Ban đầu người nhà họ Chu không để ý đến Cố Trầm. Nguyên nhân trong đó đương nhiên là vì Chu Hiểu Đình thích Cố Trầm, mà người nhà họ Chu lại không tán thành chuyện này, càng quan trọng hơn đó là người nhà họ Chu không hề cảm thấy sinh viên bình thường không có bối cảnh gia thế gì thì có gì đáng để mượn sức.
Cho dù Cố Trầm giúp Tập đoàn Đại Chu giải quyết khủng hoảng truyền thông kịp thời, nhưng trong mắt người nhà họ Chu, đây chẳng qua chỉ là điều mà Cố Trầm nên làm với tư cách là nhân viên của Tập đoàn Đại Chu mà thôi. Theo chế độ đánh giá thành tích của Tập đoàn, bọn họ sẽ thưởng một phần thưởng xứng đáng cho Cố Trầm. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Chỉ hy vọng Cố Trầm có thể biết điều một chút, đừng có tưởng rằng Chu Hiểu Đình yêu thích cậu, cậu lại giúp Tập đoàn Đại Chu một lần, là nghĩ rằng mình có ơn với người khác, người khác phải báo đáp mình, mơ tưởng tới những chuyện viển vông. Trước đó ba mẹ Chu thuận theo sự thúc giục của Chu Hiểu Đình mà mời Cố Trầm tới nhà ăn bữa cơm, cũng là hy vọng Cố Trầm biết khó mà lui. Nhưng lại bị Hoắc Minh Chương gây rối một trận, khiến đôi bên đều chia tay trong bất hòa.
Đương nhiên người nhà họ Chu cũng không để trong lòng. Dù sao thì mục đích mà bọn họ muốn đạt được đã được một nửa rồi. Về phần Cố Trầm có oán hận khi đang trong độ tuổi thanh niên bồng bột hay không, với những tài sản mà nhà họ Chu có, đúng thật là không cần quan tâm.
Không ngờ rằng, Cố Trầm lắc mình một cái đã biến thành học sinh của giáo sư Hình. Còn được giáo sư Hình dẫn tới tham gia hội thảo kinh tế nữa. Thực ra nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì. Dù sao thì việc giáo sư sai bảo sinh viên làm việc đã trở thành một điều quen thuộc trong giới học thuật rồi. Nhưng những giao tiếp giữa giáo sư Hình và Cố Trầm trên bàn cơm lại khiến cho ba con nhà họ Chu nhìn thấy một khả năng khác. Phải biết rằng từ trước tới nay, giáo sư Hình luôn ủng hộ việc khai phá khu phố cổ phía tây trong việc lựa chọn phạm vi quy hoạch xây dựng lần này. Mà khu phố cổ bị ảnh hưởng bởi những vấn đề lịch sử, thông thường đều có những vấn đề liên quan tới đời sống người dân như mật độ dân số khá cao, bố cục đô thị cũ và chật hẹp, có các khu ổ chuột, chất lượng nhà ở kém, thu nhập bình quân đầu người của người dân thấp.
Giáo sư Hình ủng hộ phát triển khu phố cổ, cũng muốn nhân cơ hội này để nâng cao chất lượng sinh hoạt và môi trường sống của cư dân trong khu phố đó. Thực sự cống hiến một chút cho đời sống người dân. Tuy nhiên việc cải tạo khu phố cổ gặp phải vấn đề phá dỡ rất lớn, phiền phức không chỉ là khoản bồi thường phá dỡ mà còn bao gồm việc tái định cư tiếp theo của các hộ bị giải tỏa, cùng với các loại vấn đề sẽ gặp phải trong quá trình phá dỡ, bất cẩn một chút thôi là có thể sẽ trở thành sự cố xã hội. Những rắc rối hiểu rõ nhưng không nói này, đương nhiên các nhà thầu có thể tránh thì sẽ tránh. Mà đối với những lãnh đạo cấp trên, cải tạo khu phố cổ chắc chắn là vấn đề mà bọn họ phải xem xét, nhưng nếu như có thể xây dựng một trung tâm thương mại mới ở khu đất trống, thành tựu chính trị từ không tới có vẫn bắt mắt hơn nhiều so với thành tích sửa từ cũ thành mới.
