Sinh viên mới nhập học sẽ có một kỳ quân sự kéo dài nửa tháng. Lúc Cố Trầm đi tới sân vận động, phần lớn sinh viên năm nhất đã đến. Cố Trầm nhìn dọc theo hàng biển lớp, tìm thấy hàng lớp mình, vừa nhìn sang đã thấy Cố Tú bị cả nhóm người vây lấy. Nhìn thấy Cố Trầm đi tới, Cố Tú tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái rồi xoay người đi, quay lưng về phía cậu.
“Cố Trầm, hôm nay tôi không thể không nói cậu được, cậu có thấy là mình rất quá đáng không? Tối qua cậu khó chịu trong người, Cố Tú chăm sóc cậu thế nào, tôi và Hạ Thiêm đều nhìn thấy rõ. Cậu ấy đối xử tốt với cậu như vậy, cậu không thể lúc nào cũng bắt nạt cậu ấy như vậy được chứ?”
“Đúng vậy! Cậu ấy lo lắng cho cậu, nghĩ rằng cậu tới đây chưa quen, không ăn được đồ ăn của nhà ăn nên đã đặc biệt làm riêng cho cậu một bát bánh canh cho cậu, lại còn bưng từ nhà ăn rõ xa về đây cho cậu. Đến khi cậu ngủ rồi, cậu ấy còn đi giặt quần áo, ga giường cho cậu. Cậu không những không cảm ơn mà hôm nay còn cố tình làm cậu ấy tức giận. Cậu ấy tức giận đến mức còn không ăn sáng. Một ngày học quân sự của chúng ta phải tiêu tốn biết bao nhiêu thể lực, cậu không đau lòng cho cậu ấy chút nào sao?” “Cho dù cậu ấy không phải là em trai ruột của cậu, nhưng hai người cũng đã sống chung 18 năm, chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào sao?”
“Đúng đó!”
Những bạn học đứng xung quanh Cố Tú hết người này đến người kia lên tiếng trách Cố Trầm thay cho cậu ta. Cả nhóm người vô cùng kích động, những sinh viên mới còn chưa biết chuyện gì cũng bị cuốn vào. Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, lập tức cũng tham gia vào đội quân đang trách móc Cố Trầm.
Cố Tú bình tĩnh lại, nói to: “Anh tôi đối xử với tôi rất tốt. Thật đấy, bình thường anh ấy đối xử với tôi rất tốt, mọi người đừng nói anh ấy nữa. Là tự tôi không ăn sáng, không liên quan gì tới anh trai tôi cả. Mọi người đừng nói nữa, anh ấy sẽ tức giận đấy.”
Những bạn học xung quanh nghe thấy Cố Tú nói tốt cho Cố Trầm như vậy càng không thể chịu được nữa: “Cậu xem em trai của cậu đi, cậu ấy đối xử với cậu tốt như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho cậu. Còn cậu nhìn lại bản thân mình đi, có người anh nào mà lại như vậy không?” “Không thì sao?” Cố Trầm hơi mất kiên nhẫn, cậu đã chịu đựng đủ những lời chỉ trích không có mục đích, cũng không bao giờ kết thúc của mấy người này rồi.
Ánh mắt của Cố Trầm lướt qua đám đông đang tức giận lên tiếng thay cho Cố Tú, cuối cùng dừng lại trên người cậu ta: “Con người anh từ trước đến giờ vẫn như vậy. Nếu em cảm thấy không thoải mái, không hài lòng thì từ nay về sau đừng nhận anh làm anh trai nữa. Dù sao em cũng đã trưởng thành, còn thi đỗ đại học A. Nhà họ Cố nuôi em 18 năm nay, không làm gì có lỗi với em cả, anh cũng tự nhận mình không làm chuyện gì có lỗi với em.”
Cố Trầm nói xong câu này, xung quanh lập tức yên lặng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Cố Trầm lại phản ứng mạnh như vậy.
Cố Tú cũng thừ người ra, cậu ta ngẩn người nhìn về phía Cố Trầm, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được. Cậu ta òa khóc rồi nắm lấy tay áo Cố Trầm xin lỗi: “Anh, em sai rồi, anh đừng tức giận. Em không dám tức giận với anh nữa, anh đừng không cần em nữa được không?” Cố Tú khóc rất to, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt của cậu ta làm ai cũng cảm thấy đau lòng, hơn nữa cơ thể yếu đuối của cậu ta còn trông vô cùng đáng thương.
Những người vừa chỉ trích Cố Trầm càng trở nên tức giận hơn: “Thái độ của cậu như vậy là sao hả? Chúng tôi khó chịu nên mới nói cậu vài câu, cậu có cần trút hết cơn giận lên đầu Cố Tú không? Bình thường cậu vẫn ức hϊếp, dọa nạt cậu ấy như vậy phải không? Cậu làm như vậy là ngược đãi đấy cậu biết không?”
