Mặc Lan thân là đại nha hoàn thϊếp thân của Hứa Tú Ninh, nhưng lại để Hứa Tú Ninh đêm khuya chạy ra ngoài cũng không khuyên can, thật sự vô cùng thất trách.
Nghiêng đầu nhìn Hứa Tú Ninh, tiểu cô nương cúi mặt thấp xuống, mí mắt còn có chút sưng đỏ, là do mới khóc xong.
Nàng vẫn giống như trước kia, gặp chút chuyện nhỏ cũng khóc, yếu ớt vô cùng.
Nàng tốt tính thế này, e rằng đám nha hoàn trong viện này cũng sẽ bại hoại, chưa chắc đã nghe lời nàng.
Lục Đình Tuyên khẽ thở dài một hơi, dặn dò Cẩn Ngôn: "Bảo nàng ta chờ ở bên ngoài."
Cẩn Ngôn lên tiếng đáp, xoay người lui ra ngoài. Lục Đình Tuyên cũng đứng lên.
Hứa Tú Ninh nhận thấy, vội vàng ngẩng đầu nhìn chàng: "Lục ca ca, huynh muốn đi đâu?"
Tay trái tự nhiên kéo ống tay áo của chàng lại.
Trong lòng Lục Đình Tuyên khẽ động, rũ mắt nhìn nàng. Tiểu cô nương cũng đang nhìn chàng, trong đôi mắt sáng như sao có mấy phần căng thẳng, cũng có mấy phần bất an. Ngón tay nhỏ mềm mại nắm lấy ống tay áo của chàng, vết bầm trên cổ tay còn chưa tan...
Trong lòng bỗng nhiên mềm xuống, giọng nói cũng ôn hòa hơn ban nãy không ít: "Ta ra ngoài nói với Mặc Lan mấy câu, muội ngồi yên ở đây đợi."
Hứa Tú Ninh còn đang do dự có nên nghe lời chàng hay không, bỗng nhiên cảm thấy đầu mình bị chàng nhẹ nhàng xoa: "Nghe lời."
Nàng “dạ” một tiếng, ngoan ngoãn thả tay ra.
Lúc này Lục Đình Tuyên lại thất thần nhìn tay mình một chút.
Vừa nãy chàng gần như vô thức sờ đầu nàng...
Khóe môi khẽ mím lại, chàng không nói lời nào, xoay người ra khỏi phòng.
Mặc Lan đang đứng ở sảnh chính, trong lòng rất lo lắng, rất muốn vào trong xem thử Hứa Tú Ninh thế nào rồi. Nhưng Cẩn Ngôn lại ra truyền lời, nói thiếu gia bảo nàng chờ ở bên ngoài... Cũng may nàng chờ một lúc đã thấy Lục Đình Tuyên đi ra.
Rõ ràng vẻ mặt chàng rất bình tĩnh, ánh mắt cũng nhàn nhạt, nhưng Mặc Lan không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng hoảng sợ. Ngay cả lòng bàn tay cũng đang bắt đầu rịn mồ hôi, chỉ thiếu hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.
Thật ra Lục Đình Tuyên chỉ liếc nàng một cái, sau đó đi tới ghế bành chính diện ngồi xuống.
Nhưng chàng không nói chuyện, tay phải đặt trên mặt bàn bát tiên bằng gỗ lên, mặt không có biểu cảm gì.
Bởi vì ngày mai sẽ phải chuyển đến Trúc Ý Hiên, cho nên lúc này đồ vật trong phòng đều đã được cất đi, chỉ còn lại bàn ghế. Nhìn trông rất trống trải và đơn giản.
Bàn dài phía sau chàng cắm hai ngọn đèn sáng rực rỡ, ánh nến chiếu lên mặt chàng. Rõ ràng khuôn mặt cực tuấn tú không lộ vẻ gì, nhưng Mặc Lan lại cảm thấy có một cỗ uy nghiêm và áp lực vô hình, khiến nàng sắp không thở nổi. Cuối cùng không chịu đựng được nữa, hai đầu gối nàng mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống.
Cẩn Ngôn đứng ở một bên, cũng không dám thở mạnh.
Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy dáng vẻ này của thiếu gia. Nhưng rất hiển nhiên, hiện giờ thiếu gia cực kỳ không vui.
Lục Đình Tuyên liếc nhìn Mặc Lan quỳ gối trên nền gạch xanh, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Ngươi thân là đại nha hoàn Hội Nhã Uyển, theo hầu cô nương, làm sao tối nay cô nương nhà ngươi mặc quần áo phong phanh đi ra ngoài mà ngươi không cản, cũng không đi theo? Nếu cô nương nhà ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi có mấy cái mạng để đền đây?"
Tiếng nói không lớn, nhưng rất vững vàng lạnh lẽo. Như là gió bấc thổi qua, toàn thân Mặc Lan không nhịn được bắt đầu phát run.
"Là, là nô tỳ thất trách." Trên trán Mặc Lan rịn ra mồ hôi lạnh: “Vừa… Vừa nãy không thể cản cô nương, cũng không, không thể đuổi kịp theo cô nương."