“Về sau em không cần lấy cơm cho anh nữa đâu.” Cố Trầm suy nghĩ một lát rồi nói.
Cố Tú nhìn Cố Trầm trân trân: “Anh, có phải anh lại giận em không?”
“Không phải.” Cố Trầm nói xong rồi tự ngồi về chỗ của mình.
Cố Tú mím môi vẻ không cam tâm, cậu ta nhìn hộp cơm đùi gà trên bàn rồi nói: “Hộp cơm này biết làm sao bây giờ? Thời tiết lại nóng như vậy, tối nay không ăn nhất định sẽ hỏng mất.”
Cố Trầm suy nghĩ một lát: “Đem tặng cho ông cụ bảo vệ dưới lầu đi, chắc ông ấy vẫn chưa ăn cơm.”
“Sao cậu biết là ông cụ ở phòng bảo vệ chưa ăn cơm?” Hạ Thiêm khó chịu với dáng vẻ lúc nào cũng lầm lầm lì lì không quan tâm đến người khác của Cố Trầm, cậu ta không kìm được hỏi lại một câu: “Nhỡ đâu ông ấy ăn rồi thì sao?”
“Cố Tú bỏ tiền ra mua cơm đùi gà cho cậu. Cậu không ăn lại còn định đem đồ cậu ấy mua tặng cho người khác để lấy lòng. Cậu tính toán cũng kỹ quá rồi đấy.” Vương Miểu cũng hùa vào theo: “Chẳng trách Cố Tú lúc nào cũng dè dặt với cậu như vậy, lúc trước cậu cũng lừa cậu ấy không ít đúng không?” Cậu ta vừa nói xong, cánh cửa bị người khác đá vào kêu rầm một tiếng, Hoắc Minh Chương và hai người bạn như hình với bóng của anh ta hùng hổ bước vào. Bọn họ để bốn túi đựng đồ ăn vặt với nước uống đang xách xuống bàn của Cố Trầm, cười hi hi nói: “Đại thần, đoán xem chúng tôi đem đồ gì cho cậu nè?”
Nói xong, cậu ta lấy từ trong ngực ra một cái Ipad đưa cho Cố Trầm, nhướng mày nói: “Đây là tin tức tình báo mà tôi phải vất vả dùng hơn 2 vạn tệ mới thăm dò được đấy. Những nhân viên sale xinh nhất, thân hình bốc lửa nhất, ngon nhất ở phòng kinh doanh của Đại Chu Thiên Hạ đều ở hết đây rồi Đại thần thích người như thế nào?”
Cố Trầm cạn lời.
Hoắc Minh Chương lại chú ý tới không khí căng thẳng trong phòng, nhướng mày hỏi Cố Tú: “Sao vậy?”
Cố Tú buồn bã lắc đầu: “Không có gì đâu.” Vương Miểu và Hạ Thiêm tranh nhau đòi lại công bằng cho Cố Tú: “Cố Tú mua cơm đùi gà cho Cố Trầm, Cố Trầm không ăn còn muốn lấy đồ Cố Tú mua đi tặng để lấy lòng người khác.”
“Không phải.” Cố Tú ngắt lời Vương Miểu và Hạ Thiêm, lên tiếng giải thích: “Tôi không có ý trách anh tôi, chỉ là…”
Cố Tú muốn nói lại thôi, cuối cùng chán nản nói: “Hình như anh trai tôi lại giận tôi rồi.”
“Không phải là một hợp cơm gà thôi mà, đâu có phải chuyện gì lớn.” Không đợi Hoắc Minh Chương lên tiếng, hai người bạn kia của anh ta đã nói ào ào vào: “Vừa hay chúng tôi vừa tập xong vẫn chưa ăn cơm. Vậy hộp cơm gà đó đưa cho cậu Hoắc ăn đi.”
Hoắc Minh Chương nhìn cậu bạn kia một cái tỏ ra đã hiểu ý rồi quay đầu lại nói: “Nếu cậu không để ý thì để tôi ăn cho. Đương nhiên tôi cũng không ăn không của cậu, lần sau tôi mời cậu ăn cơm, trả cậu một bữa hôm nay.” Cố Tú thoáng do dự.
