
Với sự kiện đêm qua, có lẽ sắp tới Tử Kiều và Hoàng Oánh sẽ tém tém lại, không dám làm ra chuyện gì càn quấy nữa.
Đông Cung hẳn sẽ có một khoảng thời gian yên bình.
“Được rồi, đến đây thôi, ta không muốn nghe thêm bất kỳ làm bàn tán nào nữa.” Cao Dục uống hết chung trà, sau đó đặt mạnh xuống, lừ mắt nhìn một vòng mấy người trong phòng.
Thấy ai ai cũng cúi đầu dạ vâng, ông ta hài lòng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Nếu đã khỏe lại rồi thì không được lười biếng, hôm nay đến Tĩnh Tâm Trai hầu hạ chủ tử đi.”
Câu này là nói với Khương Yên, ánh mắt nhìn nàng cũng chứa mấy phần thâm ý.
Là phận người hầu trong phủ, Khương Yên chỉ có thể ậm ừ nghe lệnh.
Vì chuyện của Tử Kiều và Hoàng Oánh, Tĩnh Tâm Trai bãi miễn không cần nha hoàn đến phục vụ thiện nữa, thành ra chỉ có mỗi mình Khương Yên là đứng chầu chực Cơ Trường Uyên dùng bữa.
“Đầu gối đã đỡ chưa?” Hắn vừa nhãn nhã súc miệng bằng trà xanh, vừa hỏi.
“Nhờ phúc của điện hạ, đã đỡ nhiều rồi ạ.”
Nghe đến đây, Cơ Trường Uyên nhếch môi cười: “Vậy thì từ nay về sau phải chăm chỉ hơn đấy. Cô không nuôi người lười biếng đâu.”
“Nô tỳ cẩn tuân lời dạy dỗ của điện hạ.”
“Được rồi, chuẩn bị tịnh phòng đi, Cô muốn tắm rửa.”
Khương Yên sau khi kiểm tra một lượt, tịnh phòng sạch sẽ đến mức có thể soi gương, nàng mới nhanh nhẹn đi ra ngoài ngồi chờ như những lần trước đây.
Nhưng lần này có hơi khác một chút.
Bởi vì đột nhiên Cơ Trường Uyên gọi Khương Yên vào bên trong, muốn nàng chà lưng và gội đầu cho hắn.
“Chuyện này không phải đều cho Cao đại nhân và Tiểu Thuận Tử và Tiểu Đức Tử làm sao? Sao hôm nay lại đẩy cho nô tỳ?”
Khương Yên cuống quýt giữ c.h.ặ.t t.a.y của Cao Dục đang thoải mái rời khỏi tịnh phòng.
Ông híp mắt nhìn nữ tử trước mặt, nụ cười mỉm trên môi chứa đầy sự đánh giá sâu kín khiến Khương Yên nổi hết cả da gà.
“Chủ tử kêu ai hầu hạ thì là người đó, ngươi còn đứng đây thắc mắc cái gì?” Ông ta nhún vai, dùng lực gỡ tay ngón tay đang bám chặt lên người mình của Khương Yên.
“Nhưng ngài ấy là nam nhân đấy, nô tỳ làm sao hầu hạ ngài ấy tắm rửa được, Đại Cơ trước nay rất coi trọng danh tiết lễ nghi, loại chuyện như vậy chỉ có thể là nha hoàn thông phòng đã được xác nhận thân phận mới có thể làm.” Khương Yên không đồng ý.
Chỉ thấy Cao Dục sầm mặt phất tay một cái, Khương Yên đã bị ném vào tịnh phòng như một con gà con.
Tiểu Thuận Tử qua lại thân thiết với Khương Yên hơn những người khác, lúc này cũng có chút lo nghĩ cho nàng: “Khương Yên cô nương nói cũng không sai, trinh tiết của nữ tử quan trọng, để nàng ấy làm chuyện này có phần không phải… “
Lại bị Cao Dục gạt đi: “Trước sau gì cũng là người của Đông Cung, chủ tử muốn làm gì ngươi có quyền cãi lại sao, có thời gian ở đây than thở chi bằng suy nghĩ nên chuẩn bị gì cho ngày sau đi, Đông Cung sắp tới cần phải tu sửa lại một số nơi rồi.”
Tiểu Thuận Tử có hơi sững người, Cao Dục nói câu này gần như là chẳng muốn che đậy gì nữa, người tinh ý một chút nghe vào tai ngay lập tức hiểu ra.
Hóa ra là như vậy.
Nếu thế thì y chẳng thể nào đỡ đần giùm cho Khương Yên được rồi.
Là phúc hay là họa, chỉ có thể để nàng ấy tự lãnh nhận.
Khương Yên bị bỏ lại trong tịnh phòng, chỉ có thể rón rén gọi một tiếng: “Điện hạ, nô tỳ vào hầu người tắm rửa.”
Cơ Trường Uyên nằm ngửa trong hồ tắm, mái tóc ướt đẫm xõa dài trên nền đá cẩm thạch như một tên yêu tinh quyến rũ.
Hắn không đáp Khương Yên, chỉ nhắm mắt lim dim thưởng thức vị rượu hoa quế thơm nồng.
Tình hình như vậy thì Khương Yên chỉ có thể đánh bạo đi vòng ra sau lưng Cơ Trường Uyên, he hé mắt nhìn bờ vai rộng lớn vững chãi và hõm lưng cong rắn chắc của hắn.