Điều này khiến các nhà đầu tư có cùng mong muốn giống một số lãnh đạo. Nhưng cũng không thể bỏ qua việc giáo sư Hình và một số người khác suy xét về đời sống người dân được. Cho bên tình hình hiện tại là đôi bên đều kiên trì với ý kiến của mình, thậm chí là bên phía giáo sư Hình còn hơi chiếm được thế thượng phong vì có được sự ủng hộ của người dân.
Mà từ trước tới nay giáo sư Hình luôn tỏ ra vô cùng cứng rắn với chủ trương của mình, cũng khiến phe của hai ba con nhà họ Chu từ bỏ việc thuyết phục giáo sư Hình từ lâu. Nhưng Cố Trầm đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ nhìn thấy một chút khả năng. Nếu như có thể thông qua tiếp xúc với Cố Trầm mà khiến thái độ của giáo sư Hình thả lỏng hơn, thậm chí là không cần phải thả lỏng, chỉ cần khiến lực ngưng tụ bên phe giáo sư Hình tan rã, để tiếng nói của bọn họ bớt đi một chút, có phải là chính sách quy hoạch xây dựng bên khu phía đông thành phố sẽ dễ dàng được thông qua hơn không? Đương nhiên đây cũng chỉ là một linh cảm bỗng nhiên xuất hiện sau khi ba con nhà họ Chu nhìn thấy sự tương tác giữa Cố Trầm và giáo sư Hình thôi, còn cụ thể nên làm như thế nào, vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Đợi sau khi các món ăn lên đủ, giáo sư Hình nóng lòng gắp cho Cố Trầm một miếng thịt kho tàu: “Em thử đi. Coi thử thịt kho tàu của quán này có phải thực sự vô cùng ngon hay không. Béo mà không ngấy, ăn xong miệng vẫn còn hương thơm. Chắc chắn em ăn một lần, lần sau vẫn còn muốn tới.”
Cố Trầm nhìn thịt kho tàu trong bát, trên mặt có chút chần chờ và lo lắng.
“Ăn đi!” Giáo sư Hình nói xong cũng gắp cho mình một miếng.
Cố Trầm không tiện khước từ ý tốt của giáo sư Hình, vậy là liền căng da đầu ăn một miếng. Chỉ cảm thấy thơm ngọt mềm nhũn, thơm nưng nức, vừa vào miệng là tan ngay, không có cảm giác ngấy của thịt mỡ. Quả nhiên giáo sư Hình không lừa người.
Thế nhưng...
Cố Trầm nhìn giáo sư Hình một cái: “Ngon lắm ạ. Nhưng thầy cũng không được ăn nhiều đâu.”
Cố Trầm kịp thời ngăn cản giáo sư Hình gắp miếng thịt kho tàu thứ hai, lại dùng đũa chung gắp một chút rau thanh đạm cho ông. Giáo sư Hình có chút không vui: “Rõ ràng là em đang ngược đãi thầy. Dựa vào đâu mà mọi người có thể ăn thịt uống rượu thoải mái, còn thầy thì chỉ có ăn rau chứ?”
“Em cũng ăn đây ạ.” Cố Trầm gắp một ít cà rốt và bông cải xanh, còn cả lát gừng trong những món ăn kèm, ăn một cách chậm rãi từ tốn.
Sắc mặt giáo sư Hình kỳ quặc đánh giá cậu học trò nhỏ của mình. Nhận ra cả bữa cơm này, Cố Trầm chỉ tập trung ăn rau với canh, không có chút ý miễn cưỡng nào. Dưỡng sinh vô cùng.
Cuối cùng giáo sư Hình cũng tin rồi: “Thằng nhóc em thực sự không thích ăn thịt à?” Cố Trầm nói: “Cũng không phải không thích ăn thịt. Chỉ là ăn ít một chút thôi ạ.”
