Cố Trầm cuống cuồng chạy đua với thời gian, thậm chí còn gọi xe mà lúc đến tòa kinh doanh vẫn muộn năm phút đồng hồ, còn bị Tào Nghiêm đứng canh ở cửa vừa lúc bắt được.
Tào Nghiêm cười mỉa nhìn Cố Trầm: “Muộn năm phút, trừ một ngày lương cơ bản.”
Cố Trầm: “...”
Tào Nghiêm suиɠ sướиɠ chắp tay sau mông rời đi.
Cố Trầm đến phòng thay quần áo trước, cất túi sách vào ngăn tủ rồi khóa lại. Lúc về đến phòng kinh doanh thì thấy Trần Viện đang xụ mặt oán giận: “Tôi chỉ muộn có một phút mà trừ của tôi một trăm tệ. Tên họ Tào kia làm cái gì thế không biết! Không thể thương lượng một chút à?”
“Mấy ngày này anh ta lại đến kỳ khó ở nữa rồi đấy, muốn trút giận lên đầu tổ kinh doanh số 1 chúng ta. Cũng có phải lần đầu đâu.” Có đồng nghiệp khuyên nhủ: “Cô đừng chấp nhặt với anh ta. Cố gắng bán thêm một căn hộ thì tiền nào cũng về mà.” Trần Viện hừ một tiếng: “Không phải vấn đề tiền nong.”
Liễu Mi thấy Cố Trầm ra tới thì hỏi han: “Cậu cũng đến muộn. Có phải quản lý Tào cũng bắt cậu không?”
Cố Trầm gật đầu.
Liễu Mi thân thiết hỏi: “Trừ bao nhiêu tiền.”
“Không trừ đồng nào.” Cố Trầm nói: “Em là thực tập sinh, không có lương cơ bản.”
Liễu Mi: “...”
“Thấy chưa?” Trần Viện cảm khái: “Thế này mới thấy ưu thế của chế độ thực tập mà.”
Tiền hoa hồng thì thoải mái cầm, còn lúc trừ lương thì lại không biết trừ vào đâu. Bởi vì toàn bộ quy định chấm công của Đại Chu Thiên Hạ đều khấu trừ vào lương cơ bản. Mà Cố Trầm thì không có.
“Đấy cũng là do chính Cố Trầm giỏi giang, vừa tới vài ngày đã có thể tự mình ký hợp đồng rồi.” Liêu Xuân Hoa nói: “Có bao nhiêu thực tập sinh trong quá trình thực tập gần như không bán được gì chứ, ngay cả tiền xe và tiền cơm đều cần dùng tiền túi chi trả.” Nói cũng đúng.
Mọi người vẫn rất bội phục khả năng đàm phán hợp đồng của Cố Trầm.
Liễu Mi lười quan tâm tới mấy chuyện này: “Khách hàng kia của tôi sẽ đến lúc chín rưỡi. Cậu xem...”
“Vâng, em biết rồi.” Chuyện đã đồng ý rồi, Cố Trầm sẽ không lật lọng, trước chín rưỡi cậu tạm thời không tiếp khách.
Chờ đến đúng chín giờ ba mươi, khách hàng của Liễu Mi cũng đến.
Vị khách này là một người đàn ông hơn ba mươi, mặc áo kẻ caro, quần bò, đi giày thể thao, trên mặt còn đeo một cặp kính cận thoạt nhìn số độ không thấp, khoác túi chéo vai đựng hồ sơ. Phong cách ăn mặc chuẩn nam công sở.
“Anh Địch đến rồi!” Liễu Mi nhiệt tình chào hỏi: “Giới thiệu với anh một chút, đây là nhân viên dự toán khoản vay mới tới phòng kinh doanh chúng tôi. Cậu ấy có thể giúp anh tiêu số tiền ít nhất để mua nhà, dùng lợi tức nhỏ nhất để hoàn trả.” Địch Hưng Quốc nghe vậy thì đẩy kính mắt, một bàn tay khác vô thức sờ sờ vào túi công văn: “Tìm nhân viên dự toán có ích lợi gì, trong ví tôi cũng chỉ có bằng ấy tiền thôi.”
