Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 64



“Cậu làm sao vậy?”

Cố Trầm trở về phòng kí túc xá với sắc mặt trắng bệch. Dáng vẻ cả người đổ mồ hôi lạnh lập tức dọa sợ mấy người cùng phòng.

Một đám người chen chúc đi lên, người thì nhận lấy cặp sách, người thì cởi đồ, vội vàng nhét Cố Trầm vào trong chăn. Hà Thanh Thần tiện tay nhé túi sưởi vừa sạc xong vào trong chăn: “Khó chịu chỗ nào, chúng tôi đưa cậu tới phòng y tế trường nhé?”

“Không cần đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Tôi không sao. Chỉ bị vậy thôi, chịu đựng một chút là được rồi.”

“Làm sao vậy hả!” Cao Hải Dương vò đầu, bỗng nhiên nhớ ra hình như trước đây Cố Trầm cũng từng bị như vậy: “Chịu cái gì mà chịu chứ! Cơ thể khó chịu là chuyện mà có thể chịu đựng là qua sao! Không được thì chúng ta phải tới bệnh viện kiểm tra! Đừng để trở nên nghiêm trọng.”
Cố Trầm không muốn khiến mọi người lo lắng, tùy tiện nói: “Chắc là khó thở thôi. Không sao đâu. Đừng lo lắng, đợi lát nữa là ổn thôi.”

Sao có thể không lo lắng được chứ!

Triệu Thự rót một cốc nước ấm cho Cố Trầm: “Hay là cậu uống chút nước ấm trước đi!”

“Chỉ biết cho người ta uống nước ấm thôi! Chả trách sắp tốt nghiệp rồi mà cậu vẫn chưa có bạn gái.” Cao Hải Dương vừa diss Triệu Thự không ngừng, vừa mặc áo khoác vào.

Triệu Thự hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”

“Tôi tới phòng y tế trường một chuyến. Mời giáo viên tớ đây, khám cho Cố Trầm xem sao! Không thể cứ chịu đựng như vậy được!” Cao Hải Dương kéo khóa áo khoác lên, đội mũ đi ra bên ngoài.

Triệu Thự gọi lại: “Giờ đã là mấy giờ rồi, giáo viên tan làm từ lâu rồi.”

“Vậy thì tới phòng khám bên ngoài trường mời bác sĩ vào khám.”
“Mời bác sĩ thì có tác dụng gì? Không có thiết bị thì chẳng kiểm tra ra được gì cả, lẽ nào bảo bác sĩ bắt mạch cho Cố Trầm à?” Triệu Thự nói: “Tôi đi nói với bác bảo vệ cổng một tiếng, để cho xe vào. Các cậu mặc quần áo cho Cố Trầm đi, chúng ta tới bệnh viện.”

Cố Trầm nói: “Thực sự không cần đâu...”

“Không cần cái gì mà không cần!” Triệu Thự ngắt lời Cố Trầm: “Đây không phải là lần đầu đúng không? Tôi nghe các bạn học chơi bóng rổ trong lớp các cậu nói, trước đây cậu cũng đột nhiên bị bệnh hai lần lúc ở đội bóng rổ. Chuyện này không thể mặc kệ vậy được đâu.”

Nói xong Triệu Thự cũng mặc áo khoác lên, cầm chìa khóa xe vội vàng rời đi.

Cao Hải Dương và Hà Thanh Thần thấy như vậy, lập tức mặc quần áo cho Cố Trầm: “Cậu đừng có cố chống đỡ. Chúng ta tới bệnh viện khám thử xem đã, nếu như thực sự không sao thì mọi người cũng yên tâm.”
Cố Trầm thực sự không còn cách nào, chỉ đành nói: “Máy tính, cầm theo máy tính giúp tôi với. Tôi còn có nhiều chuyện chưa làm nữa!”

“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nhớ tới mấy thứ này.” Cao Hải Dương miệng thì than vãn nhưng vẫn tiện tay nhét máy tính của Cố Trầm vào balo: “Đã được chưa, cái đồ cuồng công việc!”

Mấy người đưa Cố Trầm tới bệnh viện. Trên đường lái xe, Cố Trầm còn không quên lấy điện thoại ra lập tài khoản Weibo, chuẩn bị mở một tài khoản tích V của hoạt động thu thập bài viết. Trên tay Cố Trầm có giấy xác nhận của Cục văn vật, hơn nữa chế độ quản lý của Weibo cũng không chặt như mấy năm sau, vậy là nhanh chóng mở được tài khoản tích V.