Giáo sư Hình thở ngắn than dài lắc đầu. Cảm thấy cuộc sống sau này của mình có thể sẽ chẳng dễ dàng gì... Sau này mà ra ngoài họp với Cố Trầm tiếp, e rằng chẳng có cái cớ nào để lén ăn thịt kho tàu nữa.
Thẩm Hành Chu lại cảm thấy thói quen ăn uống của Cố Trầm rất hợp với mình: “Cậu thích ăn gừng à?”
Cố Trầm gật đầu. Thực ra không chỉ mỗi gừng, Cố Trầm còn thích ăn ớt xanh và cà rốt trong các món ăn kèm, vì vậy khi ăn cơm cùng với người khác, thường hay bị chê rằng rụt rè không phóng khoáng, cứ như không dám gắp đồ ăn vậy. Hoặc là cảm thấy khẩu vị của Cố Trầm kỳ quặc. Tuy Cố Trầm cũng không biết khẩu vị của bản thân có gì kỳ quặc. Nhưng ở đời trước để tránh bị người khác giễu cợt cười chê, cậu đã sửa thói quen này. Hôm nay là vì phối hợp với giáo sư Hình, thêm cả việc cũng không cảm thấy thói quen ăn uống của mình có gì bất lịch sự, cũng không ảnh hưởng tới việc của người khác, đúng thật là không cần phải ăn cơm còn suy nghĩ xem có phù hợp với tam quan của người khác hay không.
Thẩm Hành Chu mỉm cười: “Có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đi ăn vịt kho gừng. Chắc chắn cậu sẽ thích ăn đấy.”
Cố Trầm tò mò: “Thẩm lão là người tỉnh Mẫn ạ?” Đâu nghe nói bao giờ đâu!
Thẩm Hành Chu cười nói: “Tôi là con rể tỉnh Mẫn, cũng coi như là một nửa người tỉnh Mẫn đi!”
Cố Trầm lập tức hiểu ra ngay.
Giáo sư Hình một mặt nhớ nhung hương vị nói: “Vịt kho gừng ngon lắm! Thịt vịt ấy à, vào miệng tan ngay, da vịt được hầm nhừ, cắn một miếng là có thể dính vào răng trên. Chan nước canh với cơm cũng vô cùng ngon.” Vừa nói còn vừa nuốt nước miếng.
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm và Thẩm lão nhìn nhau bật cười.
Ăn cơm xong, giáo sư Hình bảo tài xế đưa Cố Trầm về trường học trước. Lúc xuống xe còn không quên dặn dò một câu: “Thứ sáu nộp ghi chép cuộc họp kia cho thầy là được. Không vội đâu.”
Cố Trầm gật đầu. Hơi khom người xuống, nghiêng đầu nhìn giáo sư Hình trong xe: “Thầy cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Giáo sư Hình nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh ôn hòa trong màn đêm của Cố Trầm, cảm thấy sự ủ dột trên gương mặt của đứa trẻ này đã đỡ hơn một chút, đến cả khuôn mặt cũng thả lỏng hơn.
Ông phất tay với Cố Trầm, kéo cửa kính xe lên. Xe hơi chậm rãi rời đi, Cố Trầm quay người trở về trường học. Trực tiếp đi tới sân bóng rổ.
Vừa mới đi vào đã nhận ra bầu không khí trong sân bóng rổ có điều không ổn. Hoắc Minh Chương và Trình Dật đứng trong sân bóng, cả một đám người vây quanh bên ngoài. Cố Trầm cau mày lại, cất lời hỏi: “Làm sao vậy?”
Một đám người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Cố Trầm thì lập tức kêu lên: “Cố Trầm, cậu tới rồi!”
“Cậu mau đi khuyên cậu Hoắc đi. Anh ta sắp chơi bóng với Trình Dật rồi.”
Nói là chơi bóng, nhưng tư thế kia của Hoắc Minh Chương rõ ràng không chỉ là chơi bóng, e rằng định dùng cái cớ chơi bóng để đánh người.
