Chương 44: Hội Liên Hợp Tông Thân Họ Hoắc Ở Hồng Kông
Hoắc mẫu nghe hắn nói vậy, do dự hồi lâu, vẫn không hạ được quyết tâm dùng tiền để trang hoàng cho căn nhà mới. Hoắc mẫu nhìn thoáng qua Hoắc phụ, rồi liếc nhìn A ma, nói:
“A Văn, số tiền này vẫn nên để dành cho ngươi mua nhà thì hơn. Gần đây ta nghe A tẩu hàng xóm kể, khu bên đường mới có vài tòa nhà mới xây, nghe nói môi trường ở đó không tồi. Ta tính vài ngày nữa qua xem thử, nếu thấy nhà ổn thì đặt cọc luôn.”
“Bên đường sao?”
Hoắc Diệu Văn nhăn mày lại, suy nghĩ một chút, nhớ ra khu đó trước đây từng là đất do chính phủ khai phá, giờ đã mở rộng đáng kể và có nhiều công ty địa ốc xây dựng khu nhà mới ở đó.
Bất quá, Hoắc Diệu Văn vẫn là nói:
“A mẫu, nếu ta có mua nhà thì chắc chắn sẽ mua trên đảo Hồng Kông, như vậy ta quay lại trường học cũng tiện hơn nhiều. Vì vậy, tiền này trước hết cứ dùng để sửa sang nhà mới đã, dù sao việc mua nhà cũng chưa cần gấp.”
Nói đến đây, hắn tiếp tục:
“A mẫu, nhà mới mà không sửa sang thì làm sao ở được, chẳng lẽ để nguyên như căn nhà thô? Hơn nữa, mua sắm đồ đạc và trang trí cũng không tốn bao nhiêu. Minh Tử gần đây đang học nghề mộc, vừa hay gọi sư phụ của hắn tới làm. Chắc sẽ tiết kiệm được kha khá. Chỉ cần đóng vài cái tủ, cái bàn, đơn giản sửa sang lại, rồi mua thêm một ít đồ mới là ổn.”
A mẫu nghe vậy, trong lòng vẫn còn do dự. Nàng muốn để dành tiền cho hắn mua nhà mới, nhưng nghe hắn nói muốn mua nhà trên đảo Hồng Kông, số tiền này e là không đủ. Hoắc mẫu nhìn qua Hoắc phụ, muốn nghe ý kiến hắn, chỉ thấy Hoắc Thành Tài nói:
“Đúng vậy, A Văn nói rất đúng. Nhà mới phải sửa sang thì ở mới thoải mái. Hơn nữa, A Văn cũng tốt nghiệp rồi, không cần phải lo học phí nữa. Trừ đi tiền học phí và sinh hoạt phí, mỗi năm cũng dư được kha khá. Đến lúc đó, cùng lắm thì mua một căn hộ lớn hơn trên đảo Hồng Kông cho A Văn.”
Lời vừa ra làm Hoắc mẫu mắt choáng váng. Nàng vốn tưởng rằng Hoắc Thành Tài sẽ hỗ trợ khuyên một chút nhi tử, lại không nghĩ hắn nghiêng về phía nhi tử.
“A mẫu, phụ thân nói đúng đó.” Hoắc Diệu Văn cũng hùa theo.
Hoắc mẫu giờ không biết nên để dành tiền mua nhà hay sửa sang nhà mới.
A ma suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu A Văn đã nói vậy, thì sửa sang đơn giản một chút đi. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu. Đến lúc A Văn ưng ý căn hộ nào, ta đây vẫn còn chút tiền để dành.”
“Mẫu thân, không phải trước đây người nói không có tiền sao?” Hoắc Thành Tài nghe xong thì ngẩn người.
A ma trừng mắt liếc nhìn hắn, tức giận nói:
“Nếu ta nói là có tiền, chẳng phải sẽ bị ngươi tiêu sạch hết rồi sao? Ta để dành chút tiền này cho mấy đứa cháu ngoan, để sau này chúng không phải dựa vào ngươi, phụ thân gì mà chẳng đáng tin một chút nào.”
Hoắc Thành Tài nghe xong, mặt mày ngơ ngác, không biết nói gì. Năm đó hắn mới đến Hồng Kông, học buôn bán, tiêu không ít tiền. Nếu lúc đó biết tính toán hơn, dùng số tiền đó mua nhà thì giờ có thể thành chủ nhà cho thuê ổn định. Hắn cần gì phải vất vả mỗi ngày, không chỉ quản lý tiệm sách mà còn phải giữ mối quan hệ tốt với các trường trung học để bán vài quyển sách lặt vặt kiếm tiền.
