Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 10: Tiểu Sửu Bài





Thượng Văn Vũ là nam, hắn không có khả năng thích Thượng Văn Vũ, nhất định là bởi vì chưa từng có ai ôn nhu quan tâm hắn giống Thượng Văn Vũ cho nên hắn mới có thể có một cảm giác đặc biệt với Thượng Văn Vũ.

Vừa miên man suy nghĩ, hắn vừa mở ra hộp quà trên tay, vừa nhìn xuống hắn liền giật mình.

Trong hộp quà đó có một cái hộp nhỏ hình vuông khác, có trang trí bằng một sợi ruybăng.
Thất Tử nghi hoặc lấy ra chiếc hòm, ghé nó bên tai lắc lắc hai cái rồi tiện tay ném nó vào thùng rác.

Lúc đó hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng mà không bao lâu, cái hòm đó lại xuất hiện trên bàn học của hắn.
Thất Tử tay trái nắm bồn cầu gian nôn mửa, vẻ mặt âm trầm nhìn chiếc hòm nhỏ lăn lóc trên mặt đất, chậm chạp đi về phía nó.

Chiếc hòm đó giống như cố ý tìm tới hắn, mặc kệ hắn vứt bỏ bao nhiêu lần, nó vẫn cứ tiếp tục xuất hiện.
Âm thanh lộc cộc lộc cộc từ chiếc hòm gỗ truyền ra, theo đó là một cái đầu búp bê nhỏ xấu xí.” Trò chơi bắt đầu, trò chơi bắt đầu, Aha ha ha, ha ha—-”
……
Thất Tử chống cằm nhìn con búp bê xấu xí trên tay, hắn phát hiện được cả con búp bê này ở trong cái hòm gỗ kì quái kia, trên đầu nó có một tấm bài cũng xấu xí không kém.
” Ôi trời đất ơi! Y Chức đại nhân, sao… sao ngài lại cầm nó?” Âu San Tuyết giật mình kêu to: ” Mau ném nó xuống đi!” Cô lo lắng đến xoay mòng mòng, lẩm bẩm,” Trời đất ơi! Nên làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
” Mau nhìn xem, Y Chức nhận được tiểu sửu bài.” Có người nhỏ giọng nói.
” Sao lại là hắn chứ?” Nữ sinh A ngạc nhiên.
Mấy học sinh ngồi bên cạnh Thất Tử vội vàng kích động ôm lấy đồ vật của mình nhanh chóng chạy đi, mấy học sinh khác thì bắt đầu tụ lại thành các nhóm nhỏ giọng bàn tán.

Thất Tử mạc danh kỳ diệu kéo Âu San Tuyết, kêu cô ta giải thích sao lại thế này?
……
Đi trên hành lang ở học viện, các học sinh khác nhìn Thất Tử như nhìn rắn độc làm hắn nghẹn một bụng nghi ngờ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn giống như đột nhiên biến thành đại ma vương của địa ngục, mọi người đều sợ hắn.

Âu San Tuyết lại điên điên khùng khùng, căn bản không đem sự tình nói rõ cho hắn hiểu, tóm lại là có quan hệ với tiểu sửu bài kia.
” Ngươi hình như vẫn chưa rõ hoàn cảnh của mình bây giờ nhỉ?” Quý Thư tựa người vào cầu thang tựa tiếu phi tiếu hỏi.
” Ta không nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp phải ngươi đâu.” Thất Tử lạnh lùng nói, hắn không có ý định dừng lại để cùng Quý Thư đàm đạo, nên tiếp tục đi xuống tầng dưới.
Quý Thư sờ nhẹ cái mũi:” Ngươi tốt nhất nên cẩn thận, vu bà đã bắt đầu ra tay rồi đấy.”
Thấy Tử quay đầu lại, ghé vào ban công nhìn tấm thẻ xấu xí đó.

Vu bà rốt cuộc là ai? Bà ta vì cái gì lại muốn tìm tới hắn?
” Thiếu gia, gia sư của cậu đã đến.” người giúp việc ở ngoài cửa kêu lên.
” Tiến vào đi!” Thất Tử đánh ngáp một cái, xoay người nhìn ra phía cửa, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn thật sự không hề có một chút ý nghĩ rằng Y Kình sẽ mời Thượng Văn Vũ làm gia sư của hắn.

Y Kình không phải là hy vọng hắn chỉ có thể làm một con búp bê cái dụng sao? Vì cái gì lại muốn cho Thượng Văn Vũ đến làm gia sư? Chẳng lẽ Y Kình cho rằng hắn chỉ biết dùng vũ lực, cho nên mới dùng một thầy giáo vĩ đại đến vậy để vũ nhục hắn?
” Y Chức……”
“Hả?!” Thất Tử lăng lăng nhìn Thượng Văn Vũ.
Thượng Văn Vũ nghiêm túc hỏi:” bài tôi vừa mới giảng, cậu nghe hiểu không?”
“Hả? A!” Thất Tử di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào những chữ cái trong sách giáo khoa,  tiếp tục thất thần.
Thượng Văn Vũ thở dài đạm đạm nhìn hắn:” Cậu căn bản là không nghe tôi nói gì phải không?”
Thất Tử sửng sốt nhìn về phía Thượng Văn Vũ:” Tôi có nghe.”
Thượng Văn Vũ chỉ vào sách giáo khoa nói:” Tốt.