Sắc mặt Cố Trầm trầm xuống. chậm rãi đi tới giữa Trình Dật và Hoắc Minh Chương, chắn trước mặt Trình Dật: “Chơi thế nào?”
Hoắc Minh Chương không ngờ rằng Cố Trầm sẽ lo chuyện bao đồng, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Yếu thế nói: “Không liên quan tới cậu đâu. Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Cố Trầm quay đầu lại nhìn Trình Dật.
Sắc mặt Trình Dật có hơi căng thẳng, cất lời nói: “Buổi chiều cậu xin nghỉ không đi học, Cố Tú hỏi tôi tại sao cậu không tới. Tôi nói là cậu đi họp với giáo sư Hình rồi. Còn nói cậu giỏi như vậy, thế mà còn có nhiều người nói xấu cậu như thế, là bởi vì ghen tị với cậu. Nên Cố Tú tức giận. Tưởng rằng tôi đang nói cậu ta. Sau đó có thể là đã kể tội với Hoắc thiếu phải không?” Hoắc Minh Chương nhìn Trình Dật một cái, vội vàng giải thích: “Không liên quan tới Cố Tú cả. Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn tìm người chơi một trận bóng rổ thôi. Sao thế, tôi là thành viên chính thức của đội bóng rổ, còn không có tư cách tìm người tập luyện cùng à? Có phải các cậu nghĩ nhiều quá rồi không?”
“Tôi với anh.” Cố Trầm lạnh nhạt nói. Sắc mặt rất khó coi.
Cậu còn nhớ đời trước, ở trong đội bóng rổ, ngoài làm khó cậu ra thì Hoắc Minh Chương không bắt nạt ai khác cả. Đời này cũng không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi việc cậu thoát khỏi cốt truyện hay không, Hoắc Minh Chương lại không làm khó cậu được mấy lần. Nhưng bây giờ lại chuyển mục tiêu sang người khác, Cố Trầm lo lắng cốt truyện không làm gì được cậu liền thuận tiện lấy Trình Dật ra làm người chịu tội thay, thay cậu đi theo cốt truyện. Tuy Cố Trầm không muốn bị cốt truyện chi phối, nhưng cũng không muốn liên lụy tới người khác. Cậu nói với Hoắc Minh Chương mang theo chút cảnh cáo: “Sau này nếu anh muốn tìm người ‘chơi bóng’ thì có thể tới tìm tôi, tôi sẽ chơi tới cùng.”
Hoắc Minh Chương hơi kinh ngạc nhìn Cố Trầm. Anh ta không biết tại sao Cố Trầm lại đột nhiên nổi giận, nhưng anh ta quen Cố Trầm lâu như vậy rồi, ngày nào anh ta cũng tươi cười vui vẻ, Cố Trầm không biết điều thì cũng thôi đi, bây giờ còn vì một tên dự bị mà ngang nhiên khiến anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy.
Mặt Hoắc Minh Chương sắp không bình tĩnh nổi nữa, cười khẩy nói: “Cậu tưởng cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà chơi cùng tôi tới cùng? Tôi cho cậu mặt mũi đấy à?”
Hoắc Minh Chương nói lời này quá khó nghe, Cố Trầm còn chưa có phản ứng gì, Chu Hiểu Đình đã nổi khùng lên: “Hoắc Minh Chương!” Chu Hiểu Đình trừng Hoắc Minh Chương một cái: “Cậu nói chuyện kiểu gì đấy...”
“Cậu tưởng rằng mặt mũi của anh ở chỗ tôi thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền?”
Bỗng nhiên cả sân bóng rổ im phăng phắc. Chu Hiểu Đình không dám tin quay đầu lại, sững sờ nhìn Cố Trầm. Gần như không dám tin lời ban nãy vừa thốt ra từ miệng Cố Trầm.
Hoắc Minh Chương cũng sửng sốt rất lâu mới phản ứng lại, giận tới mức bật cười: “Cậu nói cái gì?”
