Trở về đến giường, Khương Yên bắt đầu nằm mê man cả một ngày.
Cơn sốt không thuyên giảm, một phần vì thời gian trước nàng đã quá lao lực, lúc này đây chẳng còn sức chống đỡ, dứt khoát nằm bẹp trên giường như xác c.h.ế.t trôi.
Cơ Trường Uyên ngồi chống cằm đọc sách, thấy đằng sau bức bình phong không hề có chút động tĩnh nào, hai đầu mày chau lại, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
“Ngươi không ăn uống gì, làm sao có sức mà chống chọi với cơn bệnh chứ?”
Âm thanh trầm thấp vang lên, bên trong vẫn im lìm không có tiếng người đáp lại.
Cơ Trường Uyên hơi cảm thấy bất ổn, liền đứng dậy đẩy bình phong đi vào.
Khuôn mặt người con gái trên giường tái nhợt, nhưng đôi môi lại đỏ bừng, dường như nàng vô cùng khó chịu, vẻ mặt nhăn nhó đến đáng thương.
Cơ Trường Uyên vẻ ngoài ôn nhu tuấn dật nhưng bên trong lãnh đạm vô tình, trước nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc bao giờ, ban đầu hắn tình nguyện đi vào căn phòng này, chủ yếu là muốn chọc tức Bùi Lẫm một phen, nhìn dáng vẻ muốn lắm mà không dám nói của hắn ta, Cơ Trường Uyên cảm thấy rất hả hê.
Nhưng lúc này đây, nhìn Khương Yên yếu ớt nằm trên giường bệnh, trong lòng hắn chợt mềm xuống.
“Thôi được rồi, Cô cũng không phải người m.á.u lạnh, huống chi ngươi cũng có công trong việc hỗ trợ Cô đẩy lùi dịch bệnh, mấy ngày này Cô sẽ chịu khó chiếu cố ngươi một chút vậy.”
Cơ Trường Uyên nhẹ giọng nói, không cần biết người nằm trên giường có nghe thấy không, sau đó cúi người, ngồi xuống ghế đẩu, nhẹ nhàng dùng khăn sạch thấm nước mát lạnh lau lên đôi môi đỏ thẫm vì sốt cao của Khương Yên.
Đến nửa đêm, dường như cơn sốt đã vơi đi phần nào, người nằm trên giường đã có thể mơ màng mở mắt, nhưng câu đầu tiên nàng thốt ra miệng lại là một lời than.
“Ngứa quá!!!”
Cơ Trường Uyên ngủ ở gian ngoài, vì đã được tập luyện từ bé với những cao thủ đại nội, thính lực của hắn vô cùng tinh tường, giấc ngủ cũng không quá sâu, một chút tiếng động ở phòng trong ngay lập tức khiến hắn tỉnh lại.
Hắn chậm rãi khoác ngoại bào đi vào trong, khoanh tay đứng nhìn Khương Yên khổ sở rên rỉ.
Trên gương mặt đã bắt đầu xuất hiện những nốt màu đỏ mờ nhạt.
“Ngươi đã đến giai đoạn nổi mụn nước rồi, khó chịu là phải.”
Khương Yên nhận ra Cơ Trường Uyên vẫn còn đang ở đây, nhẹ xoay người sang hướng khác, như không muốn nhìn thấy hắn, bàn tay không yên cứ rà qua rà lại trên gương mặt và cần cổ của mình.
Cơ Trường Uyên sao không nhận ra động tác nhỏ của Khương Yên cơ chứ, hắn bật cười, lời nói ra lại mang đầy ý đe dọa.
“Ngươi thật to gan, Cô đã hạ mình ở đây chăm nom ngươi mà ngươi dám tỏ thái độ ghét bỏ như thế? Có tin Cô cho người kéo ngươi ra ngoài rồi quăng xuống sông Vọng Giang cho cá ăn hay không?”
