Khi các giáo sư ngành Luật và Triết học được mời từ Anh quốc lần lượt bước lên bục giảng và tự giới thiệu, cuối cùng cũng đến lượt hai nữ giáo sư.
Người đầu tiên là một nữ giáo sư tóc vàng, mái tóc uốn lọn sóng lớn óng ánh màu vàng kim, khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm cùng hàng mi dài cong v·út, khiến người đối diện bị câu nhân đoạt hồn. Đặc biệt, nàng mặc một bộ vest nữ được cắt may gọn gàng, áo khoác bó sát làm nổi bật đường cong quyến rũ trên cơ thể, không chút che giấu.
Ngồi ở trước mặt không ít độc thân nam lão sư mặt đỏ tai hồng, . Trong trường tuy đã có vài giáo viên ngoại quốc, nhưng vị nữ giáo sư này không chỉ có dáng người hảo, lớn lên còn thập phần xinh đẹp, tất nhiên là dẫn người thèm nhỏ dãi.
“Chào mọi người, ta là Ella Mạc Cầm, giảng viên ngành Luật. Đây là lần đầu tiên ta đến Hồng Kông, rất vui khi được gặp các vị lão sư. Ta thực sự rất thích đồ ăn ở đây. Sáng nay, hiệu trưởng đã dẫn ta đến căng-tin trường để thưởng thức một bữa ăn đậm chất Trung Quốc, hương vị tuyệt vời, ta rất thích. Ta nghĩ mình sẽ yêu thành phố này, bởi vì như hiệu trưởng tiên sinh nói, ở đây có quá nhiều món ngon.”
Ella Mạc Cầm dùng tiếng Anh giọng chuẩn London để chào hỏi mọi người. Được nhận vào làm giảng viên tại Đại học Hồng Kông, gần như không ai có thể không thành thạo tiếng Anh, bởi ngôi trường này luôn áp dụng chế độ giảng dạy bằng tiếng Anh.
Hoắc Diệu Văn đồng dạng như thế. Hắn đời trước tiếng Anh tuy rằng rất kém cỏi, nhưng đời này hấp thu nguyên chủ ký ức sau, không chỉ có có thể lưu loát nói ra chuẩn giọng London, càng là có thể dùng tiếng Anh viết văn chương.
Nghe Ella Mạc Cầm nhắc đến đồ ăn, hiệu trưởng Nhạc Phẩm Thuần đứng bên cạnh mỉm cười nói bằng tiếng Quảng Đông:
“Xem ra nữ giáo sư Ella của chúng ta đã bị đồ ăn Trung Quốc chinh phục. Điều này làm ta nhớ lại lần đầu tiên ta đến Hồng Kông, cũng ngay lập tức yêu thích những món ăn tuyệt vời của thành phố này.”
Bởi vì hiệu trưởng nói bằng tiếng Quảng Đông nên Ella Mạc Cầm không có nghe hiểu, bất quá sau khi được phiên dịch, nàng cũng là che miệng cười gật đầu.
Sau khi Ella nói thêm vài câu ngắn gọn, rất nhanh sau đó, đến lượt nữ giáo sư nước ngoài còn lại tự giới thiệu.
Dưới sân khấu, Hoắc Diệu Văn chăm chú quan sát, không thể phủ nhận rằng nữ giáo sư người Anh này thực sự rất xinh đẹp. Khác hẳn với Ella Mạc Cầm là kiểu mỹ nữ phương Tây điển hình với tóc vàng, mắt xanh và dáng người gợi cảm, vị giáo sư Isabel này lại có nét đẹp vừa sắc sảo vừa dịu dàng.
Nàng có một mái tóc đen dài hơi xoăn, phần đuôi tóc ánh lên chút màu vàng nhạt. Gương mặt nhỏ nhắn trái xoan, đôi lông mày mảnh và hàng mi dài che đi đôi mắt xanh lam trong veo. Sống mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn như trái anh đào. Làn da của nàng mịn màng, trắng sáng và không hề có chút thô ráp nào như những người châu Âu khác, trái lại trông rất giống làn da mịn màng của người châu Á.
Nàng mặc một chiếc váy liền màu trắng thêu hoa cúc ở viền, dáng người cao gầy, để lộ đôi chân thon dài, mịn màng như ngọc, vô cùng thu hút.
Dưới đài không chỉ có nam lão sư độc thân, ngay cả một ít nam lão sư đã kết hôn, đều là theo bản năng nuốt khẩu nước miếng.
Hoắc Diệu Văn, kiếp trước dù đã quen nhìn nhiều hình ảnh các cô nương phương Tây trên mạng, cũng phải thừa nhận rằng Isabel mang trong mình vẻ đẹp kết hợp giữa nét sắc sảo của phương Tây và sự dịu dàng, uyển chuyển của nữ tử phương Đông. Đặc biệt là dáng người cao mảnh của nàng, lại càng khiến nàng thêm nổi bật.
Khi mọi ánh mắt đổ dồn vào nàng, Anna Isabel mặt mang mỉm cười giới thiệu chính mình, nàng đi đến phía trước, nói:
“Chào mọi người, ta tên là Anna Isabel, giảng viên Triết học đến từ Đại học London, Anh quốc. Ta rất yêu thích triết học. Khi nghe hiệu trưởng Robinson (Nhạc Phẩm Thuần) nói rằng ở Hồng Kông chưa có khoa Triết học, ta đã chủ động đề nghị được đến đây, hy vọng có thể giúp mọi người hiểu được sức hấp dẫn của triết học.”