“Thể diện là người khác cho, mặt mũi là tự bản thân làm mất.” Cố Trầm lạnh nhạt nói: “Anh muốn cho tôi mặt mũi, không hỏi xem tôi có cần hay không à?”
Hoắc Minh Chương chưa bao giờ thấy người nào dám vênh váo trước mặt anh ta như vậy. Anh ta véo eo mình một cái, ánh mắt không dám tin nhìn sang xung quanh, nhận ra những thành viên khác trong sân bóng cũng đang sửng sốt nhìn Cố Trầm. Cuối cùng cũng xác định được rằng không phải lỗ tai mình có vấn đề, mà là Cố Trầm đang lên cơn thần kinh. “Cậu bị bệnh đấy à?” Hoắc Minh Chương tức tới mức sắp nổ phổi đến nơi, nhưng nhìn khuôn mặt không có cảm xúc như người chết của Cố Trầm kia, lửa giận xông lên đến tận óc tự dưng lại tiêu bớt đi ba phần.
Hoắc Minh Chương cảm thấy có thể cả đời này của anh ta cũng chưa bao giờ kiên nhẫn tới như vậy, anh ta chỉ Trình Dật, lại quay ra chỉ vào bản thân: “Chuyện hôm nay có liên quan tới cậu à? Cậu ra mặt vì cái tên vô dụng này, mắng tôi trước mặt nhiều người như vậy?”
Hoắc Minh Chương vừa nói ra câu này, không hiểu sao trong lời nói lại có chút yếu thế. Có thể chính bản thân Hoắc Minh Chương không chú ý tới, nhưng đám người trong đội bóng vây xung quanh xem, bao gồm cả hai ông bạn nối khố của Hoắc Minh Chương cũng nhìn nhau đầy kỳ quặc.
Cố Trầm có hơi mất kiên nhẫn, nhặt bóng rổ từ dưới sân lên: “Bớt nói nhảm đi, có chơi không.” “Chơi thì chơi!” Hoắc Minh Chương cảm thấy bản thân chẳng thể nào nói chuyện tử tế với Cố Trầm được, bực bội nói: “Cậu đi thay quần áo trước, làm nóng cơ thể xong đi đã. Hoắc Minh Chương tôi đợi được. Đừng có tới lúc đó thua rồi thì lại nói tôi không cho cậu thời gian.”
Cố Trầm không nói lời nào, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Hoắc Minh Chương nhìn theo bóng lưng của Cố Trầm, lại càng cảm thấy mất mặt hơn. Quay đầu lại tìm ý kiến chung với hai ông bạn nối khố: “Các cậu nói xem có phải hôm nay Cố Trầm lên cơn gì rồi không?”
Kim Vệ và Đào Cương hai mắt nhìn nhau, sắc mặt kì quặc không nói lời nào.
Hoắc Minh Chương lại nhìn Trình Dật, không phục cất tiếng hỏi: “Cậu bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu ấy vậy, sao cậu ấy lại ra mặt hộ cậu hả?”
Trình Dật cũng không ngờ rằng Cố Trầm lại vì mình mà đối đầu với Hoắc Minh Chương. Bỗng chốc thấy hơi cảm động, thấy thời gian bao lâu qua bản thân không mất công ôm đùi lớn. Nhưng nếu nói là Cố Trầm đứng ra thay cậu ta nói mấy câu, đừng nói là Hoắc Minh Chương không dám tin, đến cả bản thân cậu ta cũng cảm thấy khó mà tin được. Phải biết rằng trong đội bóng rổ không chỉ có mỗi mình cậu ta nịnh nọt Cố Trầm suốt ngày. Ít nhất thì thái độ của Hoắc Minh Chương và Kim Vệ Đào Cương cũng nhiệt tình hơn cậu ta nhiều.
Hoắc Minh Chương hỏi mãi cũng chẳng làm rõ được, lại càng cảm thấy không phục hơn. Kim Vệ và Đào Cương nhìn dáng vẻ nghẹn khuất chẳng hiểu ra làm sao của thằng bạn nối khố, suy nghĩ rồi nói: “Có phải là gặp chuyện gì tức giận ở bên ngoài nên giận cá chém thớt với cậu không?”