Hoắc Diệu Văn không biết rõ chuyện phụ thân từng táng gia bại sản, cũng không tiện xen vào. Hắn chỉ đàng hướng đến A mẫu, nói:
“A mẫu, ngay cả A ma cũng đã đồng ý rồi, người dùng tiền đó trang hoàng nhà mới đi. Dù sao ta cũng thường xuyên về nhà ở.”
“Vậy được.”Hoắc mẫu cắn chặt răng nói:
“Vậy đơn giản trang hoàng một chút đi.”
Nghe được lão bà đồng ý sửa sang nhà mới, Hoắc Thành Tài thật sự rất vui. Hồi nhỏ, gia đình hắn khá giả, cuộc sống không thể nói là xa hoa nhưng ít nhất quê nhà cũng có căn nhà hai tầng rộng lớn. Khi mới tới Hồng Kông, gia đình hắn cũng từng thuê một căn hộ xa hoa rộng cả ngàn mét vuông. Nhưng từ sau khi phá sản, gia đình mới rơi vào hoàn cảnh túng thiếu như hiện tại.
Khi Hoắc mẫu gật đầu đồng ý sửa sang, cả nhà đều vui vẻ thảo luận xem nên làm thế nào. Nào là đóng lại tủ quần áo, làm thêm quầy đựng đồ, hay làm lại bàn ăn.
Khi bữa tối gần xong, Hoắc mẫu đứng dậy dọn dẹp chén bát, mang đi rửa.
Nhìn bước chân của A mẫu có vẻ nhẹ nhàng hơn, Hoắc Diệu Văn cảm thấy trong lòng vui vẻ vô cùng. Hắn cố gắng viết tiểu thuyết kiếm tiền không chỉ để mua nhà mới, mà còn để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Lúc này, Hoắc phụ vẫn còn lẩm bẩm chuyện ăn mặc, sửa sang nhà cửa. Bỗng nhiên, hắn nhớ tới buổi chiều gặp một người quen cũ. Liếc nhìn A ma, hắn do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định nói ra. Nhưng muốn nói lại thôi một hồi lâu, xem a ma chuẩn bị đứng dậy, hắn mới căng da đầu nói:
“Mẫu thân, hôm nay ta gặp Thành Quang.”
A ma vừa định đứng dậy đi giúp Hoắc mẫu rửa chén, nghe thấy Hoắc Thành Tài nói thì sững sờ vài giây, rồi không tin nổi hỏi lại:
“Ngươi nói ai?!”
“Thành Quang, chiều nay ta gặp Hoắc Thành Quang.” Hoắc Thành Tài cắn răng nói.
A ma nghe xong thì tức giận đến muốn hộc máu, không màng giữ gìn hình tượng bình thản thường ngày, liền chửi ầm lên:
“Cái thằng c·hết tiệt đó còn dám tìm ngươi sao?! Năm đó hại ngươi chưa đủ? Hắn muốn đẩy ngươi vào tù thì mới vừa lòng sao?! Hồi nhỏ ta đối xử với nó không tệ, mỗi ngày mang hắn bên cạnh, coi hắn như con ruột của mình. Vậy mà hắn lại nỡ lòng nào hại người anh họ của hắn, hại ngươi thành ra như bây giờ!”
Hoắc Diệu Văn nghe chính là đầu đầy mờ mịt, nhưng từ A ma giận đến mức run rẩy cả người cùng chửi ầm lên nói, cũng đoán được một chút cái gì.
“Mẫu thân, Thành Quang cũng không cố ý. Chính nó cũng phải chịu hậu quả rồi còn gì.” Hoắc Thành Tài vội vàng bước tới trấn an A ma.
A ma thở hổn hển, giận dữ nói:
“Hừ, lão bà của hắn, ta đã sớm thấy rõ. Con hồ ly tinh đó thì làm sao là người tốt được? Năm đó, trước khi cưới nàng, ta đã nói người đàn bà đó không ổn, nhưng hắn nhất quyết không nghe! Cưới về rồi, nàng ta không chỉ hại c·hết cả cha mẹ hắn, mà còn đẩy cả nhà chúng ta hết phiền phức này đến phiền phức khác sau khi đến Hồng Kông!”
Hoắc Thành Tài đi đến A ma phía sau, vỗ vỗ nàng lưng nói:
“Đúng, đúng, con hồ ly tinh đó quả thật không phải người tốt. Nhưng chẳng phải sau này bọn họ cũng l·y h·ôn rồi sao?”
Có lẽ sau khi mắng một trận, cảm xúc của A ma đã dịu đi khá nhiều. Sau khi bình tĩnh lại, A ma quay đầu nhìn Hoắc Thành Tài, hỏi:
“Hắn tìm ngươi làm gì?”