“Lại làm sao vậy?” Lúc mấy người Hoắc Minh Chương đi tới sân vận động liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Chu Hiểu Đình nhìn thấy Cố Tú đang khóc thút thít, chỉ cảm thấy cạn lời: “Chút chuyện vặt vãnh này vẫn chưa xong sao? Nhóm quan tòa các cậu cũng rảnh rỗi thật đấy. Gia đình nào ngược đãi con cái mà lại ngược đãi ra được một sinh viên của đại học A chứ? Hơn nữa Cố Tú trắng trẻo đẹp trai như vậy, trông đâu có giống một đứa trẻ bị ngược đãi.” “Này!” Chu Hiểu Đình nhìn về phía Cố Tú rồi nói: “Cậu thấy mình làm con nuôi ở nhà họ Cố là bị ngược đãi sao?”
“Đương nhiên là không!” Hai mắt Cố Tú đang đỏ au, cậu ta tức giận, trừng mắt lên nhìn Chu Hiểu Đình: “Tôi nói như vậy khi nào, chị đừng có mà đặt điều cho tôi!”
“Vậy thì cậu cũng được suốt ngày kêu ca với người khác là anh cậu đối xử với cậu không tốt.” Chu Hiểu Đình lắc đầu: “Không phải anh cậu chưa quen với môi trường ở đây nên cơ thể cảm thấy khó chịu sao? Lúc cậu ấy khó chịu, cậu gánh vác nhiều hơn một chút. Anh em với nhau làm gì mà tính toán như vậy? Anh cậu đang cảm thấy khó chịu, cậu còn làm người khác hiểu lầm để mọi người mắng cậu ấy, làm vậy không phải càng khiến cậu ấy khó chịu hơn sao?”
“Tôi không làm như vậy!” Cố Tú sốt sắng đến mức bật khóc: “Sao chị cứ thích vu oan cho tôi như vậy? Có phải chị thấy tôi không thuận mắt không?” Bạn học xung quanh vội vàng giải thích cho Cố Tú: “Cậu ấy không nói gì cả, chỉ luôn nói tốt cho anh trai của mình thôi.”
“Vậy thì tôi lại cảm thấy tò mò đấy.” Chu Hiểu Đình cười nhạt một tiếng, tư duy vô cùng rõ ràng: “Đương sự không cảm thấy ấm ức, còn một mực bênh vực cho nguyên cáo, vậy tại sao mấy người các cậu lại tức giận, phẫn nộ như vậy? Các cậu có tư cách gì để thay Cố Tú trách móc anh trai của mình?”
“Cho dù có không tốt thì nhà họ Cố cũng đã nuôi Cố Tú vào đại học A, cho ăn, cho uống, lo tiền học. Những người không liên quan như các cậu bên ngoài thì ăn nói ghê gớm lắm nhưng ai đã cho Cố Tú được một đồng nào chưa?”
Những gì Chu Hiểu Đình nói làm cả đám người xung quanh hết cả tức giận.
Cố Tú tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết nên giải thích cho mình thế nào, chỉ biết nhìn Cố Trầm trân trân, từ nhỏ đến lớn cậu ta đã quen với sự bảo vệ của Cố Trầm dành cho mình rồi. Nhưng Cố Trầm chỉ đứng yên ở đó, khuôn mặt không có chút biểu cảm, không hề có ý định đứng ra giải vây cho Cố Tú.
Cố Tú càng thất vọng hơn. Lúc đó, từ tận đáy lòng mình, cậu ta cảm thấy hoảng sợ và tủi thân. Cậu ta sợ Cố Trầm thật sự giận cậu ta, không quan tâm đến cậu ta nữa.
Cuối cùng, vẫn là Hoắc Minh Chương đứng ra giảng hòa: “Anh em với nhau làm gì không có những lúc cãi nhau, anh em giận nhau một chút người ngoài cũng đừng can thiệp vào. Quan thanh liêm cũng khó xử được chuyện trong nhà, mà đây có phải là việc của mấy cậu đâu?”
“Nào!” Hoắc Minh Chương đưa hai cái bánh bao trứng sữa mình vừa mua sang: “Lát nữa còn phải huấn luyện quân sự, không để bụng đói được đâu, ăn tạm một chút gì lót dạ đi.”
Nói xong lại nhét cho Cố Tú một bình nước. Mọi chuyện thành ra như vậy, có người tạo cơ hội để Cố Tú xuống nước, cậu ta nhanh chóng nhận lấy bánh bao và nước mà Hoắc Minh Chương đưa sang, nhìn anh ta đầy cảm kích. Những bạn học ở bên cạnh bị Chu Hiểu Đình phản pháo lại, cũng cảm thấy tự mình kiếm chuyện không đâu nên lại ai về chỗ người nấy.
Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên mãi đến sáu giờ mới kết thúc. Tất cả tân sinh viên đều mệt mỏi, giáo viên huấn luyện vừa hô giải tán, sinh viên liền đi về phía nhà ăn. Cố Tú đi sát phía sau Cố Trầm, hôm nay trong giờ nghỉ cậu ta đã dỗ Cố Trầm cả một ngày mà cậu vẫn không nói câu nào với cậu ta. Cố Tú vừa tủi thân vừa sợ hãi, lại còn sợ Cố Trầm gọi điện thoại cho ba mẹ mách tội.
“Cuối cùng hai người cũng ra rồi.” Hoắc Minh Chương đứng ở cửa sân vận động một lúc, tất cả sinh viên năm nhất đều đã đi ra mới thấy hai người bọn họ ra ngoài: “Ăn cơm mà cũng không tích cực, nhất định là có vấn đề.” Cố Tú khó hiểu nhìn Hoắc Minh Chương cùng cả nhóm người bên cạnh anh ta. Khi lướt mắt qua người Chu Hiểu Đình, cả người cậu ta không khỏi run lên, hiện giờ cậu ta thật sự rất sợ người đàn chị này, người này nói chuyện đúng là rất đanh đá.
“Vừa đánh bóng xong, đang định đi ăn lẩu.” Hoắc Minh Chương chỉ vào mấy người bạn trong đội: “Đông người vui hơn, vừa hay dẫn hai anh em các cậu đi luôn.”
“Tôi không đi.” Hoắc Minh Chương vừa nói xong, Cố Trầm lập tức từ chối.
“Đừng mà!” Hoắc Minh Chương cũng nhìn ra là Cố Trầm không thích anh ta. Mặc dù anh ta cũng không biết mình đã làm gì đắc tội đến Cố Trầm nhưng anh ta rất thích kỹ thuật đánh bóng của cậu: “Giờ này các cậu mới tới nhà ăn thì hết đồ ăn ngon rồi. Hơn nữa tôi đã nói với bọn họ cậu đánh bóng rất hay, mọi người cùng muốn làm quen một chút.” “Còn không phải sao! Hôm nay tôi vừa nói với mọi người như vậy, bọn họ đều cảm thấy rất ngưỡng mộ cậu.” Hai cậu bạn chơi từ nhỏ với Hoắc Minh Chương cũng đứng ra nói: “Đại thần, cậu nể mặt chúng tôi chút đi.”
Chu Hiểu Đình thấy Cố Trầm không động đậy gì thì lên tiếng nói: “Đi đi, đến lúc ăn cơm, tôi có thể nói cho các cậu biết cách để làm thêm. Mấy cậu muốn làm gia sư hoặc là muốn vào các công ty lớn làm thêm, tôi cũng đều có cách.”
Chu Hiểu Đình nhìn cách ăn mặc của hai anh em nhà họ Cố thì cũng biết điều kiện của nhà họ Cố chắc cũng không được tốt lắm. Một gia đình đến từ nông thôn, lại phải nuôi hai đứa con học đại học, những học sinh đến từ những gia đình có điều kiện bình thường như vậy sau khi đi học thường tận dụng thời gian rảnh rỗi để đi làm thêm. Nhưng sinh viên mới nhập học không quen biết gì, cùng lắm cũng chỉ tìm được những công việc như phát tờ rơi hoặc làm thêm ở các quán đồ ăn nhanh. Ngoại trừ việc tốn thời gian chỉ để kiếm được chút tiền, thì gần như không giúp ích được gì cho công việc sau này. Quả nhiên là Cố Trầm đã động lòng. Hoắc Minh Chương thấy vậy liền giơ ngón cái về phía Chu Hiểu Đình, rồi vây lấy anh em nhà họ Cố, dẫn bọn họ ra ngoài cổng trường.
Quán lẩu ở ngay bên cạnh trường học, là một quán lẩu Tứ Xuyên mở chưa được hai năm. Mọi người vừa ngồi xuống, Cố Tú đã vội vàng nói: “À, anh trai tôi không ăn cay, có loại nước dùng bình thường không?”
Những bạn học khác đang chuẩn bị gọi món đều ngẩn người, có người nói ngay: “Không phải chứ? Đến quán lẩu Tứ Xuyên mà lại gọi loại nước dùng bình thường à?”
“Anh trai tôi không ăn được cay mà!” Cố Tú kéo dài giọng, làm nũng: “Thế gọi lẩu uyên ương đi.”
“Phiền phức quá đấy!” Bạn học đang gọi đồ cau mày rồi hỏi Cố Trầm: “Cậu không ăn được một chút cay nào sao?”
