Mấy trưởng lão tụ tập dưới một đình viện, Mộ Nhạc Sơn trầm mặt ngồi trên chính điện.
"Gia chủ, không thể cứ tiếp tục như vậy, sản nghiệp của gia tộc vốn dĩ đã có vấn đề, hiện tại lại bị Thương Minh chèn ép, Mộ gia không căng được bao lâu nữa, chắc chắn sẽ phải phá sản."
"Đúng vậy, gia chủ! Trong khoảng thời gian này không ít cửa hàng tìm chúng ta giải ước, linh dược gia tộc nuôi trồng cũng xảy ra vấn đề, hiệp ước các cửa hàng đã ký kết với chúng ta trước đó căn bản không thể thực hiện, chúng ta vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường một khoản tiền kếch xù, hiện tại gia tộc căn bản không thể lấy ra nhiều tiền như vậy."
"Gia chủ, gần đây Mộ Hành Chi cũng ra ngoài hoạt động, cũng không biết hắn đang mưu đồ cài gì, ngài xem phải xử lý như thế nào?"
"Gia chủ, vốn dĩ Chu gia đã phải chuyển khu mỏ phía nam cho Mộ gia, bất quá, Chu gia thấy hiện giờ Mộ gia thế nhược, cư nhiên lâm thời xé bỏ hiệp định, đúng là quá đáng! Gia chủ, ngài xem việc này phải xử lý như thế nào? Bằng không, chúng ta tìm Chu gia đánh một trận?"
"Hiện giờ gia tộc đang trong thời buổi rối loạn, sao có thể chủ động đi gây chuyện? Lấy tình cảnh bây giờ, chúng ta chỉ có thể cắn răng nuốt máu."
"Cứ nhịn như vậy, Mộ gia chúng ta không phải ai cũng có thể tới giẫm một chân sao?"
"Vậy ngươi có biện pháp gì, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hiện tại gia tộc còn có thể rút nhân thủ ra sao?"
.....
Mộ Nhạc Sơn nghe người ngồi bên dưới mồm năm miệng mười nghị luận, không khỏi tràn đầy bực bội.
"Ta đã đi tìm người Thương Minh thương lượng, Phong Cùng tiền bối nguyện ý hỗ trợ, nhưng Phong Nguyên tiền bối tâm ý đã quyết, không chịu nhả ra." Mộ Nhạc Sơn nói.
Phong Cùng là phó lãnh đạo Thương Minh, coi như một cánh tay của Phong Nguyên, tuy rằng thực lực của Phong Cùng kém hơn Phong Nguyên không ít, nhưng lực ảnh hưởng của hắn ở trong Thương Minh lại không nhỏ.
Vốn dĩ nếu Phong Nguyên qua đời, Phong Cùng rất có khả năng sẽ thượng vị, đáng tiếc, Phong Nguyên được Kỳ Thiếu Vinh trị khỏi, Phong Cùng đã làm trợ thủ cho Phong Nguyên hơn một trăm năm, sợ là đã sớm muốn từ phó lên trưởng, chỉ là, Phong Nguyên nay đã khỏi hẳn, Phong Cùng muốn lên chức càng trở nên xa vời.
"Gia chủ, tìm người Thương Minh vô dụng, Thương Minh cũng là được người khác ủy thác, tìm Kỳ Thiếu Vinh cũng như vậy, sợ là phải đến tìm Mộ Đình Hiên."
"Tìm Mộ Đình Hiên có ích lợi gì, hắn chính là tai tinh, chẳng lẽ ngươi định trông cậy vào một tai tinh cứu Mộ gia chúng ta?" Mộ Nhạc Sơn không vui mắng.
"Lời này cũng không thể nói như vậy, hơn nữa Khuông Dịch chưa chắc đã tính chuẩn, ta thấy Khuông Dịch này cũng không có gì ghê gớm, chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng mà thôi, có lẽ hắn đã tính sai rồi."
"Mộ gia lâm vào tình cảnh như vậy đều là bởi vì Mộ Đình Hiên, các ngươi còn cảm thấy Khuông Dịch tính không đúng!"
