Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 54



“Cố Trầm, tôi...” Chu Hiểu Đình ngập ngừng mãi, muốn nói lời xin lỗi với Cố Trầm, lại không biết nên nói như thế nào: “Tôi xin lỗi cậu...”

“Chuyện gì thế!” Cố Trầm bật cười, nhìn Chu Hiểu Đình đang đỏ vành mắt, đến giọng nói cũng nghẹn ngào: “Đang bình thường mà, xin lỗi cái gì vậy?”

“Ba tôi với anh trai tôi...” Chu Hiểu Đình ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không nói ra được.

“Ba chị là ba chị, anh trai chị là anh trai chị, chị là chị.” Cố Trầm biết Chu Hiểu Đình đang rối rắm điều gì, phản bác lại: “Tôi làm bạn với chị, chứ đâu phải làm bạn với người nhà chị đâu.”

“Nhưng bọn họ...” Chu Hiểu Đình dừng lại một lát, buồn bã nói: “Nếu không phải vì tôi, bọn họ cũng không tính kế cậu như vậy.”

“Chị nghĩ nhiều rồi. Tính kế với tôi là bởi vì lợi ích. Không liên quan quá nhiều đến chị đâu. Còn về việc có thể tính kế được không, thì còn phải xem bản lĩnh của bọn họ.”
Cái khác thì không nói, ít nhất đời trước Cố Trầm cũng phải vật lộn trong sự tính toán của đám người này mười năm trời. Thủ đoạn tính kế kiểu này Cố Trầm quen thuộc như lòng bàn tay rồi. Nhưng con bài được sống lại một kiếp của Cố Trầm, nhà họ Chu lại không hề biết đến.

“Có điều, nếu có cơ hội, chị vẫn nói với người nhà mình một tiếng đi, đừng có giở trò vặt với tôi. Nếu không thì tôi sẽ có qua có lại đấy.” Cố Trầm tủm tỉm cười nói. Giọng điệu thoải mái như thể nói bữa tới ăn cái gì, ngữ điệu bình tĩnh không nghe ra được chút uy hϊếp nào.

Chu Hiểu Đình hơi sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn Cố Trầm. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, vẫn cho rằng Cố Trầm vì bị thủ đoạn của nhà họ Chu làm cho tức giận quá nên mới nói lời nhẫn tâm như vậy. Cô không muốn Cố Trầm khiến ba và anh trai cô chú ý, rồi lại gây rắc rối thêm một lần nữa. Cũng không định chuyển lời của Cố Trầm tới ba Chu.
Hai người nói chuyện ở góc sân bóng rổ khiến Hoắc Minh Chương chú ý tới. Anh ta ôm bóng rổ đi tới, nghiêng đầu cau mày nói: “Đang đợi cậu chơi bóng đấy! Không phải cậu nói rồi sao, sau này tôi muốn chơi bóng thì cậu sẽ chơi tới cùng với tôi.”

Cố Trầm nhìn Hoắc Minh Chương một cái: “Mười phút làm nóng cơ thể.”

Hoắc Minh Chương hừ một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Chu Hiểu Đình một cái.

Chu Hiểu Đình nhớ tới cuộc nói chuyện của hai người tối ngày hôm đó, vô thức cảm thấy có chút áy náy.

Hai tiếng đồng hồ sau, buổi tập hàng ngày của đội bóng rổ đã kết thúc, Cố Trầm quay về phòng thay đồ thay quần áo. Lúc đi ra liền nhìn thấy Hoắc Minh Chương ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, trong tay nghịch một chiếc máy sấy tóc mới tinh.

“Thời tiết lạnh lắm. Cậu sấy khô tóc rồi hẵng đi, đỡ bên ngoài gió thổi to quá lại đau đầu.” Hoắc Minh Chương đưa máy sấy tóc trong tay tới trước mặt Cố Trầm.
Cố Trầm đang định nói không cần, Hoắc Minh Chương lại nói thêm: “Đừng có hiểu nhầm, cái máy sấy này là đội bóng mới mua đấy. Không phải của tôi đâu. Tôi dùng xong rồi nên tiện thể hỏi cậu một câu thôi.”

Lời vừa dứt, Trình Dật không biết đi từ chỗ nào ra, ân cần nói: “Đại thần, cậu có thể dùng cái của tôi này. Tôi bảo cho nghe, cái máy sấy tóc mới của đội bóng là hãng X đó, nghe nói mua một cái mấy nghìn tệ lận. Nhưng mà dùng tốt lắm.”

Cố Trầm nghe thấy vậy liền nhận lấy máy sấy trong tay Trình Dật, đứng trước gương sấy khô tóc trong hai phút. Sau đó đội mũ lên, đeo cặp sách rời khỏi phòng thay đồ.

