Nghe xong Tiêu Thu Thần nói, lại nhìn biểu tình không chút nào giả bộ của ông, Tiêu Minh Xuyên sợ ngây người. Hắn run run, cũng không dám đem lời trong lòng nói ra. Có phải hắn hiểu lầm ý tứ của lão Tấn Dương Vương....
Tiêu Minh Xuyên thật sự rối tung với các loại lý do mà mình cho là đáng tin cậy, không đáng tin cậy, cả người đều không tốt.
Kỳ thật, có thời điểm Tiêu Minh Xuyên cũng hoài nghi qua mình chính là con ruột Cố Thái hậu. Bởi vì hắn không muốn tin tưởng, phụ hoàng vì chấp niệm bản thân mà làm ra chuyện phá hoại gia đình mình, chen chân vào gia đình người khác.
Tiêu Minh Xuyên càng không muốn tiếp thu chuyện Tấn Dương Vương Tiêu Thù là người hai mặt dối trá tiểu nhân. Tiêu Thù cùng Ân Dung trong mắt mọi người là đôi phu phu mẫu mực, mà thời điểm Tiêu Minh Xuyên sinh ra bọn họ đã thành thân nhiều năm, như vậy không phải phản bội thì là cái gì.
Khi Tiêu Minh Xuyên còn nhỏ đã được dạy, nam nhân tam thê tứ thiếp là không sao cả, nhưng thông gian là trăm triệu lần không được.
Nếu hắn không phải Tiêu Duệ cùng Tiêu Thù sinh ra đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt. Chỉ là thái độ Cố Thái hậu đối với hắn lạnh nhạt, làm Tiêu Minh Xuyên đánh mất cái ý niệm này. Có phụ mẫu nào có thể đối với con ruột mình sinh ra làm lơ thành như vậy, đặc biệt Cố Thái hậu rõ ràng là có yêu Tiên đế.
Nếu Cố An Chi biết Tiêu Minh Xuyên là do Tiêu Duệ sinh cho mình thì phải đem hắn phủng ở lòng bàn tay sủng đến tận trời mới đúng, sẽ không lạnh như băng đối xử như người xa lạ. Tiêu Minh Xuyên không có nghĩ tới việc này vì hắn cảm thấy Cố Thái hậu không gì là không biết.
Nhưng cách nói của Tiêu Thu Thần rõ ràng không phải như vậy, giống như Cố An Chi đối với thân thế của hắn có hiểu lầm nào đó.
“Tiểu bằng hữu, ngươi có phải muốn hỏi…… Ngươi cùng cháu dâu là phụ tử, vì cái gì cháu dâu không chút nào thương ngươi.”
Tiêu Thu Thần lời nói đã đến nước này, Tiêu Minh Xuyên cũng không có gì trốn tránh, chỉ có thể mờ mịt gật gật đầu.
Cố Du mới đầu còn vô tâm mà lột đậu phộng, từ khi Tiêu Thu Thần nói về Tiên đế cùng Cố Thái hậu, liền dừng động tác trên tay hết sức chuyên chú nghe bọn họ nói chuyện. Càng nghe Cố Du càng cảm thấy không thể tưởng tượng, Tiêu Minh Xuyên là biểu ca của mình, sao có thể.
Lại nghe nói bá phụ không biết Tiêu Minh Xuyên là con của mình, Cố Du không khỏi hiếu kỳ nói:
“Tam thúc công, có phải hiểu lầm cái gì hay không?”
Tiêu Thu Thần thở dài, bất đắc dĩ nói:
“Đương nhiên là có hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm lớn.”
Theo lời Tiêu Thu Thần, xem ra Tiêu Minh Xuyên thật sự là tội nghiệp, phụ thân và cha ruột giận dỗi, hắn bị kẹp ở giữa thiếu chút nữa thành pháo hôi.