Liễu Mi đương nhiên biết rõ định mức chi tiêu của Địch Hưng Quốc. Nhưng người này vừa nhận điện thoại đã chạy tới chứng minh anh ta chưa từ bỏ ý định với việc mua nhà ở đây. Chỉ là băn khoăn quá nhiều thôi. Liễu Mi đưa mắt ra hiệu với Cố Trầm. Cô ta đã hết cách rồi, chỉ xem Cố Trầm có thể giúp cô ta bàn hợp đồng này hay không.
“Anh Địch phải không ạ?” Cố Trầm bắt tay với Địch Hưng Quốc, cười đề nghị: “Chi bằng chúng ta cùng đi ngắm nhà một lần đi?”
Địch Hưng Quốc chần chờ một lát, sau đó gật đầu.
Vì thế ba người cầm chìa khóa đi xem nhà. Căn hộ Địch Hưng Quốc nhìn trúng nằm tại tầng 32 tòa H. Bởi vì là tầng cao nhất nên còn tặng kèm một tầng gác xép. Trong nhà lấy sáng rất tốt, tầm nhìn cũng trống trải vô cùng. Cố Trầm hỏi Địch Hưng Quốc: “Không biết sau khi mua nhà anh Địch định trang hoàng thế nào?” Địch Hưng Quốc cười khổ lắc đầu: “Tôi không mua nổi.”
“Không thành vấn đề. Bây giờ chúng ta chỉ tùy tiện tâm sự thôi mà.” Cố Trầm cười nói: “Đến cũng đến rồi. Dù sao cũng không thể lãng phí tiền ngồi xe và thời gian nghỉ ngơi không công đúng không?”
Địch Hưng Quốc nghĩ ngợi một lát: “Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn trang hoàng theo phong cách Tây u giản lược. Bởi vì bạn gái tôi thích. Cô ấy nói như vậy thoạt nhìn rất hiện đại, sáng sủa. Hơn nữa so sánh giá cả thì phong cách Tây u tương đối rẻ hơn phong cách Trung Hoa, như vậy dự toán trang hoàng cũng nằm trong phạm vi hai chúng tôi chấp nhận được. Phòng khách kê sô pha vải màu xanh da trời thêm hoa nhỏ, tường cũng là màu lam... Phòng bếp thiết kế kiểu mở rộng, bởi vì bình thường hai chúng tôi cũng không thường xuyên nấu cơm ở nhà, thiết kế mở trông phòng bếp sẽ có vẻ rộng rãi hơn. Phòng sách rất quan trọng, bởi vì tính chất công việc của tôi đa số là thời gian sau khi tan tầm, cũng cần thường xuyên tăng ca. Chúng tôi sẽ cải tạo phòng ngủ phụ thành phòng cho trẻ. Vì chúng tôi định sau khi kết hôn sẽ lên kế hoạch có con.” “Vậy sao hôm nay bạn gái anh không đi cùng anh đến đây?” Cố Trầm tò mò hỏi: “Xem nhà là chuyện lớn, tự anh quyết định cũng được sao?”
“Mẹ cô ấy nhập viện, cô ấy cần ở bệnh viện chăm sóc mẹ.” Địch Hưng Quốc cười: “Nhưng trước đó Huyên Huyên cũng xem qua nhà này rồi, cô ấy cũng thích lắm.”
Liễu Mi chen vào: “Lần đầu tiên anh Địch đến xem phòng có dẫn bạn gái đi cùng. Bạn gái anh ấy rất xinh nhé! Anh Địch đúng là người có phúc.”
Địch Hưng Quốc chất phác cười một tiếng.
“Thật ra nhà ở đây rất tốt. Cách trường tiểu học quốc tế tư nhân rất gần, còn là khu trường học liên cấp trọng điểm.” Cố Trầm nói một câu, Liễu Mi lập tức tiếp lời: “Chẳng thế thì sao! Bây giờ tài nguyên giáo dục rất hữu hạn, đừng nói là khu chung cư hạng sang như bên chúng tôi. Anh nhìn bên ngoài xem, có biết bao nhiêu nhà cũ nát như sụp đến nơi mà vì chiếm vị trí gần khu trường học nên dám chào giá một mét cả 18 vạn tệ đấy. Bọn họ mới là hại người.” Địch Hưng Quốc liên tục gật đầu. Sao anh ta có thể không biết chuyện này được, trước khi anh ta nhìn trúng chung cư ở đây cũng đã từng điều tra hết hoàn cảnh khu gần đó rồi.