Khương Yên mím môi, bất đắc dĩ quay người lại, khàn giọng lên tiếng: “Dân nữ nào dám, chỉ là gương mặt này quá khó coi, không dám dùng nó để tiếp đón điện hạ, sợ làm bẩn mắt người.”
“Thật không?” Cơ Trường Uyên nhếch môi cười, từng bước ép sát: “Sao Cô lại nhớ là ngươi không phải người coi trọng vẻ ngoài của mình như thế chứ nhỉ?”
Khương Yên đổ mồ hôi, đôi môi khô khốc mấp máy mãi mới rặn ra được vài chứ: “Điện hạ nhầm rồi, phàm là nữ tử, ai chẳng muốn mình lúc nào cũng xinh đẹp chỉn chu trước mắt người khác phái chứ, đặc biệt là với người tôn quý và uy phong như ngài.”
“Ngươi nghĩ là Cô sẽ tin những lời ba hoa của ngươi sao? Ngươi có biết tội lừa gạt người của hoàng thất là trọng tội hay không?”
Khương Yên l.i.ế.m môi, vì để giữ cái mạng quèn này, cái gì cũng dám nói: “Sao lại không chứ, đối với nam tử tuấn mỹ lại quyền cao chức trọng như điện hạ, nếu không phải thân phận ti tiện hèn mọn, dân nữ hận không thể mỗi ngày thoa son điểm phấn xuất hiện trước mặt ngài, nếu may mắn còn có thể được ngài để ý, nạp vào làm nha hoàn hay thiếp thất. Giấc mộng hoang đường này đi khắp đại giang nam bắc của Đại Cơ, có nữ tử nào mà không ao ước chứ, dân nữ tất nhiên là không ngoại lệ.”
Cơ Trường Uyên xoa cằm nghiền ngẫm, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Thế ư? Sao Cô không nhận ra được Khương cô nương lại tục tằng như thế chứ nhỉ?”
Bị đối phương mỉa mai chế giễu, Khương Yên chỉ có thể nghiến răng nuốt hận vào trong lòng, ai bảo nàng chủ động trước chứ, dù đó chỉ là những lời hoa ngôn xàm ngữ để lừa gạt cho qua chuyện.
“Dân nữ tự biết thân biết phận, trước nay chỉ dám giấu trong lòng, sợ điện hạ biết được sinh lòng ghét bỏ, nhưng hôm nay bị ngài nghi ngờ tấm lòng sắt son này, không còn cách nào khác mới phải nói ra, cầu điện hạ nương tay.”
Tiếng cười trầm thấp vang khắp căn phòng, Cơ Trường Uyên dường như rất hài lòng với thái độ và câu trả lời của Khương Yên, gương mặt hắn giãn ra, lồng n.g.ự.c cũng rung lên từng hồi, sự vui vẻ lan tràn khắp cơ thể.
“Được rồi, Cô hoàn mỹ như vậy, khó trách ngươi sinh lòng hâm mộ, Cô không thể trách ngươi được, nhưng không được lợi dụng thân phận và hoàn cảnh để tiếp cận Cô, nếu không Cô sẽ cho người xẻ thịt ngươi quăng cho chó ăn.”
“Tạ ơn điện hạ, dân nữ đã biết.” Khương Yên rầu rĩ, kéo chăn che đến nửa gương mặt.
Cơ Trường Uyên đã thoải mái, thái độ đối với nàng cũng dễ chịu hơn, hắn đến gần, cúi người xuống chăm chú nhìn gương mặt lốm đốm nốt đỏ của Khương Yên, gật gù nói: “Đừng che, đã xấu rồi, che nữa cũng không đẹp hơn đâu, coi chừng lại bị ngạt chết.”
“Dân nữ ngứa…” Khương Yên qua loa trả lời.
