Sau khi kết thúc buổi giảng, Hoắc Diệu Văn xách theo cặp công văn, thay đồ rồi rời khỏi cổng trường.
Ngày hôm qua đã hẹn giờ với Tổng giám Hà Tá Chi, hôm nay hắn phải đến Đài phát thanh Thương Nghiệp một chuyến.
Đến nơi, đã là 12 giờ trưa. Không kịp ăn cơm, Hoắc Diệu Văn vội vàng đi thẳng lên tòa nhà của Đài phát thanh.
Vừa đến nơi, một cô nương ở quầy lễ tân liền dẫn hắn lên văn phòng của Giám Đốc Hà Tá Chi.
Khi thấy Hoắc Diệu Văn bước vào, Hà Tá Chi lập tức đứng lên, vẻ mặt đầy lo lắng, tiến về phía hắn:
“Hoắc tiên sinh, cuối cùng ngươi cũng tới!”
Hoắc Diệu Văn nhíu mày, hỏi:
“Giám đốc Hà, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Cứ ngồi xuống đã rồi nói.” Hà Tá Chi vẫy tay ra hiệu.
Sau khi cả hai cùng ngồi xuống, Hà Tá Chi lên tiếng:
“Sáng hôm trước, 《 Thiên Hoàng Nhật Báo 》 có đăng một bài viết, ta nghĩ ngươi chắc cũng đã đọc qua rồi.”
“Ân, ta có xem.”
Hoắc Diệu Văn không chỉ đọc qua, mà còn lật lại mấy số báo trước của 《 Thiên Hoàng Nhật Báo 》 để xem xét. Hắn nhận ra trước đây tờ báo này vẫn luôn đăng tin tức bình thường, lấy đưa tin khu vực Hồng Kông làm trọng tâm. Nhưng không hiểu sao lần này lại công khai lên án tác phẩm của hắn một cách gay gắt như vậy.
“Cụ thể tình hình ta cũng chưa nắm rõ lắm. Tuy nhiên, ta có nhờ người tìm hiểu, hóa ra 《 Thiên Hoàng Nhật Báo 》 mượn cớ công kích sách của ngươi, nhưng thực chất là vì doanh số báo của họ bị sụt giảm.”
Hà Tá Chi làm việc ở đài phát thanh đã nhiều năm nên có mối quan hệ với không ít tòa soạn. Chuyện này rất dễ điều tra. Hắn tiếp tục nói:
“《 Thiên Hoàng Nhật Báo 》 có người anh em là 《 Thiên Hoàng Mã Kinh 》 chuyên đăng về đua ngựa và cờ bạc. Trong khi đó, 《Phương Đông Báo Nghiệp》 ngoài đăng tiểu thuyết của ngươi, còn chủ yếu lấy đua ngựa và đua chó làm nội dung chính. Tin tức thời sự chỉ đăng một cách sơ sài, không có gì nổi bật. Ban đầu, doanh số của 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 vốn không cao nên cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến bọn họ. Nhưng từ khi radio phát sóng kịch truyền thanh 《 Quỷ Thổi Đèn 》 báo 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 đã tăng doanh thu đáng kể. Điều này kéo theo lượng độc giả của 《 Thiên Hoàng Mã Kinh 》 giảm mạnh, vì độc giả đổ xô sang đọc 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》.”
Nghe vậy, Hoắc Diệu Văn trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Chính mình có tính không là một hồi bối nồi hiệp?
Ngay sau đó, hắn lại nhớ đến cái tên tờ báo kia, liền hỏi đầy nghi ngờ:
“Giám đốc, tờ 《Thiên Hoàng Nhật Báo》 này là gì mà dám dùng cả hai chữ ‘thiên hoàng’? Báo chí của người Nhật sao?”
“Không phải báo của người Nhật, nhưng địa vị của họ cũng không nhỏ.”
Hà Tá Chi khẽ cười, giải thích:
“《 Thiên Hoàng Nhật Báo 》 được thành lập vào khoảng năm 1943, lúc đó đang là thời kỳ Nhật c·hiếm đ·óng. Hầu hết các tờ báo của người Hoa đều bị ép phải ngừng xuất bản. Rất nhiều nhà máy, cửa tiệm lớn nhỏ đều bị người Nhật chiếm lấy. Từ những người buôn bán nhỏ đến cả ngân hàng đều rất khó khăn. Ông chủ đứng sau 《Thiên Hoàng Nhật Báo》 tên là Hứa Bồi Anh. Hiện tại ngoài việc làm chủ tờ báo, hắn còn là hội trưởng danh dự của Hiệp hội Đua Ngựa Hồng Kông. Ban đầu tờ báo không mang cái tên này, nhưng sau khi người Nhật chiếm Hồng Kông và Cửu Long, hắn đổi thành cái tên hiện tại. Khi ấy tờ báo bán rất chạy.”