Nhà rất tốt, chỉ là bọn họ không có tiền.
Quá áp lực. Nếu là một năm trước còn đỡ, khi ấy hai người bọn họ đều có công việc. Nhưng mẹ của Huyên Huyên bất ngờ bị ung thư đáy hυyệt̠, cô ấy muốn chăm sóc mẹ nên đã từ chức. Bây giờ cả hai đều phải dựa vào tiền lương của mình anh ta mà sống.
Cố Trầm yên lặng nghe Địch Hưng Quốc kể chuyện. Còn cậu lại không nói mấy câu, chỉ chăm chú dẫn Địch Hưng Quốc đi lòng vòng khắp nơi trong nhà nhìn thử, không ngừng hỏi ý kiến Địch Hưng Quốc. Hướng dẫn Địch Hưng Quốc tưởng tượng sau khi chuyển vào sẽ trang hoàng thế nào, sinh hoạt thế nào. Dẫn tới Địch Hưng Quốc trở nên huyên thuyên nhiều lời, thậm chí bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống hàng ngày về sau. Cố Trầm lại hỏi Địch Hưng Quốc làm việc ở đâu. Địch Hưng Quốc nói địa chỉ, Cố Trầm thản nhiên nói: “Thế thì tốt quá. Nếu mua nhà ở bên này, đi làm cũng chỉ qua hai trạm là đến. Có thể tiết kiệm không ít thời gian.”
Địch Hưng Quốc gật đầu: “Đúng là rất tốt.”
Nói xong, lại vô thức sờ sờ túi công văn của mình. Chỗ nào cũng tốt hết, chỉ có tiền trong túi quá thiếu mà thôi.
Cố Trầm thấy mồi lửa vừa vặn rồi, bắt đầu giúp Địch Hưng Quốc tính toán vay mua nhà. Địch Hưng Quốc có tiền tiết kiệm, nếu trả góp trong ba mươi năm, mỗi tháng cần trả ba vạn hai nghìn tệ. Lương một năm của Địch Hưng Quốc là năm mươi vạn tệ. Tính cả thưởng cuối năm cũng chỉ từ năm mươi lăm vạn đến sáu mươi vạn. Số lượng tùy thuộc vào hiệu suất và lợi tức của công ty. Nói cách khác, nếu Địch Hưng Quốc mua căn hộ này, trả xong khoản vay mua nhà, cộng thêm khoản chi phí vật nghiệp và quản lý hàng năm thì chia ra mỗi tháng còn không tới một vạn tệ sinh hoạt phí. Đã vậy một vạn tệ này còn phải nuôi cả hai người.
Cố Trầm tính toán cụ thể các loại chi phí cho Địch Hưng Quốc, thấy Địch Hưng Quốc bày ra dáng vẻ không cam lòng liền hỏi: “Bình thường sau khi anh Địch tan làm, về nhà thích làm gì nhất?”
Địch Hưng Quốc nói ra trong vô thức: “Cũng không làm gì. Nếu không tăng ca thì xem phim điện ảnh, xem tivi, chơi game gì đó.”
Cố Trầm lại hỏi: “Tiếng Anh của anh Địch thế nào?”
Địch Hưng Quốc nói: “Trình độ cấp sáu. Tốt nghiệp lâu quá rồi, cũng quên gần hết. Nhưng tiếng Anh của Huyên Huyên nhà tôi rất tốt. Cô ấy làm trong tổ phụ đề đấy! Chính là... cậu biết hàng phụ đề khi chúng ta xem phim Mỹ không? Cô ấy làm công việc ấy đấy!”
“Toán lý hoá thì sao?”
Địch Hưng Quốc nói: “Không đến nỗi nào.”
Cố Trầm lại hỏi: “Vậy anh và bạn gái anh tốt nghiệp trường gì?” “Đại học C. Ngành kiến trúc trường chúng tôi rất nổi danh đấy. Bạn gái tôi cũng học đại học C, mà cô ấy học chuyên ngành ngoại ngữ.” Địch Hưng Quốc hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Cố Trầm đáp: “Nếu hai người thật sự muốn mua nhà, nhưng lại lo sau khi mua phải chịu áp lực kinh tế lớn quá thì tôi có thể giới thiệu công việc gia sư cho hai người. Dạy học sinh phổ thông môn toán, lý, hoá, Anh. Trung bình một tiếng khoảng từ một trăm tệ đến hai trăm tệ.”
