Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 24



Giáp tết Nguyên Đán, chỉ còn vài ngày nữa thôi là hết một năm, tiết trời vẫn lạnh căm căm, tuy vậy năm nay tuyết lại không rơi nhiều như những năm trước, chỉ lác đác như cánh hoa rơi trong gió. 

Khương Yên vui vẻ choàng thêm áo khoác dài bằng lông thỏ màu xanh ngọc, hào hứng nhìn ra mọi người đang tấp nập đi lại trên đường, vài đứa trẻ đùa nghịch trong tuyết bị té ngã, chúng la hét ỏm tỏi làm rộn rã cả một góc chợ.

Hôm nay là ngày Khương Yên được ra ngoài gặp gỡ Thẩm Thiên Nhược.

Bởi chuyến đi này mà mấy ngày quay Khương Yên dày công hầu hạ Cơ Trường Uyên, thiếu điều muốn đưa hắn lên thành tổ tông mà phục vụ.

Có lẽ vì vậy mà hắn cũng dễ tính hơn một chút, thậm chí còn tốt bụng ban cho Khương Yên một cỗ kiệu nhỏ để đi ra ngoài.

Chiếc áo khoác lông thỏ này cũng là Cao Dục đưa cho nàng vào sáng nay.

Địa điểm gặp mặt là một gian phòng kín đáo ở Hàm Ngọc Các, cửa hàng chuyên kinh doanh trang sức và trâm ngọc thượng hạng thuộc sản nghiệp bên nhà mẹ đẻ vị thê tử mới cưới của nhị công tử Thẩm Lương Nghị.

Thời điểm chủ chốt đang đến gần, nhà họ Thẩm phải bảo hộ Thẩm Thiên Nhược chu toàn, nếu không có sự ra mặt của Cao Dục, vị quan nội thị lão làng đang phụng sự Thái tử điện hạ, Trữ quân của Đại Cơ, tương lai là hoàng đế của vùng đất màu mỡ rộng lớn cùng trăm nghìn con dân trong thiên hạ, có lẽ Thẩm Thiên Nhược khó mà rời khỏi phủ Thượng Thư dù chỉ là nửa bước.

Mấy tháng xa cách, dường như Thẩm Thiên Nhược còn đẹp hơn lúc trước.

Nàng mặc một bộ xiêm y màu xanh lục, trước n.g.ự.c áo là những bông phù dung đính ngọc trai đương nở rộ, đai lưng màu xanh diềm chỉ ngũ sắc, áo khoác lông cáo trắng muốt hờ hững trên vai, trông như tiên tử lạc bước dưới trần gian.

Khương Yên reo lên một tiếng mừng rỡ, ba bước thành hai chạy đến khuỵu gối trước mặt nàng ấy.

“Tiểu thư, muội rất nhớ người!”

Nhìn thấy cái bóng gầy gò chạy ào đến bên cạnh, Thẩm Thiên Nhược cũng không khỏi xúc động, nàng ấy đứng bật dậy đỡ lấy Khương Yên kéo lên rồi ghì chặt lấy bả vai nàng. 

“Tiểu Yên Tử, ta cũng rất nhớ muội!”

Hai người ôm nhau mừng mừng tủi tủi, tưởng như đã trải qua mấy đời mới có thể gặp lại.

Khương Yên tránh nặng tìm nhẹ, kể lại toàn bộ cuộc hành trình của mình ở trấn Lạc Thủy trong sự xuýt xoa của Thẩm Thiên Nhược.

“Chính vì vậy mà muội mới theo Thái tử trở về kinh thành?” Thẩm Thiên Nhược thắc mắc.

“Đúng vậy, nhưng cũng chỉ một thời gian thôi ạ, chờ việc định thân của ngài ấy ổn thỏa, muội nhận ban thưởng xong sẽ tính toán tiếp.” Khương Yên qua loa nói, nàng không muốn cho Thẩm Thiên Nhược biết tình hình chung đụng của mình và Cơ Trường Uyên hiện tại, chỉ bịa ra một lý do để hợp thức hóa cho việc nàng theo hắn về đây, chính là việc hỗ trợ giải cứu người dân trong trận dịch vừa qua.

Khương Yên cũng dự tính sẽ rời đi sớm thôi, nên coi như là nàng cũng không dối gạt Thẩm Thiên Nhược bao nhiêu.

Thẩm Thiên Nhược gật đầu: “Nghe muội nói chuyện, có vẻ như cuộc sống ngoài kia rất phù hợp với muội, mới đầu ta nhận được tin báo về muội còn chưa dám tin, hôm nay thấy muội khỏe mạnh vui vẻ như vậy là ta yên tâm rồi.”

Khương Yên nhíu mày khó hiểu, từ lúc nàng rời đi đến giờ chưa hề gửi một bức thư nào đến Thẩm phủ, sao tiểu thư của nàng lại nói là nhận được tin báo chứ.