Sự tình có quan hệ Tiêu Thù nên Tiêu Thu Thần thật sự không nói được gì với Cố An Chi, chỉ có thể khuyên Tiêu Duệ. Nhưng mà Tiêu Duệ……
“Hiểu lầm cái gì? Có phải mẫu hậu cho rằng…… Nhị ca là phụ hoàng cùng Tấn Dương Vương sinh không?”
Cố gia mấy thế hệ đều là cận thần thiên tử, Cố An Chi là Thái hậu vẫn lâm triều nghe bẩm báo và quyết định sự việc. Cố Du ở trong cung sinh sống nhiều năm, muốn tìm hiểu những sự tích của Tiên đế, chỉ cần không phải đặc biệt bí mật, cũng không khó.
Ít nhất Cố Du biết, Tiên đế không phải giao hữu rộng, lại yêu đơn phương Tiêu Thù, Cố Du không phải ở trong cung mới nghe được chuyện này.
Mẫu thân Cố Du họ Ngu, tổ mẫu bà là em họ Đoan Kính Hoàng hậu. Chuyện cũ của Tiên đế, mẫu thân Cố Du thật sự biết rõ. Theo lời của bà, Tấn Dương Vương Tiêu Thù cùng Ân Dung là thanh mai trúc mã điển hình. Tiêu Thù từ nhỏ đã theo lão Tấn Dương Vương cùng An Viễn Hầu đi Nam Dương, sau khi lớn lên cũng tuân thủ ước định khi còn nhỏ trở lại Trung Nguyên tìm Ân Dung tiếp tục tiền duyên.
Tiên đế yêu thầm Tiêu Thù, Tiêu Thù chỉ yêu Ân Dung. Sau đó, Cố An Chi vào Đông Cung, mẫu thân Cố Du còn cảm thấy đặc biệt đáng tiếc. Thích một người trong lòng thích người khác thật là quá bi ai.
Cố Du không nhớ chính xác lời mẫu thân nói nhưng đại thể là như thế không thể lầm. Cố Du cũng có cùng suy luận như Tiêu Minh Xuyên, cảm thấy có khả năng là Tiên đế sinh con cho Tiêu Thù. Vì trừ Tiêu Thù, Cố Du nghĩ không ra còn có người nào có thể làm Tiên đế nguyện ý ủy khuất mình, cũng lấy thân vàng ngọc đế vương hoài thai sinh con.
Chính mình muốn nói bị Cố Du giành nói ra trước, Tiêu Minh Xuyên đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó hiểu rõ lại cười.
Tiêu Thu Thần thấy thế nhíu mày, buồn bực nói:
“Các ngươi đều là như vậy sao?”
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du vẫn là đồng thời gật đầu.
Tiêu Thu Thần liếc Long Kích một cái, biểu tình phá lệ bất đắc dĩ, thật là có chút không biết nên nói cái gì.
Sau một lúc lâu, Tiêu Thu Thần cười như không cười nói:
“Ta nói này hai vị tiểu bằng hữu, nếu ý tưởng của các ngươi bị Ân Dung biết, con ta phỏng chừng phải ngủ thư phòng.”
Ngay sau đó, Tiêu Thu Thần thay vẻ cười cười bằng biểu tình nghiêm trang, nghiêm nghị hỏi:
“Tiểu bằng hữu, ngươi là cháu dâu nuôi lớn, ta không nói sai chứ?”
Tiêu Minh Xuyên im lặng gật đầu, Cố Du thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Thu Thần không nói một câu.
Thấy Tiêu Minh Xuyên vẫn là không hiểu mình nói, Tiêu Thu Thần lại hỏi:
“Ngươi không cảm thấy có cái gì không đúng sao?”
Tiêu Minh Xuyên rốt cuộc lên tiếng, buồn bực nói:
“Mẫu hậu cái gì cũng không biết, đương nhiên không đúng rồi.”