Kiếp trước, Cố Trầm cũng từng đi ăn với nhóm bạn của Hoắc Minh Chương, vì để ý đến khẩu vị của người khác nên cho dù không thể ăn cay nhưng cậu cũng không bao giờ dám đưa ra yêu cầu, sợ làm phiền đến người khác. Đáng tiếc là kiếp trước cậu nhường nhịn như vậy nhưng chẳng có ai quan tâm. Tất cả mọi người đều cảm thấy sự nhường nhịn của cậu là khom người uốn gối, để lấy lòng người khác, cảm thấy cậu khúm núm như vậy không có một chút bản lĩnh nào cả. Cậu nhường nhịn, lấy lòng như vậy nhưng không đổi lại được sự tôn trọng và bình đẳng. Mấy chuyện không có trong kịch bản Cố Trầm cũng lười không muốn diễn kịch: “Dạ dày của tôi không tốt lắm, không dám ăn cay.”
Người bạn lớn lên từ bé với Hoắc Minh Chương đột nhiên hiểu ra: “Được rồi, không phải mọi người nói đại thần mới đến đại học A, chưa quen sống ở đây nên khó chịu suốt cả ngày hôm qua sao? Vậy gọi nồi lẩu uyên ương đi.”
Bạn học đang gọi món gật đầu, gạch một đường trên tờ menu rồi lại hỏi Cố Trầm: “Cậu còn không ăn được gì không?”
Cố Trầm lắc đầu.
Cố Tú vội vàng nói: “Anh tôi không ăn được nội tạng động vật, không ăn thịt hộp cũng không thích ăn loại cá viên tẩm bột.”
Bạn học gọi đồ không kìm được liếc mắt nhìn. Chu Hiểu Đình nói: “Mọi người cứ gọi đồ của mọi người, đừng bỏ vào nồi nước dùng bình thường của cậu ấy là được, hỏi câu gì thừa thãi vậy.”
Trong lòng bạn học đang gọi đồ thầm nghĩ, không phải là tôi muốn khách sáo một chút sao! Ai mà biết được đại thần ăn một bữa cơm mà cũng nhiều chuyện như vậy.
Trong quán lẩu có một chiếc TV, đang phát tin tức về kinh tế. Cố Trầm nhìn sang, bản tin đang đưa tin về công ty đầu tư Thiên Toại vừa mua lại thành công một công ty công nghiệp nào đó, tiếp đó sẽ tiến hành chia tách, sáp nhập và tái cấu trúc lại công ty. Kiếp trước, khi cậu làm việc ở tập đoàn Lăng thị, đã từng nghe nói đến công ty đầu tư Thiên Toại này. Nghe nói công ty đầu tư này khác với những công ty khác, rất thích đầu tư vào các công ty công nghiệp. Hơn nữa tầm nhìn của ông chủ Chung Ly Toại cũng vô cùng thâm hiểm, lần nào cũng nhìn trúng được đâu là những tập đoàn công nghiệp có giá trị nhưng lại bị đánh giá thấp. Sau khi mua lại sẽ lập tức chia tách, sáp nhập rồi cho lên sàn chứng khoán. Sau một hai năm giá trị thị trường của công ty cũng tăng lên ít nhất mấy lần, công ty đầu tư Thiên Toại sẽ ra tay vào lúc giá cổ phiếu lên mức cao nhất để rút lại vốn rồi tìm một mục tiêu khác. Lúc đó Cố Trầm đang ở trong giai đoạn thất bại nhất của cuộc đời mình, nghe được tin tức này, cậu chỉ thầm cảm khái đúng là có người khi sinh ra đã được định sẵn là đứa con cưng của ông trời. Những lúc chán nản nhất cậu cũng chỉ biết nghiên cứu những hồ sơ mua bán sáp nhập, tái cấu trúc của Công ty đầu tư Thiên Toại để gϊếŧ thời gian, nhưng nghiên cứu đi nghiên cứu lại, sau khi cậu bị đuổi ra khỏi tập đoàn Lăng thị, tự mở một công ty của mình thì cuối cùng cũng phá sản, đóng cửa, đến cả cơ hội để được Thiên Toại mua lại cũng không có.
Cố Trầm lắc đầu, thầm nghĩ có một số người sống một kiếp còn thành công, nổi bật hơn những người được sống lại, vừa nghĩ cậu vừa sờ vào ví tiền lép dẹp của mình.
Việc sống lại một kiếp ngăn cản cơ hội cậu phất lên giàu có, càn quét bốn phương, trở thành một nhà đầu tư lớn sao? Không phải như vậy, là tiền trong ví ngăn cản cậu.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Ly Toại: Nhìn mấy dòng tác giả viết về tôi đi kìa, mọi người nên hiểu rõ thân phận của tôi!