“Tiểu thư, người nói là tin báo kia, là ai gửi cho tiểu thư vậy?”

Thẩm Thiên Nhược chưa kịp lên tiếng đã thấy nha hoàn Điềm Điềm e thẹn đi vào, ngay lập tức nàng ấy đứng lên kéo tay Khương Yên đi ra ngoài gian phòng: “Đến rồi.”

Ủng đen bằng da bê, bên mắt cá chân đính huy hiệu của hầu phủ, áo bào du viên màu xanh thẫm thêu bạch hạc, phủ bên ngoài là áo choàng lông màu đen uy vũ. 

Vừa nho nhã quý khí, lại không mất đi vẻ anh dũng của một vị quan nhà võ.

Thẩm Thiên Nhược vô cùng hào hứng đón tiếp người mới đến, ngược lại biểu hiện của Khương Yên lại có phần khó chịu, nàng thậm chí còn lui lại một bước như thể trốn tránh.

“Thẩm tiểu thư, hi vọng nàng không chê trách ta đã đường đột ngày hôm nay.” Bùi Lẫm khách khí thi lễ, ánh mắt quét qua hai nữ tử trước mặt, bên khóe miệng hiếm hoi nở nụ cười.

“Không đường đột, cũng may nhờ có Bùi thế tử kịp thời báo tin, nếu không tiểu nữ sẽ lo lắng không thôi.” Thẩm Thiên Nhược nhẹ nhàng đáp.

Khương Yên buồn bực cúi đầu, hai người bọn họ đã liên hệ với nhau từ lúc nào sao nàng không biết chứ.

Đời trước Thẩm Thiên Nhược cũng không thân thiết với Bùi Lẫm như vậy, chỉ sau khi biết chuyện Khương Yên thầm luyến mộ hắn ta, nàng ấy mới bắt đầu qua lại với Bùi phủ, chủ yếu là muốn tạo cơ hội cho nàng gặp gỡ tình lang trong mộng.

Nhưng ở kiếp này Khương Yên không hề có quan hệ gì với Bùi Lẫm, vì cớ gì mà hai người này lại hẹn gặp mặt ở đây.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Lẫm thời gian này có nhiều động thái vô cùng kỳ lạ, khác hẳn với tính cách lạnh lùng nghiêm nghị khó gần người lạ của hắn ta.

Khương Yên giật mình, vội vàng nhìn lên gương mặt tuấn tú chưa kịp thu hồi sự vui vẻ của Bùi Lẫm, trong lòng nổi lên nghi ngờ.

Chẳng lẽ Bùi Lẫm cũng trọng sinh giống nàng.

Chính vì vậy hắn ta đã tiếp cận với Thẩm Thiên Nhược từ sớm để thỏa sự tiếc nuối của cả một đời trước.

Chỉ có như vậy mới giải thích cho thái độ của hắn ta suốt những ngày tháng vừa qua.

Nhưng Thẩm Thiên Nhược đã định sẵn sẽ trở thành Thái tử phi, tương lai là nhất quốc chi mẫu của Đại Cơ. 

Hẳn Bùi Lẫm phải biết điều này rõ hơn ai hết.

Hắn ta điên rồi mới dám dám có suy nghĩ muốn tranh đoạt nữ nhân với Thái tử điện hạ.

Chuyện này Khương Yên phải tìm cách thông báo với Thẩm Thiên Nhược để nàng ấy sắp xếp ổn thỏa, tránh kinh động vị đại tôn Phật đang ở trong cung kia.

Nếu không một Thẩm phủ cũng không gánh nổi trách nhiệm nặng nề này.

Thẩm Thiên Nhược không hề hay biết những lo lắng trong lòng Khương Yên, chỉ hồ hởi vỗ vỗ mu bàn tay nàng với giọng biết ơn vô vàn: “Bùi thế tử đừng khiêm tốn, tiểu nữ biết nếu không có ngài bảo hộ chở che cho Tiểu Yên Tử trên đường đi, muội ấy sẽ không thể lành lặn trở về kinh thành như hôm nay, Nhược Nhi thật lòng thật dạ cảm tạ Bùi thế tử.”

Bùi Lẫm cong khóe môi, hào phóng đưa ra khay đựng đồ ăn khảm xà cừ, bên trong là mâm bánh hoa đào hồng hồng đỏ đỏ trông đến vui mắt.

“Tại hạ cảm thấy hai vị cô nương ngồi đây hàn huyên tâm sự một lúc lâu, chắc hẳn cũng đói bụng, bánh này do đích thân tại hạ mua ở Mỹ Hương Viên nổi tiếng về điểm tâm ở thành Thiên An này, hi vọng là sẽ hợp khẩu vị của hai người.”