Hoắc Minh Chương nhướng mày: “Không phải chứ? Tôi nói giúp cậu bao nhiêu trước mặt của Chu Hiểu Đình, còn giúp cậu giành được một công việc làm thêm mà đến một hộp cơm gà cậu cũng không nỡ cho tôi ăn sao?”
“Không phải, không phải! Không phải là tôi tiếc đâu.” Cố Tú nghe Hoắc Minh Chương nói như vậy, vội vàng đưa hộp cơm gà cho Hoắc Minh Chương: “Tôi định nói là, hộp cơm này là tôi mời anh, anh không cần mời lại tôi. Anh đã giúp tôi nhiều lắm rồi, tôi mời anh ăn cơm cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Hoắc Minh Chương nhìn thấy Cố Tú đỏ mặt xấu hổ, cố ý trêu cậu: “Cậu mời tôi như vậy cũng không có lòng rồi, đây là do anh cậu không cần nên cậu mới đưa cho tôi, cậu không thể mời tôi riêng một bữa sao?”
Khuôn mặt của Cố Tú càng ngày càng đỏ, cậu vội vàng nói: “Tôi không có… vậy, về sau tôi mời anh ăn riêng một bữa.” “Sau bao lâu cơ?” Hoắc Minh Chương cố tình hỏi theo: “Có phải là cậu lại nói theo kiểu khách sáo “Hôm nào khác mời anh ăn cơm” chứ? Tiểu mỹ nhân vẫn còn chưa bước chân vào xã hội mà lại thành thục những chiêu trò này như vậy.”
“Tôi thật sự không có mà.” Cố Tú vội vàng xua tay: “Vậy ngày mai tôi mời anh ăn cơm được không?”
Hoắc Minh Chương không nhịn được cười: “Tôi trêu cậu thôi, cậu tưởng là thật sao?”
Cố Tú nhìn Hoắc Minh Chương ngỡ ngàng, khuôn mặt ấm ức gần khóc tới nơi.
Hoắc Minh Chương làm bộ hỏi: “Cậu khóc cái gì? Không phải là cậu lại tiếc tiền mời tôi ăn cơm đấy chứ?”
Hai cậu bạn kia của anh ta cũng lười không buồn để ý đến mấy trò trêu đùa nhàm chán của anh ta, sáp lại gần chỗ của Cố Trầm nói: “Đại thần, đại thần, cậu dạy tôi bọn tôi kỹ thuật ba điểm đi.” “Không phải đã nói rõ ràng rồi sao. Chúng tôi phụ trách tiền đồ ăn vặt và nước uống của cậu kỳ này, cậu dạy chúng tôi đánh bóng rổ, chúng ta hợp tác cùng có lợi mà.”
“Đại thần, sao cậu không nói gì vậy? Chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn không biết hai người chúng tôi là ai đấy chứ. Nào, để chúng tôi giới thiệu với cậu, tôi là Kim Vệ, chữ Vệ trong “bảo gia vệ quốc”. Còn cậu ta là Đào Cương, Cương trong “bảo vệ biên cương”. Chúng tôi đều là sinh viên năm hai của khoa Quản lý kinh tế và tài chính, Học viện Quản lý kinh tế, là đàn anh của đại thần cậu đấy. Đại thần, nếu trong chuyên ngành gặp vấn đề gì không hiểu thì có thể đến tìm tôi. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau để cùng tiến bộ được không?”
Kim Vệ với Đào Cương cứ đứng đằng sau lưng Cố Trầm lải nhải, giống như một con ruồi mất đầu, phiền phức đến mức Cố Trầm muốn im lặng để xem tài liệu cũng không được. Cậu bất lực quay đầu lại, nhìn hai người kia đang nở nụ cười tươi như hoa: “Hai người có thể im mồm được không?” Kim Vệ và Đào Cương nhìn nhau, định ăn nói cứng rắn với Cố Trầm một lần: “Đại thần, chỉ cần cậu đồng ý với lời nhờ vả của chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức im miệng.”