"Gia chủ, hiện tại gia tộc đã đến bước đường này, có biện pháp nào thử một lần có còn hơn không."
"Kỳ thật, Mộ Đình Hiên từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi gia tộc, còn bị đào mất mộc linh chi tâm, trong lòng hắn có oán khí cũng không thể trách được." Mộ Nhạc Hồng nói.
Mộ Nhạc Sơn kích động đứng lên: "Tam đệ, ngươi có ý gì, ngươi cũng tin tưởng lời đồn đãi bên ngoài!"
"Đại ca, đã đến nước này rồi, ngươi có căng da đầu nói không có cũng chẳng ích gì, trong cơ thể của một người sao có thể có tới hai viên mộc linh chi tâm chứ?"
"Ngươi......"
"Đại ca, người bên ngoài nói cả hai viên mộc linh chi tâm trong cơ thể của Mộ Hòe trong đều là nhổ ra từ cơ thể của người khác, một viên là của Mộ Đình Hiên, vậy một viên khác là của ai?"
Thấy không khí giữa Mộ Nhạc Sơn cùng Mộ Nhạc Hồng có chút khẩn trương, một trưởng lão đứng dậy hoà giải, "Mọi người tụ tập ở chỗ này là để giải quyết vấn đề, trước mắt chúng ta vẫn nên nghĩ phải giải quyết vấn đề như thế nào đi."
"Mộ Đình Hiên bên kia không thể xuống tay, có lẽ chúng ta có thể đàm phán với Mộ Hành Chi một chút, dù sao Mộ Hành Chi cũng là được Mộ gia bồi dưỡng ra, hắn ít nhiều gì cũng sẽ nghe chúng ta nói một chút."
Mộ Nhạc Sơn cúi đầu, hắn đã từng cho rằng Mộ Hành Chi cả đời chỉ là một tên đầu gỗ, không nghĩ tới nghe được tin Mộ Đình Hiên chết hắn lại bạo phát, năm đó, trước khi Mộ Hành Chi rời khỏi Mộ gia còn từng muốn giết hắn, nếu không phải lúc ấy một vị trưởng lão lánh đời Mộ gia ra tay ngăn cản, nói không chừng hắn đã dữ nhiều lành ít.
............
Trên đường phố Lê Quốc.
Hoa Cẩm Nguyệt mang theo mấy người Kỳ Thiếu Vinh đi dạo khắp nơi.
Hoa Cẩm Nguyệt thẹn thùng nhìn Trang Hạo: "Công tử, lần trước từ biệt vội vàng, ta còn chưa tới kịp hỏi tên ngươi đâu, ngươi có thể nói cho ta không?"
Trang Hạo nhíu mày lại: "Tên cũng chỉ là danh hiệu, có biết hay không đều giống nhau."
Hoa Cẩm Nguyệt mất mát nói: "Công tử không muốn nói cho ta sao?"
Trang Hạo nhíu lại mày, không nói gì.
Dịch Phàm ôm lấy bả vai Trang Hạo: "A Hạo a, cô nương nhà người ta đã hỏi đến như vậy, ngươi cứ hào phóng nói cho người ta đi, ngượng ngùng xoắn xít làm cái gì?"
Trang Hạo trừng mắt nhìn Dịch Phàm: "Sao ngươi lại chuyện như vậy?"
Dịch Phàm nhìn Hoa Cẩm Nguyệt: "Hắn không nói cho ngươi, để ta nói cho ngươi đi! Hắn tên là Chuột, ngươi cứ gọi hắn Chuột là được."
Trang Hạo: "......"
Thẩm Nguyên: "......"
"Ngươi có ý tứ gì!" Trang Hạo không vui trừng mắt nhìn Dịch Phàm.
Dịch Phàm nhún vai: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Phụ thân là người đặt tên cho ngươi, sao ngươi lại oán ta?"
Trang Hạo: "......"