Trước đây Cố Trầm cũng chưa từng làm gia sư, không hiểu giá thị trường cho lắm. Nhưng Chu Hiểu Đình thường xuyên giúp sinh viên đại học A giới thiệu công việc gia sư. Cố Trầm cũng hỏi thăm được giá cả đại khái từ miệng của Chu Hiểu Đình.
Địch Hưng Quốc giật thót, nghẹn họng nhìn Cố Trầm trân trối. Liễu Mi cũng không ngờ Cố Trầm còn có chiêu này, trong thoáng chốc cảm động vô cùng. Không ngờ vì giúp cô ta mà Cố Trầm liều mạng như vậy. “Tôi cảm thấy nếu bây giờ anh chị quyết tâm mua phòng thì tuyệt đối không thiệt thòi đâu. Bởi vì giá nhà đất sẽ chỉ càng ngày càng cao chứ không giảm xuống.” Cố Trầm lạnh nhạt nói: “Đương nhiên. Quyền quyết định đều phụ thuộc vào hai người, tôi chỉ hết sức giúp đỡ hai người thực hiện nguyện vọng này thôi. Nếu anh Địch cảm thấy tôi nhiều chuyện...”
“Không! Không! Không!” Không đợi Cố Trầm nói xong, Địch Hưng Quốc vội liên miệng cắt ngang: “Cậu không nhiều chuyện chút nào. Người anh em, cậu giúp tôi chuyện lớn đấy. Công việc gia sư cậu nói là thật chứ?”
“Đương nhiên.” Cố Trầm đáp: “Tôi là sinh viên đang theo học đại học A. Trên diễn đàn trường chúng tôi thường xuyên sẽ có tin tức về công việc làm thêm ngoài giờ thế này. Tôi có thể giúp hai người để ý một chút. Hai người cũng có thể tự mình lên mạng tìm. Chỉ cần có lòng, công việc làm thêm này nhiều lắm.” “Dù là một tiếng một trăm tệ, một ngày hai tiếng đồng hồ, thứ bảy và chủ nhật nguyên ngày, như vậy một tháng ít nhất cũng có bảy, tám ngàn tệ. Đây là tính cho một người, nếu hai người cùng nhau làm sẽ kiếm được càng nhiều.”
Thực ra bây giờ Địch Hưng Quốc chỉ cần một lý do thuyết phục để mua căn hộ mà thôi. Lý do là gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể khiến Địch Hưng Quốc động lòng. Bởi vì ý nguyện chủ quan của Địch Hưng Quốc là thật sự rất muốn mua nhà, anh ta chỉ thiếu một lý do mang tính quyết định.
Quả nhiên, nghe được Cố Trầm nguyện ý giúp bọn họ cung cấp con đường làm thêm, Địch Hưng Quốc lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại cho bạn gái. Hai người thương lượng khoảng hơn mười phút, sau đó Địch Hưng Quốc hưng phấn chạy về. Mặt mày hồng hào, thậm chí có phần hăng hái nói: “Chúng tôi quyết định, mua.” Liễu Mi quay phắt đầu qua, tranh thủ lúc người ta không chú ý, kích động dựng ngón tay cái với Cố Trầm.
Cố Trầm mỉm cười: “Vậy giờ chúng ta đi ký hợp đồng đi!”
Địch Hưng Quốc do dự một chút, nhưng anh ta cũng dần quen phong cách nói chuyện dứt khoát mạnh mẽ của Cố Trầm rồi. Đương nhiên cũng sợ chính mình lại do dự sẽ đổi ý nữa, khẽ cắn môi nói: “Vậy ký đi.”
Dừng một chút, Địch Hưng Quốc lại xác nhận lại với Cố Trầm: “Cậu thật sự có thể tìm được công việc gia sư giúp chúng tôi à?”
“Thật.” Chuyện này cũng không phải chuyện gì khó khăn, Cố Trầm thậm chí đã nghĩ sẵn điều kiện để trao đổi với Chu Hiểu Đình rồi.