Hoắc Minh Chương mặt vô cảm xúc nhìn Trình Dật một cái, Trình Dật đột nhiên thấy nổi cả da gà. May là Hoắc Minh Chương cũng không nói gì, dẫn theo hai người bạn nối khố rời đi luôn.
Cố Trầm quay về phòng ký túc xá, Cao Hải Dương và hai bạn cùng phòng khác đang lén ăn lẩu trong phòng. Súp cay nóng hôi hổi sủi bọt trong nồi inox nhỏ, mùi hương tỏa ra vô cùng mê hoặc.

“Ấy, Cố Trầm về rồi à. Mau tới ăn chút đi, tôi còn để lại một hộp thịt bò cho cậu đấy!” Cao Hải Dương vô cùng nhiệt tình chào hỏi.

Cố Trầm có hơi thèm, nhưng vẫn từ chối, lắc đầu: “Tôi không ăn được cay. Ăn cay vào là lại đau dạ dày.”

“Thế thì tiếc quá.” Triệu Thự lắc đầu, chỉ vào bên dưới giường mình: “Tôi còn có mấy gói mì ăn liền đấy, hay là cậu úp một gói cho đỡ đói đi?”

Cao Hải Dương vỗ đùi: “Nghe hay đấy! Cậu úp một gói mì ăn liền, tôi vớt thịt với viên cá trong nồi ra trụng nước sôi để vào bát cậu, thế thì sẽ không cảm thấy cay nữa.”

“Đúng lúc tôi còn dư một gói vị thịt bò cà chua.” Triệu Thự đứng dậy, ngồi xổm xuống dưới giường mình tìm, tìm ra một gói mì ăn liền vị thịt bò cà chua chỉ còn lại một gói.
Theo thói quen ăn uống bình thường của Cố Trầm, nếu như không cần thiết, qua chín giờ tối thì cơ bản sẽ không ăn gì nữa. Nhưng cũng không biết hôm nay bị làm sao, có lẽ là cường độ tập luyện của đội bóng rổ quá cao, cũng có lẽ là bầu không khí trong phòng ký túc xá quá hấp dẫn, thế mà cậu cũng có hơi đói.

“Cảm ơn đàn anh Triệu Thự.” Cố Trầm đặt cặp sách xuống, đi tới ngồi xuống bàn ăn mà bạn cùng phòng dựng tạm lên.

“Một gói mì thôi mà, khách sáo như vậy làm gì.” Triệu Thự đổ nước sôi vào bát mì ăn liền, sau đó dùng sách đậy lên, đặt trước mặt Cố Trầm.

Cao Hải Dương tin tức linh thông hóng hớt ngay: “Tôi nghe nói giáo sư Hình chuẩn bị chọn cậu làm trợ giảng à, còn đưa quyền đăng nhập mạng nội bộ cho cậu nữa.”

Cố Trầm hơi sửng sốt: “Gì cơ?”
Cao Hải Dương nói: “Không phải ông ấy cho cậu một chiếc máy tính xách tay sao? Chiếc máy tính đó liên kết với mạng nội bộ được truy cập vào cơ sở dữ liệu của Đại học A đấy, quyền đăng nhập là của giáo sư Hình. Cũng có nghĩa là, cậu dùng chiếc máy tính kia tra tài liệu, được hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc của giáo sư Hình luôn.”

“Tôi bảo cậu nè, bởi vì chuyện này mà Tề Việt sắp tức điên luôn rồi. Anh ta đi theo giáo sư Hình hai năm, chưa bao giờ lấy được quyền của giáo sư.” Cũng không biết Cao Hải Dương nghe được tin tức này từ đâu, nhắc nhở Cố Trầm: “Cậu chú ý chút nhá.”

“Bệnh của người bình thường đó, không sợ thiếu mà chỉ sợ không công bằng.” Triệu Thự cũng nói: “Trước đây giáo sư Hình giúp cậu sửa luận văn, đề cử bài văn của cậu lên ‘Nhà kinh tế học’, Tề Việt ganh tị muốn chết. Còn điên cuồng truyền dàn ý gốc bài luận văn của cậu với đàn anh đàn chị học nghiên cứu. Anh ta có ý gì mọi người đều nhìn ra được.”
“Tôi cũng nghe được một tin tức nhỏ.” Hà Thanh Thần do dự một chút rồi vẫn nói: “Có người nói giáo sư Hình đối xử tốt như vậy với cậu, là bởi vì cậu âm thầm lén chơi cổ phiếu giúp giáo sư Hình. Còn nói rằng giáo sư Hình sửa luận văn giúp cậu, đề xuất luận văn của cậu lên ‘Nhà kinh tế học’ là bởi vì cậu kiếm tiền giúp ông ấy.”