Vậy cậu giải đề này đi.”
Thất Tử cầm lấy bút, chuyên chú nhìn vào những con số liên tiếp trong sách, sau một lúc lâu, hắn mặt không đổi sắc hỏi:” Phải giải như thế nào?”
Thượng Văn vũ dở khóc dở cười lắc đầu, ngón tay hướng về phía sống mũi đẩy chiếc kính mắt lên một chút, nhìn về phía Thất Tử nghiêm túc hỏi:” Có thể nói cho tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì không?”
Thất Tử cố ý né tránh ánh mắt của Thượng Văn Vũ, do dự trong chốc lát nói:” Tôi đang nghĩ…… Cha tôi, vì cái gì lại nhờ anh làm gia sư của tôi.”
” Y quan tâm cậu.” Thượng Văn Vũ nói,” Cũng như y có sự tín nhiệm với tôi.

Cậu biết đấy, nhân tài vĩ đại bây giờ rất nhiều.”
” Anh tin y sao?”
” Là tôn kính.”
Thất Tử lạnh lùng cười:” Nếu anh biết y không phải là người như anh đã tưởng tượng, như vậy sau này có lẽ sẽ rất khó xử phải không?”

Thượng Văn Vũ nhíu mày nói:” Cậu không nên nói như vậy về Y tiên sinh.”
Thượng Văn Vũ vì Y Kình nói chuyện làm cho Thất Tử cảm thấy không vui, hắn đứng lên bắt đầu cởi quần áo.
Thượng Văn Vũ giật mình:” Y Chức.

Cậu làm cái gì vậy?”
” Tôi cho cậu nhìn xem cái thứ ma quỷ mà cậu tôn sùng kia đã làm cái gì.” Thất Tử tức giận nói, hắn cởi áo sơmi, tấm lưng đầu những vết sẹo ngang dọc chồng chéo lên nhau, cả mới và cũ đều bại lộ trước mắt Thượng Văn Vũ,” Anh thấy rồi chứ? Đây là do cái tên ma quỷ kia đã tạo ra cho tôi những dấu vết này đấy.

Y bắt tôi phải nhớ kĩ tôi có thân phận là gì trong cái ngôi nhà này.”
Hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, hô hấp của Thượng Văn Vũ ở ngay bên cạnh cần cổ của hắn, đôi tay ôn nhu bao bọc lấy thân thể hắn.
” Vậy hãy để cho tôi đến bảo vệ cậu thật tốt được không?”
Hắn mấp máy đôi môi nhưng lại không nói nên lời, thân thể toàn bộ đều cứng đờ.

Lần đầu tiên bị con trai ôm vào lòng, lại là người con trai mình có cảm giác đặc biệt, nên làm sao bây giờ? Không thể chỉ mới như vậy đã xác nhận rằng hắn yêu Thượng Văn Vũ, nhưng bởi vì chưa ai giống như Thượng Văn Vũ ôn nhu quan tâm hắn như vậy, cho nên hắn mới có thể có cảm giác đặc biệt với Thượng Văn Vũ, vậy thì bây giờ hắn còn đang do dự cái gì?
” Y Chức, có chuyện này có lẽ anh nên cho em biết.” Thượng Văn Vũ ôn nhu ôm lấy Thất Tử trong vòng tay, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào hắn,” Y tiên sinh là hiệu trưởng của Thánh Hoàng học viện.

Thế lực của Y thị rất lớn, sẽ không ai lại đi mạo hiểm đến mức đi ám hại thiếu gia Y thị.

Người duy nhất có khả năng muốn khi dễ em chỉ có thể là người đã được Y tiên sinh ngầm đồng ý, cũng có nghĩa là để cho tiểu sửu bài của vu bà xuất hiện trước mặt em.

Nếu em không có Y tiên sinh ra mặt, sẽ không có ai giúp đỡ em bị.”
Ánh mắt Thất Tử chớp lên, hắn oán hận cắn môi.
Thượng Văn Vũ đem hắn ôm vào lồng ngực, kiên định nói:” Anh yêu em, Y Chức.

Từ bây giờ em có thể để anh bảo vệ cho em được không? Để cho chúng ta cùng nhau chiến đấu, cùng nhau chạy trốn khỏi vùng đất không vui này, cùng nhau tạo ra tương lai của riêng chúng ta… Đừng cự tuyệt anh, Y Chức.

Anh sẽ chịu không được.”
Thượng Văn Vũ ôn nhu dần dần bắt Thất Tử làm tù binh, hắn ôm chặt Thượng Văn Vũ, nhẹ nhàng nói:” Chúng ta cùng nhau trốn đi.” Đi đến thế giới của tôi, tôi sẽ bảo vệ anh.

