Mặc dù trong lòng Hứa Tú Oánh rất không cam tâm, nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì, cười rất dịu dàng: "Tỷ vừa mới tới chỗ đại bá và đại bá mẫu xong. Hai người họ đang nói đêm qua muội muội ho mấy tiếng, và muốn mời đại phu đến khám cho muội muội đó."
Ánh mắt đánh giá Hứa Tú Ninh, thấy nàng búi tóc kiểu song nha kế, gương mặt trơn bóng như ngọc, xinh đẹp như đóa hoa hải đường vừa chớm nở.
Chiếm hết tất cả sự sủng ái của mọi người cũng thôi đi, lại còn nhỏ tuổi mà mang gương mặt xinh đẹp thế này. Sau này lớn lên tướng mạo càng ghê gớm hơn. Có thể thấy ông trời rất không công bằng, cái gì tốt cũng cho nàng.
"Nhưng tỷ thấy khí sắc của muội muội có vẻ không tệ. Bây giờ muội đi gặp đại bá và đại bá mẫu cũng tốt, có thể làm họ yên tâm một chút." Hứa Tú Ninh có thể nghe ra ngụ ý trong lời nói của nàng ta, là không có ý định đi lên nhà chính với nàng.
Nhưng như vậy cũng tốt. Bây giờ thấy Hứa Tú Oánh, trong lòng nàng vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu, không muốn nói chuyện với nàng ta cho lắm, nên hỏi nàng ta muốn đi đâu.
Nghe thấy Hứa Tú Oánh nói muốn đến hậu viên dạo một chút, nàng cũng không hỏi thêm gì nữa. Khẽ gật đầu, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một đoạn, nghĩ lại, nàng quay đầu nhìn thoáng qua. Thì thấy hướng đi lúc này của Hứa Tú Oánh không phải là hậu hoa viên, mà hình như là chỗ ở của Lục Đình Tuyên.
Nàng ta đi tìm Lục Đình Tuyên làm gì?
Hứa Tú Ninh nghĩ không ra nguyên nhân.
để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Bởi vì trong ấn tượng của nàng, mặc dù mọi người đều ở trong nhà nàng, cũng thường xuyên gặp nhau, nhưng Lục Đình Tuyên vốn là người không thích thân thiết với người khác cho lắm, đối xử với Hứa Tú Oánh tương đối lãnh đạm. Hứa Tú Oánh thì sao? Nàng ta cũng không thân thiết với Lục Đình Tuyên mấy, hai người rất ít nói chuyện với nhau. Nhưng sao bây giờ Hứa Tú Oánh lại đi tìm Lục Đình Tuyên? Hứa Tú Ninh cảm thấy nhất định là nàng đoán sai. Có lẽ Hứa Tú Oánh chỉ đi ngang qua viện tử Lục Đình Tuyên ở để đến những nơi khác mà thôi.
Nàng vội vã đi gặp cha mẹ, không để ý đến chuyện này nữa, quay đầu lại tiếp tục rảo bước đi về phía trước.
Đi một mạch đến Ngưng Thúy đường, nàng nhìn thấy Tống ma ma đang nói chuyện với một tiểu nha hoàn: "...Vừa nãy Mặc Lan tới, nói tối qua cô nương còn ho vài tiếng, lão gia và thái thái rất lo lắng. Bây giờ ngươi đi tiền viện, gọi gã sai vặt đi mời Vương thái y tới."
Tống ma ma là gia nhân bồi giá của phu nhân, năm nay hơn bốn mươi lăm tuổi. Gương mặt tròn trịa, nước da trắng nõn, vô cùng phúc hậu.
Bình thường trên mặt bà ấy lúc nào cũng mang theo ý cười, trông rất thân thiện hòa ái. Nhưng nếu nha hoàn vú già làm sai chuyện gì, bà ấy vẫn rất nghiêm khắc. Cho nên Ngương Thúy đường mà phụ thân và mẫu thân ở được bà ấy quản lý rất tốt. Dặn dò nha hoàn xong, Tống ma ma vừa quay đầu lại thấy Hứa Tú Ninh đang đứng ở cửa sân.
Đầu tiên là bà ấy khẽ giật mình, sau đó lập tức bước nhanh tới: "Hôm nay gió lớn, sao cô nương lại ra khỏi cửa? Còn đi đường xa như vậy đến đây, cẩn thận kẻo trúng gió, như vậy không hay đâu."
Đồng thời nói với Mặc Lan: "Vừa nãy lão gia và thái thái mới dặn dò ngươi chăm sóc cô nương cẩn thận, ngươi thì hay rồi, chớp mắt một cái, cô nương lại ra khỏi cửa. Ngươi cũng không ngăn cản sao?"
Mặc Lan cũng không giải thích, khoanh tay đứng đấy, nghiêm túc nghe Tống ma trách cứ. Còn Họa Cầm lại nhếch miệng.
Tống ma mặc một bộ bỉ giáp màu xanh cổ áo thêu cành hoa quấn lấy nhau, trên đầu cài một cây trâm bóng lưỡng, vẻ mặt đầy lo lắng.
Bà ấy là một người ôn hòa. Bởi vì không thể sinh con, dưới gối không có con cái, nên đối xử với Hứa Tú Ninh rất tốt. Tống ma ma là tay may đồ rất giỏi, Hứa Tú Ninh còn nhớ lúc nàng còn nhỏ, vớ, yếm và những món đồ nhỏ mặc trên người đều do Tống ma ma làm. Cho tới bây giờ, phòng của nàng vẫn còn đặt con hổ bằng vải mà trước kia Tống ma trước kia làm cho nàng.
Cho nên bây giờ thấy Tống ma ma, Hứa Tú Ninh cảm thấy mũi ê ẩm.
"Tống ma ma."
Thanh âm nũng nịu còn có chút run rẩy của tiểu thiếu nữ, Tống ma ma nghe thấy lập tức hỏi ngay: "Ôi, cô nương tốt của ta, ngài sao vậy? Sao lại buồn bã thế. Là ai ức hϊếp ngài? Nói cho ta, ta đây giúp ngài trút giận."
Vẻ lo lắng trong mắt đã sắp tràn ra ngoài, giọng nói cũng rất sốt ruột, Hứa Tú Ninh nghe thấy nhịn không được bật cười.