Cao Hải Dương một mặt khϊếp sợ trừng to mắt: “Còn có chuyện này á? Sao tôi không nghe nói vậy?”

“Cậu cũng biết đó, tôi chuẩn bị thi nghiên cứu sinh mà!” Hà Thanh Thần nói tới đây rồi dừng lại hồi lâu. Thực ra anh ta không phải là người thích nói mấy chuyện drama. Nếu như Cố Trầm không phải bạn cùng phòng của anh ta, nếu như Hà Thanh Thần không tận mắt nhìn thấy Cố Trầm ưu tú thế nào, cố gắng ra sao. Nếu như Hà Thanh Thần không biết những người đố kị Cố Trầm kia bịa đặt sau lưng Cố Trầm kiểu gì, nếu như chưa từng dùng tới sơ đồ tư duy của Cố Trầm, hoặc là nói sau khi Cố Trầm dọn vào phòng, quan hệ của mọi người không tốt tới như vậy, Hà Thanh Thần cũng lười tham gia vào chuyện này.
Đáng tiếc là không có mấy chuyện nếu như này. Hà Thanh Thần suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Vì để kiếm tài liệu nên tôi sẽ nghe ngóng một chút chuyện từ chỗ các đàn anh đàn chị học nghiên cứu sinh của trường học, bao gồm cả tài liệu ôn tập, nghe ngóng sở thích của giáo viên. Cứ qua cứ lại như vậy thì thành thân. Bọn họ cũng biết Cố Trầm chuyển tới phòng ký túc xá chúng ta.”

Giáo sư Hình đánh giá cao và coi trọng Cố Trầm, mọi người đều nhìn thấy cả. Thêm việc bắt đầu từ lúc khai giảng, những tin đồn về Cố Trầm vẫn chưa bao giờ ngừng. Cho dù có tin hay là không tin thì chắc chắn những người này cũng đều tò mò. Đúng lúc gặp chàng trai tiếp cận gần với “tâm bão” như vậy, khó tránh khỏi việc buôn chuyện sau khi xong chuyện chính với Hà Thanh Thần.

Cũng bởi vậy mà Hà Thanh Thần biết được một số tin tức nhỏ được lan truyền bí mật giữa các nghiên cứu sinh của Đại học A.
Cố Trầm hơi sửng sốt.

“Cái đm!” Cao Hải Dương nhịn không được mà chửi thề: “Lan truyền mấy lời như vậy thì ác độc quá đấy!”

“Giáo sư Hình có biết không?”

“Đương nhiên là không biết rồi!” Hà Thanh Thần trợn trắng mắt: “Sao có thể để giáo sư Hình biết mấy lời như vậy được.”

Nói tới đây, Hà Thanh Thần hơi dừng lại, nhìn về phía Cố Trầm: “Cậu cũng đừng có nói cho người khác là tôi nói chuyện này đấy nhá.”

Cố Trầm gật đầu, hiểu được ý tốt của Hà Thanh Thần, cũng hiểu mối băn khoăn của Hà Thanh Thần. Hơn nữa Cố Trầm cũng chưa bao giờ là người lắm miệng.

Ăn xong bát mì ăn liền đêm khuya, Cố Trầm ôm máy tính xách tay giáo sư Hình cho cậu và mấy quyển sách thường dùng tới phòng hoạt động chung để tự học.

Vốn dĩ Cao Hải Dương và Hà Thanh Thần đều chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, nhưng khi nhìn thấy Cố Trầm chăm chỉ như vậy thì lại cũng không ngồi nổi nữa. Dứt khoát cầm mấy quyển sách cùng tới phòng hoạt động chung. Chỉ còn lại một mình Triệu Thự, ở trong phòng ký túc xá cũng nhàm chán. Quen thói cầm máy tính sang phòng ký túc xá bên cạnh chơi game.
Tính cả đời trước và đời này là hai đời, Cố Trầm cũng lần đầu tiên dùng quyền hạn của giáo sư “bơi” trong kho tài liệu bằng mạng nội bộ trường. Cảm giác đó chỉ có một chữ thôi – Phê.

Quá phê luôn!

Có rất nhiều tài liệu không thể tìm thấy ở bên ngoài, đều trong tầm tay ở ngay đây. Cố Trầm nhớ tới những tài liệu và dữ liệu lúc viết bản kế hoạch hai ngày trước mình đi tra trong thư thư viện không có, vội vàng tìm kiếm nó.

Buổi tối ngày hôm đó, bởi vì quyền hạn trong kho tài liệu khổng lồ mà Cố Trầm trở nên hưng phấn. Tới tận mười một rưỡi cũng không thấy buồn ngủ chút nào. Đang chuẩn bị thức thông một đêm nữa thì lại bị Cao Hải Dương và Hà Thanh Thần cưỡng chế khuyên quay về ký túc xá.