“Nhà triết học Hy Lạp cổ đại Socrates từng nói: ‘Minh triết đến với mỗi chúng ta khi ta nhận ra mình hiểu ít đến thế nào về cuộc đời, về bản thân, và về thế giới quanh ta.’ Vì vậy, ta rất trân trọng cơ hội được đến Hồng Kông giảng dạy lần này. Ta hy vọng có thể giúp tất cả những ai yêu triết học hiểu được toàn diện những tư tưởng triết học trên thế giới. Cảm ơn.”
“Bạch bạch bạch……”
Tiếng vỗ tay lại vang lên rầm rộ khi nàng kết thúc lời giới thiệu.
Hiệu trưởng Nhạc Phẩm Thuần giơ tay ra hiệu ngừng vỗ tay, cười nói:
“Xem ra chúng ta các lão sư rất thích Isabel lão sư, ta có thể tiết lộ cho đang ngồi độc thân nam các nam lão sư một cái tin tức tốt, đó chính là chúng ta Isabel lão sư vẫn là độc thân nga.”
Hiệu trưởng cười ha hả còn nói thêm:
“Hảo, tin tưởng mọi người đã nhận thức chúng ta các lão sư xa xôi vạn dặm tới trợ giúp chúng ta xây dựng giáo dục, như vậy hội nghị lâm thời hôm nay đến đây liền kết thúc.”
Bỗng nhiên, bên cạnh, Anna Isabel tiến lại gần hiệu trưởng, thì thầm vào tai hiệu trưởng vài câu, rồi nghe hiệu trưởng nói tiếp:
“Hai lão sư dạy môn Triết học ở lại, các lão sư còn lại có thể trở về.”
Sau khi hội nghị lâm thời kết thúc, mọi người từng bước tan cuộc rời đi, Hoắc Diệu Văn nhìn thoáng qua bên người Trương lão sư, hỏi:
“Trương lão sư, ngươi nói hiệu trưởng lưu hai chúng ta xuống dưới làm gì?”
“Bây giờ trường học muốn mở ngành Luật học và Triết học, ngành Luật trước đây cơ bản là không có, cho nên không có cái gì lão sư. Ngành Triết học toàn bộ chỉ có chúng ta hai cái lão sư, nếu không giữ lại chúng ta, ngươi nói còn có thể giữ ai?”
Trương Thừa Di liếc mắt một cái Hoắc Diệu Văn, ánh mắt kia hình như là đang nói ngươi như thế nào ngu như vậy.
Hoắc Diệu Văn ngượng ngùng cười, hình như là tình huống như vậy, vừa mới nhất thời không suy nghĩ cẩn thận.
Mấy người từ Anh quốc được mời đến dạy ngành Luật, cũng do thầy Hoàng Chủ Nhiệm của khoa Văn dẫn dắt, sôi nổi rời đi phòng họp. Bọn họ mới vừa đi máy bay đến đây hôm qua, giờ giấc còn chưa điều chỉnh lại, hơn nữa khi đến Hong Kong, nơi này ẩm ướt và oi bức khiến họ chưa quen, vì thế chuẩn bị sắp xếp nơi nghỉ ngơi ở ký túc xá.
Rất nhanh, toàn bộ phòng họp ngoài Hoắc Diệu Văn và Trương lão sư thì chỉ còn lại hiệu trưởng Nhạc Phẩm Thuần, giáo sư Triết học Luke đến từ Đại học Luân Đôn và cô giáo Isabel xinh đẹp.
Hiệu trưởng chủ động giới thiệu: “Trương lão sư, vị này chính là giáo sư Luke, giảng dạy triết học tại Đại học Luân Đôn, đã giảng dạy ở đó suốt ba mươi năm.”
Trương Thừa Di cười và bắt tay với giáo sư Luke, dùng tiếng Anh nói:
“Chào giáo sư Luke, tôi đã sớm thấy bài viết của ngài trên các tạp chí văn học danh tiếng ở Anh, đặc biệt là tiểu thuyết 《 Thế Giới này 》 viết rất hay. Ta luôn rất mong có dịp gặp ngài để thảo luận thêm, có lẽ là thượng đế đã nghe được lòng ta nên mới để ngài xuất hiện trước mặt tôi như thế này.”
Bất kể là ai, khi nghe người khác khen ngợi mình và tác phẩm mình yêu thích, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Như thể đã gặp được tri âm, Giáo sư Luke vui vẻ giơ tay nói:
“Đó đều là bài viết của ba năm trước. Gần đây, tôi lại đăng một bài luận văn trong phụ san văn học của 《 The Times 》 .”
“Nga? Kia quá đáng tiếc, ở Hong Kong mua không được báo 《 The Times 》.”
Hiệu trưởng chen vào nói cười nói:
“Ta nghĩ giáo sư Luke hẳn là mang theo bài luận văn đó phải không?”
“Đúng vậy, Mr. Trương, chút nữa ta có thể đưa bài luận văn đó cho ngài xem.”
“Vậy thật tuyệt vời.”
Trương Thừa Di cười tươi rói.
Trong khi hai giáo sư đang thảo luận về triết học, Hoắc Diệu Văn lại đứng một bên, chỉ biết đánh giá tình hình, chỉ thấy mình thấp hơn nửa cái đầu so với Anna Isabel.
PS: Cảm tạ sở hữu bằng hữu đề cử phiếu, vạn phần cảm tạ, cảm tạ!