Ba người không nói thêm gì quay về phòng kinh doanh, Liễu Mi lại bỗng nhiên đau bụng. Cô ta “Ai da” một tiếng, ôm bụng nói với Cố Trầm: “Chị đi nhà vệ sinh một lát, cậu đưa anh Địch lên ký trước đi nhé? Chốc nữa chị đi tìm hai người!” Cố Trầm gật đầu. Dẫn Địch Hưng Quốc đến phòng tài vụ.
Tào Nghiêm vừa từ văn phòng đi ra đã thấy bóng lưng của Cố Trầm và Địch Hưng Quốc. Anh ta hơi buồn bực, tùy tay bắt lấy Trần Viện đi ngang qua, hỏi thăm: “Tôi nhớ người kia là khách hàng của Liễu Mi cơ mà? Sao lại là Cố Trầm dẫn người đi phòng tài vụ?”
Theo quy tắc của phòng kinh doanh bọn họ, khách của ai thì người ấy mang đi ký hợp đồng. Rất ít khi nhờ người khác giúp đỡ.
“Ôi trời! Phiền chết đi được. Còn không phải tại Liễu Mi...” Trần Viện nhìn Tào Nghiêm, ánh mắt chợt đảo một vòng, lời sắp nói ra khỏi miệng bị sửa lại: “Liễu Mi tặng khách hàng cho Cố Trầm đấy.”
“Tặng cho Cố Trầm?” Tào Nghiêm trừng to hai mắt: “Sao lại thế được? Công ty cũng không cho phép cướp hợp đồng.”
“Có gì không được chứ.” Trần Viện nói: “Huống chi tình huống này cũng không tính là cướp. Liễu Mi chủ động từ bỏ mà. Anh biết đấy, khách hàng này một tháng đến bao nhiêu lần. Túi tiền rất xẹp, căn bản không mua nổi căn hộ ở chỗ chúng ta. Cũng không biết Cố Trầm cho anh ta uống thuốc mê hồn gì nữa, vậy mà thật sự quyết định mua! Đúng là không tưởng tượng được. Anh nói xem, người như vậy mua nhà ở Đại Chu Thiên Hạ làm gì? Không sợ mua xong nhà là ăn không khí à?” “Thế cũng không thể tặng khách hàng cho Cố Trầm chứ?” Tào Nghiêm không tin: “Sao tôi không biết Liễu Mi hào phóng như thế từ bao giờ thế?”
“Thế này có là gì đâu? Không phải chỉ là một khách hàng nghèo rớt mùng tơi thôi à? Cho dù thật sự ký thì có thể được bao nhiêu tiền chứ? Cố Trầm người ta đã nói nguyện ý giúp Liễu Mi nâng thành tích lên 30 triệu tệ đấy. Đến lúc ấy Liễu Mi có thể lấy được ba phần ngàn trích phần trăm rồi. Cái nào nhiều cái nào ít, đâu ai ngốc đâu. Người nào chẳng tính toán cho mình có lợi nhất!”
Tào Nghiêm đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên chạy thẳng về phía văn phòng.
Cố Trầm dẫn Địch Hưng Quốc đến phòng tài vụ lấy hợp đồng. Di động của Địch Hưng Quốc chợt vang lên. Địch Hưng Quốc lấy điện thoại ra, quay sang nói với Cố Trầm: “Tôi đi nhận điện thoại một lát.” Cố Trầm gật đầu.
Địch Hưng Quốc cầm di động ra ngoài. Vài phút sau chột dạ quay về, ấp úng nói với Cố Trầm: “Chuyện đó, tôi không mua nữa đâu.”
“Tôi, tôi...” Địch Hưng Quốc tựa như rất khó mở miệng, ấp úng nửa ngày nói không ra nguyên nhân: “Dù sao tôi không mua nữa. Làm cậu bận không công rồi. Rất xin lỗi.”
Địch Hưng Quốc nói xong vội chạy mất, cứ như sợ Cố Trầm gọi lại vậy.