Cố Trầm không nhịn được nữa: “Cút!”
Kim Vệ và Đào Cương cũng không hề để tâm: “Vậy còn chuyện dạy chúng tôi đánh bóng rổ thì sao?”
Cố Trầm hít sâu vào một hơi: “Lúc nào tập luyện tôi sẽ dạy cho hai người đánh.”
Cố Trầm nhấn mạnh từ “dạy” này, sau khi sống lại, Cố Trầm vốn dĩ không muốn so đo với những ân oán trong kiếp trước. Hiện giờ Kim Vệ và Đào Cương lại tự đến chịu khổ, cầu thần bái phật để được chịu khổ vậy thì đừng trách cậu nhân cơ hội này để báo thù.
Kim Vệ và Đào Cương cười hí hí, khuôn mặt vô cùng đắc ý rồi cùng đập tay ăn mừng, sau đấy xách cả Hoắc Minh Chương ra ngoài. Đại thần đã tức đến mức đầu xịt khói như vậy, nếu còn không đi nữa, bọn họ thật sự sợ đại thần sẽ nổi điên lên rồi đánh người mất. Đại thần khi tức giận lên cũng rất đáng sợ đấy.
Cuối cùng hai tai cũng được yên tĩnh trở lại, Cố Trầm có thể bình tâm để ngồi xem tài liệu. Mặc dù sống lại một kiếp, có thêm hơn 10 năm kinh nghiệm, nhưng kiếp trước Cố Trầm chưa từng tiếp xúc với công việc buôn bán nhà. Có rất nhiều thứ cậu phải chuẩn bị kỹ càng. Cho dù là những nghi thức trong bán hàng hay những thuật ngữ bán hàng thì cậu cũng đang ở trong tâm thái của một người mới bước vào xã hội.
Cần phải tích lũy mọi thứ lại từ đầu.
Cố Tú nhìn bóng lưng Cố Trầm ngồi xem tài liệu, ghi chép rất nghiêm túc, cậu ta cắn môi rồi cũng kiên nhẫn chuẩn bị giáo án của mình.
Không bao lâu sau đã tới cuối tuần.
Cố Trầm dậy từ sớm, đi theo tuyến đường đã được đánh dấu trước trong tài liệu, cậu phải chuyển hai chuyến xe thì mới tới được văn phòng kinh doanh của Đại Chu Thiên Hạ. Bên phía phòng kinh doanh đã nhận được thông báo từ tổng bộ của tập đoàn, thông báo rằng hôm nay sẽ có một thực tập sinh đến. Trước buổi họp buổi sáng, cả nhóm người tập trung lại một chỗ nói chuyện phiếm với nhau: “Nghe nói gì chưa? Thực tập sinh sắp tới chỗ chúng ta hình như có chỗ dựa ghê lắm, đi cửa sau ở chỗ cô chủ, từ trên trời rơi thẳng xuống đây, đến cả phần bồi dưỡng trước khi nhận việc cũng không cần tham gia.”
“Biết chứ, người ta là sinh viên của đại học A, nghe nói thi đại học được 700 điểm. Người tài như vậy sau khi tốt nghiệp là vào thẳng tổng bộ tập đoàn để làm lãnh đạo đấy hiểu không? Người ta bằng lòng đến phòng kinh doanh của chúng ta đã là chịu thiệt thòi rồi đấy.”
“Tôi thấy hình như quản lý không nghĩ như vậy đâu, biết được thực tập sinh này đi cửa sau của cô chủ nên đang định dằn mặt người ta đấy.” “Tôi thấy anh ta mới gọi là chí cao hơn trời, nhưng mệnh mỏng như giấy. Người ta dù sao cũng là sinh viên của đại học A, nói một câu dễ nghe thì là đồng môn với cô chủ của chúng ta. Còn anh ta chỉ là sinh viên đại học hệ liên thông, chỉ vì được làm chung với cô chủ một kỳ nghỉ hè mà suốt ngày mơ mộng được làm con rể của nhà họ Chu? Cái loại ba đồng một mớ như anh ta, sao không nhìn mình xem mình có xứng hay không?”