Khương Yên chưa kịp từ chối, Điềm Điềm bên cạnh đã reo lên: “Oa, bánh hoa đào của Mỹ Hương Viên không dễ mua đâu, nô tỳ đã bao phen xếp hàng nhưng đều không được may mắn như Bùi thế tử.“

Thẩm Thiên Nhược sợ thất lễ với người ngoài, ngay lập tức che miệng Điềm Điềm lại, sau đó quay sang nhỏ nhẹ với Bùi Lẫm: “Nhờ phúc khí của Bùi thế tử, hôm nay tỷ muội chúng ta có thể thưởng thức món bánh nổi danh này rồi.”

Nói xong nàng ấy còn nháy mắt mấy cái với Khương Yên khiến nàng nghẹn họng không thể thốt lên được câu nào nữa.

Vì thân phận hiện tại đang ăn nhờ ở đậu ở Đông Cung, Khương Yên không thể ra ngoài quá lâu, hiện tại việc báo tin bình an cho Thẩm Thiên Nhược đã hoàn thành, hai người còn cả một thời gian dài để tâm sự cho nên Khương Yên cũng không cần quá vội vàng, chờ thời cơ thích hợp sẽ nói chuyện tiếp với nàng ấy.

Thẩm Thiên Nhược vẫn còn tiếc nuối lắm, nàng ấy nài nỉ muốn được đưa Khương Yên đoạn đường từ Hàm Ngọc Các đến cửa Đông Cung, Khương Yên thấy vậy cũng không nỡ chối từ.

Chỉ là còn vướng mắc một cái đuôi theo sau khiến Khương Yên có hơi bực bội.

Bùi Lẫm nhân cơ hội này cũng muốn đi cùng, với lý do là bảo hộ cho các nàng trở về bình an.

Quãng đường không dài không ngắn, bọn họ đi bộ tầm một canh giờ vừa trò chuyện vừa ngắm phố phường thì cũng đã đến nơi.

Thẩm Thiên Nhược bịn rịn đưa cho nàng hộp điểm tâm, sau đó rề rà dặn dò đủ thứ mới chịu lên kiệu đã chờ sẵn, cho đến khi kiệu phu đã khuất bóng, Khương Yên vẫn đứng vẫy tay mãi.

“Nàng trở vào đi, đừng nhìn thấy có nắng mà coi thường, tiết trời mùa này vẫn còn lạnh lắm, ngày sau vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau.” Bùi Lẫm đứng bên cạnh trầm ấm khuyên nhủ.

Không còn Thẩm Thiên Nhược bên cạnh, Khương Yên trở về vẻ mặt thờ ơ như ban đầu: “Cám ơn Bùi thị vệ đã quan tâm, nhưng dân nữ cảm thấy bọn ta cùng ngài không thân thiết mấy, hi vọng những lần sau ngài đừng xuất hiện cản trở cuộc gặp mặt của dân nữ.”

“Ta sẽ không làm phiền mọi người đâu, ta hứa chỉ đứng bên cạnh bảo hộ nàng, thậm chí nếu nàng cần gì cũng có thể sai bảo… “

“Không cần, ta lấy thân phận gì mà dám sai bảo người của hầu phủ chứ?” Khương Yên quắc mắt nhìn Bùi Lẫm khiến hắn ta lúng túng.

Bùi Lẫm thực sự muốn nói với Khương Yên rằng nàng có quyền, cũng có đủ tư cách, bởi nàng chính là chính thê của hắn ta, là chủ mẫu của Trấn bắc hầu phủ.

Có lẽ lúc này vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, Bùi Lẫm thở dài một tiếng, trong lòng tự nhủ chờ một thời gian ngắn nữa thôi, sau buổi lễ tế trời đầu năm, hắn ta nhất định sẽ xin hoàng thượng chỉ hôn cho mình.

“Thôi được rồi, đừng tức giận, ta hứa sẽ không làm ra những chuyện khiến nàng không vui nữa, nàng đừng tỏ ra ghét bỏ ta như vậy.”

Bùi Lẫm hiếm khi lộ vẻ mặt cầu xin như vậy.

Khương Yên cũng không muốn dây dưa thêm với hắn ta, nhất là khi cả hai người đang đứng trước môn lâu của phủ Thái tử.

“Ngươi về đi.”

“Được, ta đi đây, nàng giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì cứ cho người gửi tin báo đến Bùi phủ, ta nhất định sẽ nhanh chóng có mặt.”

Bùi Lẫm gật đầu, xong đó chậm rãi leo lên lưng ngựa phi nước tiểu rời đi.

Khương Yên mệt mỏi cả ngày, đương muốn trở về viện nhỏ của mình thay y phục leo lên giường nằm nghỉ một chút lại nghe thấy hạ nhân báo Cơ Trường Uyên mới trở về phủ, muốn nàng qua đó hầu hạ.

Nàng ngáp một cái thật dài, uể oải chạy về Tĩnh Tâm Trai, cắp luôn theo cái tráp bên người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.