“Bốn rưỡi sáng mai cậu hẵng làm tiếp đi! Quyền hạn này đưa cho cậu rồi cũng sẽ không lén chạy mất đâu.”
“Hơn nữa không phải ngày mai cậu còn phải tới Phòng kinh doanh làm thêm sao! Cậu thức thâu đêm thì sao có tinh thần làm việc được.”

Nói một thôi một hồi, cuối cùng cũng khuyên được Cố Trầm đang hưng phấn quá độ quay về ngủ.

Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa tới bốn giờ mà Cố Trầm đã bỏ dậy khỏi giường, lén la lén lút ôm máy tính tới phòng hoạt động chung tra tài liệu. Lúc mặc quần áo đúng lúc đụng phải Triệu Thự đi từ nhà vệ sinh ra. Triệu Thự buồn ngủ tới mơ màng nhìn Cố Trầm đang tinh thần sáng láng hưng phấn tới hai mắt phát sáng, lắc đầu nói: “Đúng là điên rồi!”

Vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa lấy một lon bò húc với một túi sưởi từ trên giá sách xuống cho Cố Trầm: “Buổi sáng lạnh lắm, cậu đổ nước nóng vào cái túi nước nóng này. Nếu như lạnh thì lấy ra ủ tay.”
Cố Trầm nhìn lon bò húc và túi sưởi mà Triệu Thự nhét vào lòng cậu, còn chưa kịp nói cảm ơn thì Triệu Thự đã híp mắt bò lên giường quay về ổ ngủ.

Cố Trầm học ở phòng hoạt động chung tới sáu giờ rưỡi, không vội về phòng học như bình thường mà tới canteen mua bốn phần đồ ăn sáng trước. Lúc quay về ký túc xá, đúng lúc ba bạn cùng phòng khác đang mò mẫm bò khỏi ổ chăn.

Nhìn thấy Cố Trầm cầm bữa sáng về, Cao Hải Dương vô cùng kinh ngạc: “Giỏi quá nha, em út của chúng ta lại biết đem cơm về nữa nè.”

“Tôi xem xem cậu mua những gì nào?” Cao Hải Dương nhận lấy đồ ăn sáng trong tay Cố Trầm, nhận ra Cố Trầm mua mười quả trứng ngâm nước trà, bốn cái bánh kếp, hai cái bánh chiên giòn, một bát cháo rau, một bát cháo bí đỏ, một cốc sữa đậu, còn có một bát tào phớ ngọt.
“Còn cẩn thận lắm nha.” Triệu Thự hơi bất ngờ nhìn Cố Trầm một cái, không ngờ rằng bình thường Cố Trầm buồn tẻ chán ngắt chỉ biết vùi đầu học tập, thế mà lại có thể chú ý được bọn họ thích ăn những gì.

“Thơm quá đi!” Hà Thanh Thần hít một hơi, Cố Trầm chỉ một phần bánh kếp trong đó: “Hai miếng thịt xông khói hai quả trứng, không cho hành.”

Hà Thanh Thần giơ ngón cái với Cố Trầm, bưng lấy tào phớ ngọt của mình ngồi bên cạnh ăn. Vừa ăn vừa nói: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.”

“Không cần đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Tôi tới canteen ăn sáng, tiện thể mua cho mọi người luôn.”

“Thế thì tôi không khách sáo nữa nhá.” Triệu Thự xoa tay, xách mười quả trứng gà và một bát cháo rau bắt đầu ăn.

Cố Trầm trả lại túi sưởi cho Triệu Thự. Triệu Thự lắc đầu: “Nếu cậu không chê thì cứ giữ lấy mà dùng. Dù sao tôi cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau này cũng không dùng nữa.”
Cố Trầm suy nghĩ, cũng không khước từ nữa.

Cao Hải Dương ngồi ở bên cạnh bàn học mình ăn bữa sáng, cười vui vẻ hỏi: “Ôi, tôi bảo này, chắc đây là lần đầu tiên cậu ăn sáng ở trong ký túc xá nhỉ? Có suy nghĩ gì?”

“Được lắm.” Cố Trầm suy nghĩ, nói rằng: “Trong ký túc xá ấm hơn canteen.”

“Có phải cảm thấy ăn thức ăn trong ký túc xá rất ngon không?” Cao Hải Dương hỏi tiếp.

Cố Trầm gật đầu.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Cao Hải Dương nói: “Gần đây tôi thèm mì ốc lắm. Trước đây thấy cậu không ăn ở trong ký túc xá, tôi cũng không tiện ăn.”

Cố Trầm: “...”

Cao Hải Dương nhìn vẻ mặt như bị nghẹn của Cố Trầm, phá lên cười rồi khuyên nhủ: “cậu thử xem. Bún ốc ngon lắm đó.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.