“Cô đã cho mấy đại phu bào chế cao bôi chống ngứa và sẹo cho ngươi rồi, chịu khó đừng gãi, sáng mai sẽ có người mang đến đây, mỗi ngày bôi vào, đảm bảo sẽ không để bất kỳ dấu vết nào trên mặt của ngươi.”
“Tạ ơn điện hạ.” Khương Yên vừa đáp, ngón tay không nhịn được rờ rờ lên da thịt của mình.
“Không được gãi.”
Bàn tay to ấm nóng bóp mạnh lấy cổ tay nhỏ gầy lành lạnh của Khương Yên khiến nàng giật mình rụt tay lại.
Sự mềm mại chỉ lướt qua trong tíc tắc lại khiến Cơ Trường Uyên ngẩn người, nhìn lòng bàn tay trống không, rồi nhìn nữ tử nhỏ nhắn quấn chăn kín mít nằm gọn lỏn trên giường, cảm giác ngứa ngáy chậm rãi bò quanh vòm họng.
Vừa nãy còn mới nói trong lòng mơ tưởng đến hắn, chưa gì hết đã thể hiện thái độ né tránh mình như tránh tà.
Thật sự muốn một ngụm cắn c.h.ế.t nàng cho hả dạ.
Cơ Trường Uyên chỉ nghĩ trong lòng, bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, sau đó chậm rãi thu tay, đứng dậy đi ra gian phòng ngoài, để yên cho Khương Yên nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Những nốt đỏ rất nhanh lan ra khắp cơ thể thành những mụn nước khiến Khương Yên cực kỳ ngứa ngáy và đau rát.
Thôi đại phu và Lưu đại phu là hai người lớn tuổi nhất, lại cùng chăm sóc các bệnh nhân với Khương Yên những ngày đầu của dịch bệnh, có cảm tình nhiều hơn cả, nhìn thấy nàng khó chịu như vậy thì ra sức động viên khuyên nhủ.
“Cố gắng chịu đựng một chút, lão phu đang chế cao làm mát, cũng nhờ người thu thập thêm mướp đắng để làm nước tắm cho ngươi rồi.”
Vừa nói xong, Bùi Lẫm đã vội vã phi ngựa trở về.
Nhìn Khương Yên quấn mền quanh người chỉ lộ ra hai con mắt to tròn nép mình sau bức bình phong, hắn ta càng thêm nóng ruột, ngay lập tức lôi kéo hai đại phu vào phòng bếp để tiếp tục sắc thuốc.
Cơ Trường Uyên nhàn nhã ngồi bên cạnh, quạt ngọc trong tay khẽ đung đưa: “Khương Yên, ngươi có phải bỏ bùa chú gì với thị vệ của Cô rồi không? Nhìn dáng vẻ của hắn mà xem, chỉ hận không thể nhào vô thay ngươi chịu đựng cơn bệnh.”
Khương Yên không trả lời, nàng ngồi thu lu trong góc, mười đầu ngón tay bị quấn vải kín mít để phòng ngừa nàng chịu không nổi mà gãi lên mặt.
Mấy ngày nay nàng đã quá quen với những lời âm dương quái khí của người trước mặt.
Trước đây cảm thấy Cơ Trường Uyên cao cao tại thượng, ôn nhuận văn nhã như thế.
Bây giờ chỉ cảm thấy hắn là một tên yêu nghiệt suốt ngày muốn chọc tức nàng.
Thân phận hai người lại cách biệt như thế, hắn đã muốn nói thì nàng phải chịu nghe, không cách nào phản kháng, cũng chẳng thể đáp lại.
Chi bằng im lặng chịu trận, đợi sau khi khỏi bệnh rồi thì nhanh gọn rời đi, từ nay về sau không cần gặp lại là tốt nhất.
Nghĩ như vậy, Khương Yên thở một hơi rồi định thần trở lại, nhẫn nhịn bưng chén thuốc đắng lên uống một hơi.
“Thưa điện hạ, dân nữ muốn bôi thuốc, cảm phiền ngài có thể ra ngoài ngồi được không?” Khương Yên khẽ khàng đề nghị.