Một ngày nào đó hắn sẽ trở lại với thế giới trước kia của Thất Tử hắn, nơi đó mới là vùng đất cho loại người như hắn.
” Chưa có ai gặp qua vu bà hay sao?”
Trên chiếc giường lớn, Thất Tử lười biếng ghé vào trên người Thượng Văn Vũ, một tay chống cằm, một tay kia dùng đầu ngón tay đùa nghịch kính mắt của Thượng Văn Vũ.

Hai người bọn họ vừa mới trải qua một nụ hôn miên man nhưng lại rất kịch liệt, hai đôi môi đến bây giờ vẫn đang bị sưng đỏ.
” Chỉ có Tinh Linh gặp qua, nhưng Tinh Linh sẽ không mang em đi gặp vu bà.”
Thượng Văn Vũ ôm chặt Thất Tử, hôn dọc theo cần cổ xinh đẹp của thiếu niên.
Thất Tử ngẩng đầu lên, hưởng thụ ôn nhu mà Thượng Văn Vũ cho hắn.” Ân… Em muốn gặp Tinh Linh… Ưm… Em phải nghĩ ra biện pháp…… Làm cho y đưa em đi gặp vu bà, ưm ân… hôn em, Vũ.”
” Ngày mai anh sẽ sắp xếp cho em cùng Tinh Linh gặp mặt.” Thượng Văn Vũ xoay người đem Thất Tử đặt ở dưới thân, nhanh chóng hôn hắn thật sâu, tay phải dọc theo thân thể Thất Tử, cởi quần dài của hắn, chính xác cầm lấy tiểu Thất Tử vuốt ve nó một cách có kỹ xảo.

Rất nhanh, Thất Tử ngay tại trong tay Thượng Văn Vũ buông khí giới đầu hàng, hắn nằm trong lồng ngực Thượng Văn Vũ thở dốc.
” Y Chức, có thể giúp anh một chút được không?” Thượng Văn vũ khàn giọng hỏi.

Truyện Tiên Hiệp
Thất Tử chậm rãi cầm tiểu Thượng Văn Vũ, chậm rãi vuốt ve.

Người yêu trong lúc như thế này an ủi nhau là điều bình thường, chỉ có điều Thất Tử không có kinh nghiệm, không cẩn thận làm đau Thượng Văn Vũ.
Thượng Văn Vũ một phen bắt lấy tay hắn, sắc mặt khó coi nói:” Vẫn là để anh đến đi, em nằm yên phối hợp là được.”
Thất Tử xấu hổ:” Thực xin lỗi… Lần đầu tiên em làm việc này…”
” Không sao.

Sau này anh sẽ từ từ dạy cho em.”
Thượng Văn Vũ cố định lại thân thể Thất Tử, làm cho hai bộ vị mẫn cảm của cả hai tiếp xúc ma xát lẫn nhau.

Dục vọng vừa mới rút lui của Thất Tử lại bị Thượng Văn Vũ châm ngòi, chậm rãi đứng lên, Thất Tử thở dốc, hai má chuyển sang một màu hồng mê người, không tự chủ được phát  ra âm thanh ngọt nị câu nhân.
Ngay tại thời điểm hai người dây dưa trầm mê, lửa nóng cháy hừng hực, người giúp việc đến thong báo giờ cơm chiều đã đến.

Hai người xấu hổ nhìn nhau, nếu người giúp việc đó không đến đúng lúc như vậy, có lẽ bọn họ đã làm tới bước cuối cùng cũng nên tri.
Thượng Văn Vũ nói không tiện lưu lại dùng cơm, vừa xuống lầu đã trở về, cho nên bữa tối vẫn chỉ có hai người Thất Tử cùng Y Kình.
Trên bàn ăn, Thất Tử buồn bực ăn thức ăn, thỉnh thoảng nhìn trộm về phía Y kình, nghĩ đến việc mình cùng Thượng Văn Vũ làm trong phòng, bây giờ đối mặt với Y Kình, hắn cả người không được tự nhiên.
Y Kình vẫn như cũ thủy chung không nói một từ nào, không khí phòng ăn trầm mặc quỷ dị đến mức có lẽ ngay cả tiếng kim rơi xuống nền nhà cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thịch, thịch, thịch, Thất Tử nghe thấy tiếng tim mình đập một cách bất thường, một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống dọc theo hai má.

Cái quái gì vậy chứ? Sao ông không nói câu nào vậy?
” Nặc Y Tô Tư……”
Keng một tiếng, thìa trên tay Thất Tử đột nhiên rơi xuống bàn.
Y Kình mặt không chút thay đổi nhìn Thất Tử, Thất Tử nhìn y chằm chằm, há miệng thở dốc, vụt đứng dậy chạy đi.
Y Kình tựa tiếu phi tiếu cười cười, gương mặt thản nhiên nhàn nhã đưa ly rượu đỏ lên bên môi, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng ánh lên, đột nhiên chân của ly rượu bị đứt đoạn, ly rượu đó cũng bị rơi xuống nền nhà.
Hết chương 10.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.