Đào Cương nói: “Nếu không thì còn có lí do nào khác sao? Dù sao thì cậu ấy vẫn luôn không vừa mắt cậu mà.”
Hoắc Minh Chương bị nói cho nghẹn họng cạn lời. Đang định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Hoắc Minh Chương nghe máy, khó chịu hỏi: “Sao vậy ạ?” “Minh Chương, trước đây con có nói với ba, muốn đề xuất của bạn học của con làm trợ lý của ba.” Ở đầu bên kia điện thoại, ba của Hoắc Minh Chương trầm giọng nói: “Chuyện này ba đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy thằng bé tên Cố Trầm là một nhân tài. Ba nên cho người trẻ tuổi một cơ hội...”
“Muộn rồi!” Hoắc Minh Chương thẳng thừng ngắt lời của ba mình, mất kiên nhẫn nói: “Tối hôm đó kêu ba tranh thủ thì ba không thanh thủ, ra cái vẻ ông chủ không thèm quan tâm tới người ta, bây giờ con chẳng với tới người ta nữa rồi!”
“Người ta nói rồi, mặt mũi mà con cho, người ta không cần! Không cần có hiểu không?” Hoắc Minh Chương càng nói càng giận, bực bội cúp máy.
Ở bên kia, Chu Hiểu Đình cũng nhận được cuộc gọi từ ba mình.
“Ba nhớ sinh viên của Đại học A các con, nếu như là tới từ nơi khác thì trong thời gian học tập có thể treo hộ khẩu ở trường. Chắc là hộ khẩu của cậu Cố Trầm kia cũng treo ở trường con phải không? Con là hội trưởng hội học sinh, có thể dời hộ khẩu cậu ta ra không?” “Ba muốn dời hộ khẩu của Cố Trầm ư?” Chu Hiểu Đình nghi hoặc hỏi: “Ba dời hộ khẩu của cậu ấy làm cái gì?”
“Cố Trầm giúp Tập đoàn Đại Chu giải quyết khủng hoảng truyền thông. Đối với Tập đoàn Đại Chu, đó là công lao rất lớn. Tuy ba phản đối hai con ở bên nhau, nhưng công ra công tư ra tư, là chủ tịch của Tập đoàn Đại Chu, đương nhiên ba phải công tư phân minh ân oán rõ ràng rồi. Nên thưởng cho Cố Trầm, thì bọn ba cũng không thể thiếu được.”
“Vốn dĩ ấy, ba định chuyển thằng bé này tới bên cạnh anh trai con, để anh trai con bồi dưỡng cậu ta. Nhưng không ngờ rằng thằng bé này tuổi trẻ kiêu ngạo, cứ từ chức như vậy luôn. Nhưng như vậy cũng tốt, phần thưởng nên có, chúng ta đưa hết một lần luôn. Cho bên ngoài đỡ phải nói bóng nói gió, nói rằng Tập đoàn Đại Chu vong ơn bội nghĩa, không trân trọng người tài.” Ba Chu nói: “Ba định tặng cho Cố Trầm một căn nhà. Chuyển hộ khẩu một căn nhà 150 mét vuông của Đại Chu Thiên Hạ sang cho cậu ta. Con cảm thấy như thế nào?”
Chu Hiểu Đình không ngờ rằng ba Chu lại làm như vậy, nhất thời có hơi sững sờ: “Ba à...”
“Hiểu Đình.” Ba Chu nghiêm túc nói: “Con đừng cảm thấy ba là một người rất có thế lực. Càng đừng cảm thấy ba lạnh lùng, không có lòng biết ơn. Con phải hiểu rằng, Cố Trầm có công lao với Tập đoàn Đại Chu có lớn hơn đi chăng nữa, cũng không đáng để ba bỏ con gái mình ra. Tuy Cố Trầm cũng không tệ, nhưng là con gái của ba, con xứng đáng có người tốt hơn.”