Cố Trầm lại mở máy tính ra, vừa sắp chữ dàn ý của hoạt động thu thập bài viết, vừa gọi điện thoại cho giáo sư Hình báo cáo chuyện khoản tài trợ.
Tôn chỉ của giáo sư Hình đối với Cố Trầm là dùng người thì không nghi ngờ mà đã nghi ngờ thì sẽ không dùng. Nghe thấy Cố Trầm báo cáo như vậy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp để Cố Trầm phụ trách toàn bộ chuyện hoạt động thu thập bài viết này.

Tuy là vậy nhưng Cố Trầm vẫn nói: “Em đã mở một tài khoản tích V của hoạt động thu thập bài viết trên Weibo, bây giờ đang sắp chữ dàn ý của cuộc thi thu thập bài viết. Sau khi làm xong sẽ đưa thầy xem ạ.”

Giáo sư Hình cười nói: “Được. Em làm xong gửi thẳng vào gmail của thầy là được rồi.”

Dừng lại một chút, giáo sư Hình lại hỏi: “Thầy nghe thấy giọng nói chuyện của em không ổn lắm, làm sao vậy?”

“Có hơi khó thở thôi ạ.” Cố Trầm không muốn nói quá nhiều: “Nghỉ ngơi một lát là được.”

“Vậy em tự mình chú ý sức khỏe nhé.” Giáo sư Hình cũng không nghi ngờ, dặn dò thêm đôi câu rồi cúp máy.
Cao Hải Dương thấy như vậy, nhịn không được nói: “Cậu cũng liều mạng quá rồi đó!”

Cố Trầm mỉm cười không nói gì. Photoshop mấy bức ảnh về miếu Phu Tử, ngõ Miêu Nhĩ và Ao hoa sen mà trước đây chụp ở khu phố cổ phía tây thành hiệu hứng tranh thủy mặc, sau đó cho thêm mấy câu nói mà giáo sư Hình mời giáo sư Tần nghĩ ra vào, lại viết yêu cầu và giải thưởng của cuộc thi thu thập bài viết, cuối cùng sắp xếp lại. Hỏi ba bạn cùng phòng: “Cũng được nhỉ?”

Cao Hải Dương lắc đầu, không muốn nói gì.

Hà Thanh Thần vỗ lưng Cố Trầm: “Được lắm.”

Trong lúc nói chuyện xe đã lái tới Bệnh viện nhân dân số một của thành phố A. Hà Thanh Thần và Cao Hải Dương đỡ Cố Trầm xuống xe, Triệu Thự đi lấy số. Giữa lúc đó Cố Trầm còn tranh thủ gửi dàn ý tới gmail của giáo sư Hình. Sau đó mới bị bạn cùng phòng giục đi làm kiểm tra.
Làm các loại kiểu tra tới tận hơn mười một giờ đêm mới xong. Không thể có kết quả kiểm tra ngay vào đêm đó được, Cố Trầm vẫn còn phải năm viện quan sát. Cao Hải Dương lại chạy đi làm thủ tục nhập viện cho Cố Trầm.

“Các anh về cả đi!” Cố Trầm không tiện làm phiền đến bạn cùng phòng: “Tôi ngủ một giấc là được rồi.”

“Cậu cứ kệ đi.” Hà Thanh Thần cười nói: “Giường ở bệnh viện cũng chẳng khác giường trong kí túc xá mấy. Tôi ở lại với cậu, đúng lúc có thể đọc sách thêm một lát. Giờ này về kí túc xá chắc cũng tắt đèn rồi.”

“Có lý.” Triệu Thự gật đầu: “Vậy thì để Thanh Thần ở lại với cậu, tôi và Cao Hải Dương đi về. Sáng mai lại tới thăm cậu.”

Nói xong Triệu Thự lại hỏi hai người: “Các cậu có đói không? Hay là tôi gọi chút đồ ăn cho các cậu nhé?”
Cố Trầm còn chưa nói gì, Hà Thanh Thần đã nói: “Gọi mấy xiên đi. Tôi có hơi đói.”