“Thôi, đừng nói nữa, đến rồi kìa.”
Tào Nghiêm cầm tập tài liệu cùng một quyển sổ họp đi vào bên trong văn phòng kinh doanh. Hôm nay anh ta đã cố tính mặc bộ vest cao cấp mà anh ta đã mặc đi phỏng vấn năm đó, trên tóc còn vuốt keo, trên tay đeo chiếc đồng hồ đeo chiếc đồng hồ Rolex phải tích góp nửa năm mới mua được, đôi giày da màu đen được lau chùi sáng bóng. Anh ta nghiêm mặt nhìn nữ nhân viên đang hi hi ha ha không coi anh ta ra gì, rồi đưa tay lên nhìn giờ. Rõ ràng là anh ta biết rõ nhưng còn cố hỏi: “Mấy giờ rồi, không phải nói rằng hôm nay có một thực tập sinh mới đến sao? Sinh viên đại học bây giờ không có chút quan niệm nào về thời gian à? Ngày đầu tiên đi làm mà đã đi làm muộn?”
Tất cả mọi người đều biết vì sao Tào Nghiêm lại tức giận nổi nóng, nhưng không ai thèm quan tâm.
Tào Nghiêm hừ một tiếng: “Cũng không biết bên trên suy nghĩ thế nào, việc mở bán căn hộ mới là một việc quan trọng như thế mà lại nhét một sinh viên đại học vào để trải nghiệm cuộc sống. Bọn họ thật sự không sợ cậu ta sẽ làm mất lòng khách hàng sao?”
Anh ta vừa nói xong đã nhìn thấy cánh cửa cảm ứng của văn phòng kinh doanh tự động mở ra. Một thanh niên trẻ tuổi dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, khí chất lạnh lùng bước nhanh vào trong. Lúc trước Kim Vệ và Đào Cương để lấy lòng Cố Trầm đã đặc biệt sưu tầm tài liệu về toàn bộ những nhân viên nữ trong phòng kinh doanh cho cậu. Mặc dù Cố Trầm không có hứng thú nhưng cậu cũng có được gợi ý, cậu nhờ bọn họ thu thập thêm thông tin về tất cả các nhân viên bên trong phòng kinh doanh, bao gồm cả lý lịch học vấn và sở thích, vậy nên khi vừa vào đến cửa, Cố Trầm đã nhận ra Tào Nghiêm, là quản lý của phòng kinh doanh số 1.
“Xin chào quản lý Tào, tôi là Cố Trầm, tôi đến đây để báo danh thực tập sinh.” Cố Trầm vừa nói xong, đồng hồ treo tường trong phòng lớn đổ chuông, vừa đúng là 9h tròn.
Tào Nghiêm nhìn Cố Trầm: “Ngày đầu tiên đi làm mà cậu đã đi sát giờ như vậy? Cậu đến đây làm qua loa cho qua ngày thôi đúng không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Cố Trầm không hề thay đổi: “Xin lỗi anh, tôi sợ đến sớm làm ảnh hưởng đến mọi người. Nếu công ty cần, ngày mai tôi sẽ đến sớm 15 phút.” Tào Nghiêm hừ một tiếng: “Cậu có biết nhân viên mới ở phòng kinh doanh chúng tôi trước khi vào làm việc phải làm một bài kiểm tra không?”
Cố Trầm gật đầu: “Tôi biết.”
“Vậy thì tốt.” Tào Nghiêm nhướng mày: “Tôi nghe nói cấp trên bảo đảm cho cậu, nói rằng cậu rất xuất sắc, đã thuộc lòng các tư liệu và tham số về khu nhà mới này.”
“Vậy bây giờ cậu đọc thuộc ngược từ cuối lên đầu những kế hoạch bán hàng dự án bất động sản mới này cho tôi nghe xem nào.”
Bầu không khí trong văn phòng lớn đột nhiên khựng lại, những nhân viên cũ đều nhìn Tào Nghiêm bằng ánh mắt không thể tin nổi. Con người này phát điên rồi à, làm như vậy có phải thể hiện quá rõ bản thân đang dọa dẫm để lấy uy không?