Bàn tay nhỏ cầm chiếc khăn bông mềm mại lần mò lên làn da trắng mịn màng nhưng không hề yếu ớt của nam tử.
“Mạnh nữa lên.” Đột nhiên người đàn ông cất giọng trầm trầm.
Khương Yên cắn răng dồn lực vào cánh tay một lần nữa, phần da bị chà sát đỏ ửng lên.
Thế này mà hắn còn không chịu thì nàng cũng bó tay.
“Ngươi đây là muốn ám sát Cô?” Cơ Trường Uyên mở mắt ngẩng đầu khinh miệt nhìn Khương Yên.
“Nô tỳ không có.” Khương Yên bị nhìn đến phát sợ, lại cố gắng kiềm chế lực tay, nhẹ nhàng lau lên lưng hắn.
Cơ Trường Uyên vẫn có vẻ không hài lòng, hắn hừ lạnh, cánh tay dính nước vươn ra dừng sức kéo mạnh.
Khương Yên đang quỳ trên thành hồ không hề đề phòng, chới với rơi vào trong nước.
Nàng còn chưa đứng vững đã bị một thân hình to lớn ép sát.
Khương Yên sợ hãi co rúm người đến mức không dám nhìn thẳng vào gương mặt yêu nghiệt của đối phương.
Cơ Trường Uyên lại vô cùng nhàn nhã đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
“Cơm Đông Cung ngày đủ ba bữa, bánh trái cũng không thiếu, sao khí lực của ngươi lại yếu nhớt thế này, còn không đủ gãi ngứa cho Cô.”
Vừa nói, những ngón tay thon dài lướt lên từ trán xuống gò má đến chiếc cằm thon nhọn và cần cổ nhỏ dài của Khương Yên.
Toàn thân Khương Yên phát run, như thể mỗi tấc da thịt của mình đang bị một con mãng xà to lớn đang thò chiếc lưỡi lạnh toát l.i.ế.m láp toàn thân.
“Điện… điện hạ, ngài có thể cho Khương Yên đi thay trang phục được không, sau đó nô tỳ lại quay lại hầu hạ người tắm rửa tiếp tục.”
Lời nói của Khương Yên khiến Cơ Trường Uyên cười phá lên. Hắn nhướng mày, từ trên cao thu gọn hết toàn bộ đường cong cơ thể ẩn hiện dưới lớp trang phục xuyên thấu vì ướt đẫm nước hồ.
“Không cần phiền phức như vậy, bây giờ thay thì lát nữa cũng vẫn phải thay, chi bằng làm cho xong đi.”
Người đàn ông tà tứ nói, hơi nóng mị hoặc rơi vào một bên sườn mặt của Khương Yên khiến nàng thảng thốt.
“Làm… làm gì cơ?”
Vừa nói xong, thân dưới của Cơ Trường Uyên đã áp sát lại, ngay lập tức Khương Yên cảm nhận sự cứng rắn đè lên chân mình.
Đến lúc này, sao Khương Yên không nhận ra được ý đồ của Cơ Trường Uyên, nàng bất chấp tất cả mà giãy dụa, miệng hét lên.
“Không được đâu điện hạ, ngài đã nói là tha cho nô tỳ rồi mà!!!”
“Biết làm sao được, từ lúc ở biệt viện đến nay đã gần nửa tháng rồi, hôm nay Tiểu Yên Tử phải phụ trách giải tỏa cho Cô thôi.” Cơ Trường Uyên day nhẹ vành tai non mềm của Khương Yên, ngữ điệu như đang nỉ non.
Khương Yên cố gắng uyển chuyển nói: “Nếu điện hạ đang khó chịu trong người, để nô tỳ tìm mấy tỷ tỷ đến đây giúp ngài được không? Tử Kiều, Hoàng Oánh, Hồng Liễu, Thanh Anh, với kinh nghiệm và kỹ năng đã được rèn giũa cùng các ma ma trong hoàng cung, chắc chắn sẽ khiến cho điện hạ thoải mái.”
Cơ Trường Uyên đang vùi đầu vào hõm cổ của nàng, nghe thấy vậy dường như có hơi tức giận, nhe răng cắn mạnh xuống phần da thịt mềm mại trong tay.
“Nô tỳ to gan, được hầu hạ chủ tử là phúc phần của ngươi, vậy mà dám có ý chê bai ư?”
Khương Yên lắp bắp: “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là đứa con gái thấp kém, không xứng đáng với Thái tử điện hạ thân thể tôn quý.”
Biết Khương Yên nhát gan nhưng cứng miệng, Cơ Trường Uyên chỉ cười khẩy một tiếng: “Người là do Cô tự chọn, không có chuyện xứng hay không xứng ở đây, Cô chỉ định là ngươi thì chắc chắn là ngươi.”
Khương Yên nghe đến đây càng thêm hãi hùng, chỉ có thể giương ánh mắt như con thú nhỏ đang loay hoay trong chiếc bẫy rập của gã thợ săn nham hiểm.
Dáng vẻ của Khương Yên trong mắt Cơ Trường Uyên càng yếu đuối càng gợi thêm sự khát khao chinh phục, khiến hắn dâng lên một cảm xúc biến thái không tên, muốn chà đạp nàng, muốn xem nàng khóc lóc cầu xin và rên rỉ dưới thân hắn.