“Tờ báo chí này nịnh bợ người Nhật sao?” Hoắc Diệu Văn nhíu mày hỏi.
“Chuyện này thì tùy ngươi nhìn nhận thôi.”
Hà Tá Chi nói đùa:
“Lúc Hồng Kông bị c·hiếm đ·óng ba năm tám tháng, rất nhiều tờ báo gặp khó khăn. Bị ép đổi tên hoặc đóng cửa là chuyện thường tình. Nhưng sau nhiều năm đã qua, 《 Thiên Hoàng Nhật Báo 》 vẫn giữ nguyên tên như vậy, nguyên nhân sâu xa thì người ngoài như chúng ta không biết được.”
Hứa Bồi Anh! Thiên Hoàng Nhật Báo!
Nghe cái tên này thôi cũng thấy chẳng phải loại người tốt đẹp gì.
Hoắc Diệu Văn nheo mắt lại, trong lòng suy nghĩ trong vài giây.
Sau đó hắn mỉm cười, nhìn Hà Tá Chi nói:
“Tổng giám, lần này cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi nói, ta chỉ sợ bị mắng còn chẳng hay biết.”
Hà Tá Chi cười ha ha:
“Ngươi không cần quá lo đâu. Hồng Kông là nơi tự do ngôn luận. Ngày xưa Kim Dung còn bị mắng cho tơi bời trên mặt báo, nhưng càng bị mắng sách của hắn càng bán chạy. Sách của ngươi cũng vậy thôi. Thật ra ta còn được lợi, có người giúp ta quảng cáo miễn phí mà.”
“Ta biết. Chỉ là bị mắng vẫn thấy khó chịu trong lòng.”
Hà Tá Chi cười lớn:
“Vậy thì nghĩ cách mắng lại thôi. Ta nghĩ tổng biên tập Lý của 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 chắc sẽ hoan nghênh ngươi mắng chửi người trên báo. Hắn hồi trẻ từng làm biên tập cho 《 Tân Báo Chiều 》 thuộc chuyên mục quản lý của 《 Đại Công Báo 》 từng giúp Kim Dung, Lương Vũ Sinh và không ít nhà văn phái tả viết ‘hịch văn’. Hắn rất có tài mắng người. Hắn mắng người văn nhã mà không cần dùng đến lời lẽ thô tục.”
Hoắc Diệu Văn biết Hồng Kông là nơi tự do ngôn luận. Đời sau, khi tìm tài liệu viết web drama, hắn cũng từng đọc nhiều bài báo từ thập niên 50-60, đăng những cuộc tranh đấu, cãi vã giữa hai phe tả hữu và các văn nhân. Nhưng hắn không ngờ có ngày chính mình lại phải lên báo để “mắng” lại người ta.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, văn nhân thời nay cãi nhau trên blog, Weibo. Còn lúc này, họ chỉ thay đổi một chút phương thức, đưa lên báo chí mà thôi.
“Vậy phải mắng lại thế nào đây?”
Hoắc Diệu Văn trầm ngâm vài giây. Bài viết trước của đối phương rất có sách có chứng. Nếu chỉ chửi ầm lên thì chẳng khác nào làm hắn yếu lý. Lần này muốn “đấu khẩu” hắn phải suy tính cẩn thận mới được.
《 Minh Báo 》
Thẩm Bảo Tân ngồi trong văn phòng của Kim Dung, cầm trên tay mấy tờ báo lớn đang công khai lên án 《 Quỷ Thổi Đèn 》 không kìm được khẽ cười, rồi nhìn Kim Dung nói:
“Xem ra vẫn là ngươi nói rất đúng a.”
Kim Dung ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói:
“Ta đã nói rồi, sách này xuất bản kiểu gì cũng bị người ta phê phán. Chỉ là không ngờ lần này lại do 《 Thiên Hoàng Nhật Báo 》 khơi mào.”
“Còn không phải vì chạy doanh số báo chí hay sao?”
Thẩm Bảo Tân lắc đầu. Việc này nhiều năm trước 《 Minh Báo 》 cũng từng trải qua. Khi mới thành lập, không ít tờ báo mắng Kim Dung là nhà văn chỉ biết viết truyện giải trí, không có chút giá trị văn học nào. Nhưng thời gian trôi qua, những tờ báo kia đã sớm biến mất không dấu vết, còn Minh Báo thì ngày càng phát triển vững mạnh.
