Mặc Lan vốn chỉ là một nha hoàn nhị đẳng bên người phu nhân mà thôi, trước kia gặp nàng ta còn nói chuyện với nàng ta rất khách sáo. Nhưng không biết phu nhân nhìn trúng điểm nào mà chuyển nàng ta đến Hội Nhã uyển làm đại nha hoàn bên cạnh cô nương.
Nếu Mặc Lan không đến, vị trí đại nha hoàn Hội Nhã uyển này chắc chắn là của nàng ta.
Là Mặc Lan chiếm vị trí đại nha hoàn của nàng ta, nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng ta.
Nhưng nàng có thể làm gì được? Dù sao thần không biết quỷ không hay, ai cũng không có cách nào trách tội nàng ta được.
Nàng ta bèn hất cằm lên, nhìn thẳng vào Mặc Lan, đáp trả: "Mỗi ngày ta đều trông giữ phòng cô nương, bình thường đều không có người ngoài bước vào. Hôm nay cũng chỉ có hai nha hoàn Hồng Đào và Lục Liễu cầm khăn lau, bưng chậu nước vào lau bàn và ngăn tủ trong phòng. Nếu nói bức tranh chữ này bị nước làm ướt, lại không có người bên ngoài, tất nhiên là do hai nha hoàn này làm rồi." Hồng Đào và Lục Liễu là nha hoàn tam đẳng Hội Nhã uyển, bình thường chuyên phụ trách công việc vẩy nước quét nhà các phòng chính.
Mặc Lan nghe vậy, cũng sai người đi gọi Hồng Đào và Lục Liễu tới.
Nhưng chỉ có một mình Hồng Đào, Lục Liễu không tới. Hỏi tiểu cô nương đi truyền lời, nói Lục Liễu không ở trong phòng.
Lúc này Hồng Đào đã quỳ xuống.
Nàng ta mới mười hai tuổi, chưa trải chuyện đời, sợ tới mức gương mặt trắng bệch. Vừa nãy tiểu nha hoàn qua truyền lời, nói Mặc Lan tỷ tỷ gọi nàng ấy qua đó tra hỏi, nàng ta lập tức biết chuyện không hay, chỉ sợ không che giấu nổi.
Thế là Mặc Lan mới mở miệng hỏi một câu, Hồng Đào đã lắp ba lắp bắp kể hết mọi chuyện buổi chiều.
Thì ra buổi chiều nàng ta và Lục Liễu cầm khăn lau, bưng chậu nước đến lau bàn ghế và ngăn tủ trong phòng cô nương, Họa Cầm đứng ở một bên giám sát, thỉnh thoảng khiển trách hai người lau không sạch. Còn nói khăn lau vắt quá khô, sao có thể lau sạch tro bụi trên bàn ghế và trong hộc tủ chứ? Đặc biệt là chiếc gương đồng trên bàn trang điểm kia, sáng tối mỗi ngày cô nương đều phải dùng nó để trang điểm dặm phấn, bây giờ nhìn lại có chút mờ mờ. Một hai phải bắt hai người bọn họ lau sạch bóng mới thôi.
Hồng Đào và Lục Liễu bị sai bảo đến xoay vòng vòng. Cũng không biết làm sao, lúc hai người đặt chậu nước lên bàn trang điểm lau chiếc gương đồng, lại nghe loảng xoảng một tiếng, chậu nước kia rơi xuống đất, trên bàn trang điểm đầy nước.
Hai người giật mình kêu lên, vội vàng thu dọn. Sau đó cầu xin Họa Cầm đừng báo chuyện này cho cô nương biết.
Nhưng không ngờ bây giờ cô nương vẫn biết được.
Mặc Lan có chút không vui nhìn Họa Cầm.
Nếu Họa Cầm nói chuyện này cho Hứa Tú Ninh biết trước, có lẽ bức tranh chữ này cũng sẽ không hỏng đến mức này. Biết đâu còn có thể sửa chữa. Cô nương cũng sẽ không đau lòng giống như bây giờ. Nàng bèn nói với Họa Cầm: "Đáng lẽ ngươi nên nói cho cô nương biết chuyện này lúc người trở về."
Họa Cầm lập tức thanh minh cho bản thân: "Sao ta biết chậu nước lại làm hỏng bức tranh chữ này của cô nương chứ? Ban đầu ta thấy hai tiểu nha hoàn này đã lau sạch nước trên bàn trang điểm rồi, hộp phấn và đồ trang sức của cô nương cũng không sao, hai người họ lại quỳ xuống khóc lóc xin ta, ta cũng không phải người máu lạnh vô tình, nhất thời mềm lòng đồng ý."
Thật ra bức tranh chữ có hộp bảo vệ bên ngoài, chỉ có chậu nước này sao có thể ướt thành như vậy? Là sau này Họa Cầm cho Hồng Đào và Lục Liễu ra ngoài, để hở nắp hộp, dùng tay vẩy nước vào.
Hồng Đào không ngờ lại làm hư hỏng bức tranh chữ quý giá này, sợ tới mức tay chân bắt đầu run rẩy. Dập đầu liên tục: "Cô nương, nô tỳ thật sự không cố ý. Cầu xin ngài tha cho nô tỳ. Nô tỳ, lần sau nô tỳ quét dọn nhất định sẽ cẩn thận hơn." Mặc Lan hỏi Lục Liễu ở đâu, nói là trong lòng nàng ta sợ hãi, không dám ở trong phòng, đã trốn trước rồi.
"Còn có lần sau ư?" Họa Cầm không đợi Mặc Lan nói chuyện, đã giành mở miệng trước: "Làm việc chân tay lóng ngóng giống như các ngươi, cái gì cũng không cần thận, lần này đổ nước làm hỏng tranh chữ cô nương mua, lần sau ai biết các ngươi sẽ bất cẩn làm ra chuyện gì? Sao còn dám để các ngươi ở Hội Nhã uyển được nữa? Đuổi ra ngoài làm việc nặng mới phải."
Mấy câu nói đã phủi sạch sẽ, tất cả tội danh đều đẩy lên đầu Hồng Đào và Lục Liễu không nói, còn muốn đuổi họ rời khỏi Hội Nhã uyển, để cho người ngoài vĩnh viễn không biết được chuyện này là do nàng ta làm.
Nàng ta lớn giọng, vượt quá chức phận như vậy, Mặc Lan đương nhiên thấy không vui. Khuôn mặt bình thường luôn rất bình thản cũng trầm xuống. Đang muốn mở miệng trách mắng Họa Cầm, lại thấy Hứa Tú Ninh đột nhiên cầm cuộn tranh đứng lên, không nói lời nào đi ra bên ngoài.
Mặc Lan giật mình kêu lên, vội vàng gọi cô nương, hỏi nàng muốn đi đâu. Nhưng Hứa Tú Ninh lại không trả lời, bước chân cũng nhanh hơn.