“Là thế này.”
Thấy A ma đã bình tĩnh, Hoắc Thành Tài mới cẩn thận nói:
“Thành Quang bây giờ đã tái hôn và có một cô con gái, hiện đang làm việc dưới trướng đại bá Hoắc Tông Minh. Lần này hắn tìm ta để nói rằng cuối năm nay, ở Hồng Kông sẽ tổ chức một buổi họp mặt tông thân họ Hoắc. Tất cả những ai mang họ Hoắc đều có thể tham gia. Bọn họ sẽ đưa gia phả từng chi nhánh lên, nhằm gắn kết tình cảm trong gia tộc Hoắc. Sau này, bất kể làm ăn hay việc gì khác, hội liên hợp tông thân họ Hoắc này cũng sẽ hỗ trợ phần nào.”
“Hội liên hợp tông thân họ Hoắc?”
A ma cau mày. Người họ Hoắc ở Hồng Kông không nhiều, nhưng nghĩ kỹ thì chắc cũng có khoảng một hai ngàn người. Một buổi họp mặt tông thân quy mô như vậy không phải ai cũng tổ chức được. Không chỉ là vấn đề về địa điểm, mà người đó phải có đủ danh vọng để kéo mọi người tới. Chắc hẳn phải là một nhân vật quát tháo phong vân.
Suy nghĩ một lúc, bà lẩm bẩm:
“Có phải là Hoắc Anh Đông tổ chức không?”
Hoắc Thành Tài gật đầu:
“Đúng vậy, chính là hắn. Hiện giờ ở Hồng Kông, chỉ có mình hắn mang họ Hoắc mà sống trong biệt thự lưng chừng núi.”
Nghe vậy, Hoắc Diệu Văn trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lúc này, A ma lên tiếng:
“Hoắc Anh Đông thuộc nhánh Hoắc gia ở Phiên Ngung, từ lâu đã không còn liên quan gì đến Hoắc gia ở Trung Sơn chúng ta. Nếu có nói thì 500 năm trước có thể là một nhà, nhưng giờ đã khác xa rồi. Bỏ ra từng ấy tiền để tổ chức hội tông thân họ Hoắc ở Hồng Kông, hắn muốn làm gì chứ?”
“Ta cũng không rõ.”
Hoắc Thành Tài lắc đầu, rồi nói thêm:
“Nhưng ta nghĩ nếu đã là hội tông thân họ Hoắc, thì Trung Sơn Hoắc gia chúng ta dù gì cũng từng là danh gia vọng tộc, chắc chắn phải tham gia.”
A ma nhìn thoáng qua Hoắc Thành Tài, trong lòng thầm lắc đầu, rồi quay sang nhìn cháu trai ngoan. Nghĩ ngợi một lúc, A ma nhận ra rằng dù không vì nhi tử của mình, cũng phải nghĩ cho cháu. Hoắc Anh Đông hiện giờ là người đứng đầu Hồng Kông. Dù tổ chức hội tông thân này vì mục đích gì, thì có chỗ dựa trong hội cũng sẽ giúp bảo đảm phần nào cho tương lai của cháu trai.
Nghĩ rõ ràng, A ma lúc này mới gật đầu nói:
“Nếu đã là hội tông thân họ Hoắc, Trung Sơn Hoắc gia chúng ta chắc chắn phải tham gia. Cụ thể là khi nào?”
“Thành Quang chưa nói rõ, chỉ bảo là khoảng cuối năm nay. Đến lúc đó hắn sẽ báo.”
“Được, khi đó mang A Văn đi cùng. Nó cũng trưởng thành rồi, cần phải gặp gỡ các thúc bá trong tộc để kết nối lại tình cảm, một lần nữa nhận thức.”
Từ năm đó khi Hoắc Thành Tài tán gia bại sản, hắn vốn định nhờ cậy mấy vị trưởng bối trong tộc, nhưng dưới sự phản đối mạnh mẽ của A ma, cả nhà mới chuyển đến khu nhà công cộng để ở, cắt đứt liên hệ với những người thân thích trong gia tộc.
Lần này, nếu không phải vì A ma thấy cháu trai đã trưởng thành và sau này có thể cần sự giúp đỡ từ những người đó, thì với tính cách của mình, chắc chắn A ma sẽ không bao giờ đồng ý nối lại quan hệ với những người đã từng quay lưng trong lúc gia đình khó khăn.
PS: Cảm tạ mọi người đề cử phiếu cùng đánh thưởng, vạn phần cảm tạ, thật sự cảm tạ, ngũ thể đầu địa cảm tạ.