Kim Dung cười nói:
“Sao? Ngươi cũng ngưỡng mộ doanh số của người ta đấy à?”
Thẩm Bảo Tân giơ tờ báo trên tay, mỉm cười:
“Ta không hâm mộ 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 mà chỉ tò mò xem Hoắc Sinh sẽ đối phó như thế nào. Theo ta thấy, hắn nên thừa dịp mọi tờ báo đang mắng dữ dội nhất, trực tiếp viết bài phản bác trên báo. Làm ầm ĩ càng lớn, người hưởng lợi nhiều nhất vẫn là Hoắc Sinh thôi.”
Kim Dung bật cười:
“Ha ha, ngươi đây là cũng muốn mắng người?”
Thẩm Bảo Tân cũng cười đáp:
“Đã lâu rồi tay nghề chưa được luyện. Thật sự là có chút ngứa ngáy.”
Thời trẻ, khi còn làm ở 《Văn Hội Báo 》 Thẩm Bảo Tân từng phụ trách chỉnh sửa văn chương, trong đó trau chuốt nhiều nhất chính là hịch văn mắng chửi người. Những bài văn không chứa một từ t·ục t·ĩu nhưng lại khiến người bị mắng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Diệu Văn từ đài thương nghiệp đi ra, vốn định quay về trường học. Nhưng nghĩ ngợi một chút, hắn vẫn quyết định ghé qua 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 một chuyến.
Hơn một giờ sau, hắn đã đứng trước tòa soạn.
Lý Đạo Quang tự mình ra đón, dẫn hắn vào văn phòng. Vừa ngồi xuống, Lý Đạo Quang đã cười mở lời:
“Hoắc Sinh đến đây chắc là vì chuyện của 《 Thiên Hoàng Nhật Báo 》 nhỉ?”
“Ân.” Hoắc Diệu Văn gật đầu.
Lý Đạo Quang thở dài:
“Chuyện này ta đã biết từ sớm, nhưng không nói với ngươi. Ta sợ ngươi tuổi còn trẻ, tâm trạng không chịu nổi. Nhưng xem ra bây giờ, ngươi có vẻ vẫn rất bình tĩnh.”
Hoắc Diệu Văn nghe xong, mới hiểu vì sao Lý Đạo Quang không thông báo cho hắn. Thì ra Lý Đạo Quang lo hắn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý.
Thật ra nếu Lý Đạo Quang biết, đời sau khi viết kịch bản web, Hoắc Diệu Văn đã bị vô số người chửi “não tàn” trên mạng, thì mới thấy chút chuyện này chẳng đáng là gì cả.
Hoắc Diệu Văn cười nhẹ, giả vờ thở dài nói:
“Lý chủ biên có lòng lo lắng. Nhưng trong lòng ta vẫn có chút khó chịu.”
“Nga? Như thế nào?” Lý Đạo Quang mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Đây là lần đầu tiên bị mắng trên báo, ta thật sự không biết nên phản kích như thế nào. Nghe nói hồi trẻ Lý chủ biên từng viết bài giúp Kim Dung và Lương Vũ Sinh trau chuốt văn chương. Không biết lần này, Lý chủ biên có thể giúp ta trau chuốt văn chương hay không?”
Lý Đạo Quang sững sờ một chút, rồi bật cười ha ha:
“Ngạch? Ha ha ha……”
Lý Đạo Quang ban đầu còn ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó bật cười ha hả. Hắn trước đây từng giúp người chỉnh sửa văn chương, mà thể loại đó toàn là những bài hịch văn sắc bén mắng người không sót một chữ, nhưng vẫn giữ được sự tao nhã và không thô tục. Nghe Hoắc Diệu Văn nói vậy, hắn lập tức hiểu được tâm tư của người bên cạnh.Lý Đạo Quang vừa cười vừa nói:
“Không thành vấn đề! Hoắc Sinh yên tâm, trau chuốt loại văn này, ta là giỏi nhất!”
PS: Nói vài câu. Vốn dĩ mặt sau ta là có ứng đối phương pháp, bất quá xem mọi người đều không thích, kia ta liền xóa một lần nữa. Ta biết đại gia khẳng định là thích ta thư, mới có thể nói nhiều như vậy, nếu không trực tiếp xóa thư chạy lấy người, không cần thiết lãng phí thời gian đánh chữ. Mặc kệ như thế nào, phóng ổn tâm thái, không chịu một ít không hảo bình luận ảnh hưởng.