Cố Trầm lấy điện thoại ra: “Để tôi cho. Các anh muốn ăn gì?”

“Thận, sụn gà, xúc xích, mực, chả nướng, sò điệp nướng, nấm kim châm...” Hà Thanh Thần đọc mấy món, vốn dĩ Triệu Thự không đói, nghe đọc tên món ăn như vậy cũng thấy đói theo. Mở miệng nói: “Vậy tôi cũng gọi một phần mì xào, hai mươi xiên thịt dê...”

Cao Hải Dương làm xong thủ tục nhập viện quay lại, nghe thấy hai người đọc tên món ăn, lập tức nói: “Gọi cho tôi hai mươi xiên rau hẹ nướng...”

“Cậu hư thận rồi à!” Triệu Thự thấy vậy thì lập tức kháy đểu*.

*: Ăn rau hẹ có thể bổ thận tráng dương =)))))

Cao Hải Dương nổi sùng ngay tức khắc: “Cậu mới hư thận đấy! Cả nhà cậu đều bị hư thận...”

Lời nói chưa nói xong, khóe mắt liếc thấy bác sĩ ý tá đi vào kiểm tra phòng, vậy là lập tức im bặt.
Cố Trầm nằm bò trên giường, cố nhịn sự đau đớn cả người mà cười tới suýt tắt thở.

“Cậu còn cười được!” Đợi bác sĩ đi rồi, Cao Hải Dương đen mặt nói: “Chỉ có cậu đối diện với cửa, nhìn thấy bác sĩ đi vào mà cũng không nhắc tôi một tiếng.”

“Tôi cũng không ngờ anh lại nói lớn tiếng như vậy.” Cố Trầm một mặt vô tội, bỗng nhiên cảm hấy hình như cơ thể đã không còn đau nữa.

Đồ nướng mà bọn họ gọi được mang tới vào nửa tiếng sau. Cao Hải Dương nhận lấy đồ nướng, đang định gọi Cố Trầm ăn thì quay đầu lại đã thấy Cố Trầm nghỉ trên giường rồi. Động tác của ba người lập tức khẽ đi. Hà Thanh Thần cảm khái: “Chúng ta quen biết Cố Trầm lâu như vậy rồi, hình như đây là lần đầu thấy Cố Trầm ngủ sớm như vậy.”

“Chắc hẳn là mệt quá rồi.” Cao Hải Dương nói: “Để cậu ấy ngủ đi. Chúng ta ra ngoài ăn.”
Hà Thanh Thần gật đầu, ba người đem đồ nướng ra khỏi phòng bệnh, chạy tới chỗ mấy chị gái trực ban buổi đêm cùng ăn đồ nướng.

Ăn xong, Triệu Thự và Cao Hải Dương về trường học. Hà Thanh Thần về phòng bệnh đọc sách.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Cố Trầm đột ngột tỉnh lại từ trong giấc mơ. Mơ mơ hồ hồ ngồi dậy khỏi giường, phản ứng đầu tiên là mở máy tính xách tay ra, kiểm tra xem bản thân có bỏ sót chuyện gì không.

“Tỉnh rồi à!” Hà Thanh Thần ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách chuyên ngành nói: “Tôi đã lấy kết quả kiểm tra về rồi. Đưa bác sĩ xem qua, bác sĩ nói tất cả chỉ số đều bình thường, không có vấn đề gì cả.”

Rồi lại hỏi Cố Trầm: “Cậu cảm thấy như thế nào?”

“Khỏe rồi.” Cố Trầm cảm nhận cẩn thận, nói: “Không đau chút nào cả.”
“Vậy có thể hôm qua thực sự chỉ là khó thở thôi.” Hà Thanh Thần cười nói” “Sợ hãi một trận, may mà không sao.”

Cố Trầm gật đầu: “Có phải tôi được xuất viện rồi không?”

“Bác sĩ bảo được.” Hà Thanh Thần nói: “Đợi tới tám giờ, tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho cậu. Triệu Thự tới đón chúng ta.”

“Sáng cậu muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cậu.”

“Gì cũng được.”

Hà Thanh Thần nói: “Vậy thì trứng hãm trà với cháo gạo nhé. Cậu cầm kết quả kiểm tra đi hỏi bác sĩ đi. Để bác sĩ nói chuyện trực tiếp với cậu.”