Đám người Kỳ Thiếu Vinh đi theo Hoa Cẩm Nguyệt dạo khắp mọi nơi, Mộ Hòe đi tới, chắn trước mặt mấy người.
Hoa Cẩm Nguyệt khó hiểu nhăn mày nhìn người tới: "Mộ Hòe thiếu gia, ngươi có chuyện gì sao?"
Mộ Hòe không để ý đến Hoa Cẩm Nguyệt, chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Đình Hiên: "Đường đệ, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Mộ Đình Hiên nhìn về phía Mộ Hòe: "Ta không cảm thấy giữa chúng ta có cái gì để nói."
Mộ Hòe bắt lấy cánh tay Mộ Đình Hiên: "Đường đệ! Ta thật sự có chuyện quan trọng muốn nói."
Mộ Đình Hiên nhìn bộ dáng không thuận theo không buông tha của Mộ Hòe, thở ra một hơi: "Ngươi muốn nói thì nói đi, bất quá, ta nghĩ ngươi sẽ không lấy được kết quả ngươi muốn từ chỗ ta."
"Mộ gia đã phái rất nhiều người đi tìm ngươi."
"Phải vậy không?" Mộ Đình Hiên nguyên bản cũng cho rằng Mộ gia sẽ tới tìm hắn, bất quá, cho tới nay mà nói, ngoại trừ Mộ Hành Chi, hắn chưa gặp được một người Mộ gia nào.
Mộ Hòe nhìn sắc mặt Mộ Đình Hiên: "Nhìn dáng vẻ của ngươi xem ra ngươi không biết việc này, tất cả những người được Mộ gia phái đi tìm ngươi đều bị nhị thúc ngăn cản lại."
Mộ Đình Hiên cúi đầu, nắm chặt nắm tay, có lẽ Mộ Hành Chi thật sự thay đổi, chỉ là, như vậy thì sao chứ, chuyện gì cũng đã muộn rồi, bất hạnh khi hắn còn nhỏ, hắn đã phải chịu hết, cái gì cũng không vãn hồi được.
"Những chuyện phụ thân ta làm, ta đều đã biết."
Mộ Đình Hiên nhìn Mộ Hòe: "Ngươi đã biết cái gì?"
"Ta biết, phụ thân ta đào mộc linh chi tâm của ngươi, ta...... có thể trả mộc linh chi tâm lại cho ngươi, ta hy vọng ngươi giơ cao đánh khẽ."
"Ngươi chỉ biết những cái này? Ta vừa sinh ra, phụ thân ngươi liền tìm tướng thuật sư sửa lại vận mệnh của ta, ta có thể bình an sống sót là bởi vì hắn muốn chờ mộc linh chi tâm trong cơ thể ta thành thục, sau khi tin tức Mộ Hành Chi đã chết truyền về gia tộc, hắn liền muốn giết ta, đoạn tuyệt hậu hoạn."
"Mộ Hòe, ta không có khả năng thu tay, cũng sẽ không thu tay lại, ngươi cho rằng ngươi trả mộc linh chi tâm trả lại cho ta, ta nên cảm kích ngươi sao, đó vốn dĩ chính là đồ của ta, cho dù ngươi không muốn trả, ta sớm muộn gì cũng sẽ mổ thân thể ngươi ra, lấy lại thứ nên thuộc về ta, ngươi chiếm đoạt mộc linh chi tâm của ta mười mấy năm, cho dù ngươi trả lại, ngươi vẫn thiếu ta như cũ."
Mộ Hòe nhắm mắt lại: "Ta...... thật xin lỗi!"
Mộ Đình Hiên nhìn Mộ Hòe: "Thiếu gia đã từng nói, muốn có được tôn trọng, biện pháp duy nhất chính là tăng thực lực bản thân lên. Chỉ khi có đủ thực lực, mới có thể khiến cho người khác phải kính sợ, mới có thể khiến người khác phải sám hối. Mộ Hòe, nếu bây giờ ta chỉ là một tên khất cái đầu đường, ngươi sẽ còn cảm thấy cần xin lỗi sao? Ngươi sẽ chỉ cảm thấy ta đáng thương, có lẽ, ngươi còn cảm thấy ta xứng đáng, người vô năng chung quy sẽ bị thế giới này đào thải."