“Ta là muốn nói, ngươi nếu thật là cháu nội ta, đứa cháu Hoàng đế sao dám đem ngươi giao cho cháu dâu nuôi. Không phải đưa dê vào miệng cọp thì là cái gì?”
Tiêu Thu Thần quá hiểu Tiêu Duệ, Tiêu Duệ là loại người thích một người liền hận không thể đem hết đồ tốt nhất đều cho người kia.
Tiêu Minh Xuyên thật là con Tiêu Thù, Tiêu Duệ sao bỏ được mà giao cho Cố An Chi. Không có khả năng không biết Cố An Chi sẽ không thích đứa bé kia. Khẳng định là tự mình nuôi dưỡng bên người, muốn cái gì cho cái đó, sau này đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.
Tiêu Thu Thần cũng không biết nội tình nên cũng không tiện nhúng tay, thế giới tình cảm quá phức tạp, không phải là đương sự cũng không có thể gỡ rối.
Thấy Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đồng thời giương mắt nhìn chính mình, trên mặt biểu tình đều là hồ nghi, Tiêu Thu Thần thở dài nói:
“Ta không lừa các ngươi, ta biết cũng chỉ có chừng này, cụ thể các ngươi phải hỏi họ, bất quá Duệ Nhi đi đâu chỉ có trời biết.”
Nói tới đây, đề tài rốt cuộc vòng trở về lúc ban đầu, Tiêu Minh Xuyên cũng đã rõ Tiêu Thu Thần vì cái gì nói mình lỗ mãng.
Tiêu Minh Xuyên im lặng không nói, Cố Du bất an nhẹ nhàng vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn, sau đó cầm tay hắn.
Trên sân khấu vẫn còn ê ê a a kể về Ân Trạng Nguyên tuổi trẻ tài cao, thiếu niên Thanh Dương Vương khuynh quốc khuynh thành……
Những cái đó đều là chuyện thật lâu trước kia, mà bọn họ bây giờ chỉ có thể đang suy nghĩ truy tìm tung tích cố nhân.
“Tiểu bằng hữu, ngươi cũng đừng quá rối rắm, nhiều năm như vậy đều có thể sống tốt. Rất có thể đến một ngày sẽ giải quyết được vấn đề, nên như thế nào thì sẽ như thế ấy. Càng cố sẽ càng kém, ngươi nói có phải hay không?”
“Tam thúc công muốn đi đâu? Có rảnh nhiều về "nhà", con rất hoan nghênh.”
Tiêu Thu Thần mỉm cười nói:
“Ngươi mời ta thì còn phải nghĩ, nếu là Duệ Nhi mời ta thật sự là liền trở về.”
Cố An Chi đối với Tiêu Thù có khúc mắc, hiện tại gặp nhau cũng không biết nên nói cái gì, vẫn là không gặp tốt hơn.
Long Kích cầm lấy áo choàng treo ở bên cạnh khoác lên người Tiêu Thu Thần, khẽ cười nói:
“Nếu chúng ta có duyên, muốn gặp lại phỏng chừng cũng không khó.”
Ông là đã nhìn ra, tiểu Hoàng đế cùng tiểu Hoàng hậu đều thích ra ngoài chơi.
Tiêu Minh Xuyên không hề nói cái gì, nhìn theo hai vị trưởng bối xuống lầu rời đi. Cố Du có chút hâm mộ nhìn phu phu lão Tấn Dương Vương cầm tay nhau mà đi, nói nhỏ:
“Nhị ca, chúng ta về sau cũng sẽ như vậy sao?”
Cố Du quả thực hâm mộ Tiêu Thu Thần cùng Long Kích. Khi còn nhỏ làm bạn, lớn lên thành thân sinh con. Phu phu liên thủ khai thác Nam Dương, một đời nổi bật, ghi danh sử sách, về già rồi vẫn là ân ái không giảm, nắm tay du sơn ngoạn thủy khắp nơi.