“Được.” Cố Trầm cầm giấy kết quả kiểm tra đi tìm bác sĩ.

Quả nhiên không khác là mấy sơ với những gì cậu nghĩ, cốt truyện bài trừ khiến cơ thể trở nên đau đớn, không thể kiểm tra ra được bằng thiết bị y tế. Bác sĩ còn đề nghĩ Cố Trầm chuyển sang khoa thần kinh khám thử. Kiểm tra xem có phải các dây thần kinh xảy ra vấn đề hay không.
Cố Trầm biết thân biết mình, cũng lười đi làm kiểm tra. Lúc đi ra khỏi văn phòng bác sĩ thì đã sắp tớ tám giờ rồi. Hà Thanh Thần mua trứng trà và cháo gạo ở canteen, còn có một đĩa rong biển trộn. Cố Trầm ăn xong bữa sáng, cùng đi làm thủ tục xuất viện với Hà Thanh Thần. Đúng lúc Triệu Thự gọi điện thoại tới, nói xe đã đợi ở dưới tầng rồi.

Sau khi lên xe, Triệu Thự nói: “Tôi xin nghỉ với giáo viên hướng dẫn rồi. Cậu cũng không cần vội về đi học đâu. Không phải hôm nay còn phải tổ chức cuộc thi thu thập bài văn sao? Mấy giờ thì đăng lên?”

Cố Trầm nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười giờ.”

Triệu Thự bẻ lái: “Bên cậu đăng lên thì tôi sẽ đăng ảnh lên ngay. Tôi cũng đã nhờ đàn em bên khoa văn học viết caption cho rồi.”

Hà Thanh Thần nói: “Tôi cũng tìm được mấy bức ảnh cũ, viết một chút cảm nghĩ. Văn vẻ không hay, đăng lên cho thêm sôi động thôi.”
Cao Hải Dương cười khì khì nói: “Tôi bảo Vi Vi nhà tôi viết một bài. Còn bảo Vi Vi nhà tôi mời biên tập viên của nhà xuất bản bọn họ viết thêm bài tản văn nữa. Quan trọng là tham gia! Quan trọng là tham gia!”

Cố Trầm khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mọi người.”

“Ôi dào ơi!” Cao Hải Dương xoa cánh tay: “Đừng chỉ có cảm ơn miệng thôi. Tôi ghi lại hết ID WeChat của những biên tập bên nhà xuất bản của Vi Vi cho cậu rồi. Sau đó cậu nhớ để ý một chút, dù sao thì cũng phải phát mỗi người một gói bột giặt quần áo chứ!”

Cố Trầm mỉm cười: “Các biên tập viên của nhà xuất bản Đại học A tự mình viết thì khỏi phải nói tới văn phong và sức lan tỏa rồi, dù sao cũng phải thêm một gói nước xả quần áo nữa.”

“Cậu đưa thêm một túi bốn miếng xà phòng trong suốt nữa là đầy đủ rồi đó.” Triệu Thự lái xe ở ghế trước, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau thì không nhịn được mà cà khịa.
Cố Trầm nhớ tới một chuyện: “Đồ của nhà tài trợ gửi nhiều quá, hoạt động thu thập bài viết không thể nào dùng hết được, tối nay cậu lấy một ít bộ giặt với đồ ăn vặt đem về phố Dương Vĩ Ba đi, tặng cho ông bà nội với hàng xóm nhà cậu nữa!”

Để giúp đỡ Cố Trầm tạo bầu không khí mà mấy ngày nay Triệu Thự cũng không ít lần “quấy rối” hàng xóm của nhà anh ta, lật tung mọi ảnh cũ trong nhà, Cố Trầm cảm thấy rất ngại.

Thực ra không chỉ là ba bạn cùng phòng, Cố Trầm quyết định ngày đầu tiên khi hoạt động thu thập bài viết được đăng lên, cũng sẽ tặng đồ ăn vặt cho những bạn học tới trợ giúp dự án nữa, đặc biệt là những đàn anh đàn chị cùng ăn cơm tối hôm đó. Hai ngày nay cũng bôn ba giúp đỡ rất nhiều.

“Có gì to tát đâu mà!” Triệu Thự nói một cậu rồi nói tiếp: “Nhưng nếu như cậu muốn cho thì tôi nhận thôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.