............
Dịch Phàm đi tới bên người Mộ Đình Hiên: "Đình Hiên, ngươi không sao chứ?"
Mộ Đình Hiên lắc đầu: "Ta không có việc gì."
Hoa Cẩm Nguyệt nhìn tràn đầy khó hiểu Mộ Đình Hiên: "Ngươi là người Mộ gia? Ngươi không phải người Lê Quốc sao? Sao Mộ Hòe lại gọi ngươi là đường đệ."
Mộ Đình Hiên nhìn Hoa Cẩm Nguyệt: "Hắn nhận sai người, ta không phải đường đệ hắn."
"Nhận sai người? Chỉ là, ngươi che mặt."
Mộ Đình Hiên gật đầu: "Đúng vậy! Chính là bởi vì như thế cho nên mới nhận sai."
Hoa Cẩm Nguyệt: "......"
"Kỳ thiếu, ngươi ra ngoài chơi sao!" Một vị trưởng lão Thương Minh, Phong Lập tiến tới thăm hỏi.
Người càng quyền cao chức trọng, thực lực càng hùng hậu thì càng sợ chết, ai có thể bảo đảm không bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu, làm tốt quan hệ với y sư như Kỳ Thiếu Vinh luôn có thể ngăn ngừa vạn nhất.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Kỳ thiếu còn trẻ, đúng là tuổi nên ra ngoài vui chơi thăm thú nhiều một chút." Phong Lập tươi cười nói.
Hoa Cẩm Nguyệt nhìn Phong Lập, đầu óc ầm ầm vang lên.
Hoa gia cùng Thương Minh có chút quan hệ hợp tác, nhưng chỉ là quan hệ với vòng ngoài của Thương Minh mà thôi, cao tầng Hoa gia vẫn luôn muốn đánh sâu vào bên trong Thương Minh, đáng tiếc, không tìm được cơ hội thích hợp, Hoa Cẩm Nguyệt ngơ ngác nhìn Phong Lập. Hoa gia so với Phong gia chỉ là một tiểu gia tộc, cho dù là gặp được một chi thứ Phong gia bọn họ cũng phải cung kính tiếp đãi, càng đừng nói là dòng chính.
Hoa Cẩm Nguyệt không nghĩ tới tình địch nàng nhìn không thuận mắt lại có thể được Phong Lập coi trọng.
Kỳ thiếu! Trong lòng Hoa Cẩm Nguyệt mặc niệm hai chữ này, tầm mắt chuyển động liên tục, bỗng nhiên phản ứng lại, chuyện về Kỳ Thiếu Vinh nháo đến ồn ào huyên náo, Hoa Cẩm Nguyệt sớm đã nghe đến, ban đầu chưa phản ứng lại, nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Hoa Cẩm Nguyệt nhìn về phía Mộ Đình Hiên, nếu Kỳ thiếu chính là Kỳ Thiếu Vinh, vậy tiểu tử mang khăn che mặt được Mộ Hòe gọi là đường đệ này rất có thể là người bị đồn đã chết năm đó. Chuyện Mộ gia xúi quẩn đắc tội phải Thương Minh đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, mà thân phận của Mộ Đình Hiên cũng sớm bị đào ra.
Hoa Cẩm Nguyệt nhìn Kỳ Thiếu Vinh, trái tim đập bịch bịch.
Nếu, tình địch của nàng là Kỳ Thiếu Vinh, vậy người đã cứu nàng chính là Trang Hạo.
Hoa Cẩm Nguyệt chớp chớp mắt, nàng đã nói mà, đại soái ca giống như Trang Hạo sao có thể không có danh tiếng gì được chứ? Thì ra lại là Trang Hạo!
Phong Lập cười cười với Kỳ Thiếu Vinh: "Ta không quấy rầy hứng thú của các vị, đi trước một bước vậy."