Cơ Trường Uyên đã nhìn nàng uống hết chén thuốc, cảm thấy nhiệm vụ coi như hoàn thành, cho nên thoải mái rời đi.
Bùi Lẫm vẫn kiên trì đứng canh bên ngoài khi rảnh rỗi, nhìn thấy Cơ Trường Uyên bước ra thì nhanh nhẹn đến gần: “Khương cô nương…nàng ấy đã đỡ chút nào chưa ạ?”
Cơ Trường Uyên cầm quạt che miệng, híp mắt nhìn đối phương: “Ngươi hình như có vẻ lo lắng thái quá rồi đây, nên nhớ dù đã trừ bỏ nô tịch thì nàng ta trước sau gì cũng chỉ là một hạ nhân.”
Bùi Lẫm cúi đầu, hai phiến môi mím chặt, không hề phản bác được câu nào.
Cũng may lúc này có Từ Ân đi đến đây mới khiến Bùi Lẫm thả lỏng được một chút.
“Bái kiến điện hạ, mấy ngày nay cực thân cho người phải chen chúc ở tệ xá của hạ thần, hi vọng điện hạ không chê trách.”
Cơ Trường Uyên nhàn nhạt lắc đầu: “Lương dân ngoài kia còn đang chịu khổ, Cô như thế này thì có sá gì.”
Từ Ân cười hiền lành, lại chỉ vào căn phòng của Khương Yên hỏi thăm: “Khương cô nương mấy hôm nay chắc là khó chịu lắm, cả người đều nổi mụn nước thế kia, làm chuyện gì cũng đều bất tiện, ngay cả ngủ cũng không yên giấc.”
Cơ Trường Uyên nhướng mày như đang suy nghĩ cái gì, sau đó gấp quạt lại, quay lưng rời đi.
Bùi Lẫm bặm môi muốn đi theo lại bị hắn cảnh cáo: “Bùi thị vệ, đây là phòng cách ly, không ai có thể tự ý ra vào, làm tốt trách nhiệm canh giữ bên ngoài đi.”
Cánh cửa mở ra rồi lại đóng vào một cách nhẹ nhàng, Cơ Trường Uyên thấp giọng gọi vào bên trong: “Khương Yên, ngươi bôi thuốc xong chưa?”
Âm thanh rơi vỡ vang lên, sau đó là một tiếng cộp.
Cơ Trường Uyên lạnh mặt lao vào: “Ngươi…!”
Chỉ thấy Khương Yên ngã trên mặt đất, nửa mảng lưng trần đầy mụn nước lộ ra, bộ dáng vô cùng chật vật.
“Điện hạ, sao ngài lại vào đây?” Khương Yên túng quẫn, giọng nói cũng cao hơn một tông.
Cơ Trường Uyên miết cằm, ngắm nghía tư thế té ngã không được đoan trang là mấy của đối phương, sau đó lại nhìn đến một mảng lưng trần nổi đầy mụn nước, vẻ mặt có chút biến hóa.
“Chỉ là bôi thuốc thôi mà cũng khiến ngươi chật vật đến thế à?”
Khương Yên vừa thẹn vừa giận, lời nói ra cũng không còn giữ kẽ như thường: “Điện hạ quên là dân nữ đang có bệnh trong người hay sao? Không nhờ ơn điện hạ hô lên một tiếng thì làm sao dân nữ có thể bị giật mình đến mức té ngã như vầy.”
“À, ra là ngươi đang oán trách Cô khiến ngươi thành ra thế này.” Cơ Trường Uyên giả vờ tức giận.
“Dân nữ không dám.” Khương Yên xụ mặt, bàn tay cố gắng kéo áo lên che đi bả vai và tấm lưng trần, không hề có chút thẹn thùng nào của nữ tử bị nam nhân bắt gặp quần áo không chỉnh tề.