“Đời người rất dài. Bây giờ con mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ, chẳng gặp được mấy người đàn ông, không biết trên đời này còn có biết bao thanh niên tài tuấn còn đáng để con thích hơn Cố Trầm, đừng phó thác cuộc đời của bản thân sớm như thế. Con có thể hiểu nỗi khổ tâm của ba không?” Cảm xúc Chu Hiểu Đình nhất thời trở nên phức tạp: “Ba...”
“Được rồi!” Ba Chu nói: “Ngày mai con âm thầm chuyển hộ khẩu của Cố Trầm ra đi, chúng ta chuyển hộ khẩu giúp cậu ấy trước. Tạm thời con đừng nói với cậu ấy, chúng ta cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ. Cũng đỡ Cố Trầm tuổi trẻ kiêu ngạo da mặt mỏng, không chịu nhận phần thưởng của Tập đoàn Đại Chu.”
“Đây là thù lao mà cậu ấy nên nhận được.”
“Vâng!” Chu Hiểu Đình gật đầu, vội vàng nói: “Ba à, ba yên tâm đi. Con hiểu rồi.”
Ba Chu cười nói: “Vậy chúng ta hẹn vậy nhé. Ngày mai ba bảo trợ lý đợi con ở Cục bất động sản.”
Chu Hiểu Đình cười nói: “Vâng!”
Sau khi cúp máy, Chu Hiểu Đình thở phào một hơi trong lòng. Thực ra từ cái ngày Chu Hiểu Đình chia tay trong không vui ở nhà họ Chu, trong lòng Chu Hiểu Đình giống như bị tảng đá đè nặng vậy. Cứ cảm thấy nhà họ Chu vong ân phụ nghĩa, dù sao thì Cố Trầm cũng đã giúp nhà họ Chu một việc lớn như vậy, ba mẹ với anh cả lại chẳng thể hiện điều gì. Còn khiến Cố Trầm mất mặt trong bữa cơm nữa. Chu Hiểu Đình cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để gặp Cố Trầm. Cho dù bản thân cô có mặt dày xin Cố Trầm coi cô là bạn thân, nhưng khi Chu Hiểu Đình đối mặt với Cố Trầm, cứ cảm thấy có chút hổ thẹn.
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng ba cũng đã nghĩ thông suốt, quyết định thưởng cho Cố Trầm một căn nhà. Tuy theo như lời ba Chu nói là không muốn để bên ngoài nói ra nói vào, cảm thấy Tập đoàn Đại Chu vong ơn phụ nghĩa, nhưng trong lòng Chu Hiểu Đình biết, cho dù là thưởng một căn nhà, thì đó cũng là thứ mà Cố Trầm nên nhận được.
Phải biết rằng bây giờ Tập đoàn Đại Chu đang trong thời điểm quan trọng thực hiện dự án đưa tập đoàn lên sàn chứng khoán Hồng Kông, hành động của Cố Trầm đã giúp Tập đoàn Đại Chu tránh được nguy cơ về danh tiếng lớn như vậy. Nếu đổi thành giá trị được cứu vớt trên thị trường chứng khoán, thì ít nhất cũng phải mấy tỉ tệ! Mấy tỉ đổi lấy một căn nhà giá 15 16 triệu tệ, lẽ nào không đáng giá sao?
Trong phòng thay đồ, dĩ nhiên là Cố Trầm không biết hành động của nhà họ Chu và nhà họ Hoắc. Cậu thay xong đồ chơi bóng thì quay trở lại sân, làm nóng người mấy phút ở bên ngoài. Lúc đang chuẩn bị đi vào sân thì phát hiện Cố Tú tới đây.
Cố Tú mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần bò màu đen, trong lòng ôm một hộp cơm giữ nhiệt màu xanh. Cả người trông vừa thanh tú vừa dịu dàng, tinh tế xinh đẹp ôn hòa vô hại. Nhưng thành viên trong sân bóng vừa rồi đã nhìn thấy sự “lợi hại” của Cố Tú rồi, không ai dám khinh thường cậu ta.
Nói rồi, vẻ mặt như hiến vật quý đưa hộp cơm giữ nhiệt tới trước mặt Cố Tú: “Đây là xôi gà lá sen em mua ở canteen cho anh, em biết anh thích ăn ngọt nhất.”
“Cậu tới xem Cố Trầm á?” Ban nãy suýt chút nữa thì Trình Dật bị đánh, lúc này cậy vào việc Cố Trầm bao che cho cậu ta, thực sự không nhịn được nữa. Đứng ra cười khẩy nói: “Tôi thấy cậu tới nghiệm thu kết quả thì đúng hơn đấy? Muốn xem thử xem cậu Hoắc ‘chơi bóng’ với tôi như thế nào à?”
“Cậu đang nói gì vậy?” Cố Tú nghi hoặc nhìn Trình Dật: “Tôi nghe không hiểu?” “Cậu bớt giả bộ hồ đồ đi!” Trình Dật chỉ vào Hoắc Minh Chương: “Không phải cậu châm ngòi ly gián trước mặt cậu Hoắc, để cậu Hoắc dạy dỗ tôi à, lẽ nào tự dưng cậu Hoắc thấy tôi chướng mắt sao?”
“Tôi không làm vậy.” Cố Tú nhìn Hoắc Minh Chương, rồi lại nhìn Cố Trầm, đáng thương phản bác lại: “Trình Dật, phải là cậu bớt bôi nhọ tôi, bớt châm ngòi ly gián anh em tôi mới đúng. Tôi bảo Hoắc Minh Chương chơi bóng với cậu lúc nào hả? Sao tôi lại không biết?”
Hoắc Minh Chương mất kiên nhẫn nói: “Đã nói rồi, không có liên quan tới Cố Tú. Là tự tôi muốn tìm người chơi bóng, có phải mấy người nghe không hiểu tiếng phổ thông không?”
Nói rồi, Hoắc Minh Chương lại một mặt kinh thường nhìn Trình Dật: “Cậu đừng có ỷ vào việc cậu có Cố Trầm che chở cậu mà chạy khắp nơi gây thị phi. Nếu như không có gan chơi bóng với tôi thì câm miệng lại cho tôi.” Trình Dật há miệng, cuối cùng cũng không dám nói gì nữa.
Dù sao, Cố Tú có kể tội với Hoắc Minh Chương hay không thì đều là chuyện riêng giữa hai người bọn họ. Trình Dật không có chứng cứ chứng minh Cố Tú kể tội với Hoắc Minh Chương. Cùng đạo lý đó, cho dù thật sự có chuyện này, nếu như Cố Tú không thừa nhận, Hoắc Minh Chương vẫn cố chấp bảo vệ Cố Tú, thì cậu ta cũng không thể nào phản bác được.
Nói nhiều rồi lại thành ra Trình Dật nhỏ nhen hắt nước bẩn cho Cố Tú, còn châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai anh em người ta.
“Được rồi.” Cố Trầm cau mày, ngắt lời đám người đang chỉ trích nhau, hỏi Hoắc Minh Chương: “Rốt cuộc anh có chơi bóng không?”
Hoắc Minh Chương bị Cố Trầm làm cho mất bình tĩnh: “Tôi đang đợi cậu làm nóng người có được không hả? Cậu lại quay ra hỏi tôi đã chuẩn bị xong chưa à?” Lời chưa nói xong, một quả bóng rổ đã bay thẳng vào mặt. Hoắc Minh Chương giơ tay lên tiếp lấy, đập xuống mấy lần, nhịn không được mà hục hặc: “Cái tính nóng nảy này của cậu rốt cuộc là học từ ai đấy?”
“Trước đây cũng đâu như vậy chứ!”
Cố Trầm làm động tác giả, cướp lấy quả bóng rổ trên tay Hoắc Minh Chương, quay người bật lên ném nóng. Quả bóng vẽ một đường cong trong không trung, rơi chính xác vào rổ.
Cố Trầm xoa cổ tay, mặt không chút cảm xúc: “Trước đây anh cũng không nói nhảm nhiều như vậy.”