Cố Trầm sững sờ tại chỗ. Đồng nghiệp đang đánh hợp đồng cho Cố Trầm thấy thế liền an ủi: “Không sao đâu. Chuyện thế này cũng rất bình thường. Có lẽ anh ta vẫn cảm thấy áp lực quá lớn, không muốn mua nữa. Chờ sau đó cậu hỏi thăm lại xem. Dù hợp đồng này không thành cũng còn cách khác mà! Thành tích tháng này của cậu đã rất đáng gờm rồi.” Cố Trầm hoàn hồn, mỉm cười cảm ơn đối phương, mang tâm trạng mông lung không hiểu quay lại phòng kinh doanh.
Liễu Mi đi vệ sinh xong vừa quay lại. Thấy Cố Trầm một mình thì ngây cả người: “Sao chỉ có mình cậu, anh Địch đâu rồi?”
“Anh ta tự nhiên nói không mua nữa.” Cố Trầm cũng chưa từng gặp trường hợp như vậy bao giờ, cứ cho rằng nắm chắc rồi chứ.
“Không phải chứ?” Liễu Mi nhíu mày: “Biểu hiện vừa rồi của anh ta không giống không muốn mua mà. Hơn nữa cậu đã đồng ý giới thiệu việc làm thêm cho người ta, anh ta còn đang mang ơn cậu ấy. Sao tự nhiên lại không muốn mua?”
Cố Trầm cũng nói không rõ.
Liễu Mi nghĩ một lát, hỏi Cố Trầm: “Trước khi anh ta nói không mua có... lộ vẻ gì kỳ lạ không?”
“Hình như không.” Cố Trầm nghĩ ngợi: “Chỉ nhận một cuộc điện thoại.” “Nhận một cuộc điện thoại?” Liễu Mi lẩm bẩm, sau đấy đột nhiên nghĩ đến cái gì, chửi bậy một tiếng, quơ điện thoại chạy ra bên ngoài.
Vài phút sau, Liễu Mi nổi trận lôi đình chạy từ ngoài về, trực tiếp vọt tới văn phòng Tào Nghiêm, giơ chân đá văng cửa: “Tào Nghiêm! Tôi đ** con mẹ tám đời tổ tông nhà anh, anh dám cướp hợp đồng của tôi!”
“Nói gì vậy? Ai cướp hợp đồng?”
Nghe được có trò hay, nhân viên kinh doanh ùa tới như ong vỡ tổ, chen chúc ngó nghiêng, hỏi thăm khắp nơi: “Có chuyện gì thế?”
“Không biết, hình như quản lý Tào cướp hợp đồng của Liễu Mi.”
“Không phải chứ? Phòng kinh doanh không cho phép tranh cướp hợp đồng cơ mà? Sao quản lý Tào dám biết rõ mà vẫn cố phạm được. Lại còn là hợp đồng của Liễu Mi bữa chứ?”
“Ai biết được!”
Trong văn phòng Tào Nghiêm, Liễu Mi đã bắt đầu vang lên tiếng mắng chửi. Tào Nghiêm cũng không ngờ Liễu Mi tìm tới cửa nhanh như vậy, ngoài mạnh trong yếu khiển trách: “Ban ngày ban mặt nói mê sảng cái gì đấy? Ai cướp hợp đồng của cô? Tôi là quản lý phòng kinh doanh đấy, còn cần cướp hợp đồng của nhân viên à? Còn nữa, đấy là hợp đồng của cô chắc? Cô nhàn rỗi không có việc gì nên ra mặt thay ai đấy à?”
“Sao lại không phải hợp đồng của tôi? Tôi vừa gọi cho Địch Hưng Quốc rồi. Anh ta nói anh ta nhận được một cuộc điện thoại, bảo anh ta tạm thời đừng ký hợp đồng, hai ngày sau sẽ giảm giá nội bộ cho anh ta. Có thể tiết kiệm được mười vạn tệ. Còn dặn dò Địch Hưng Quốc khi nào đến ký hợp đồng thì đừng tự đến, nhờ người nhà đến giúp làm thủ tục. Số di động liên hệ cũng đừng để số của mình.”
Liễu Mi giận sôi máu, vén tay áo lại chửi: “Chút thủ đoạn mờ ám tranh hợp đồng này có ai trong phòng kinh doanh không biết đâu! Tào Nghiêm! Anh khá lắm! Trăm phương ngàn kế cướp hợp đồng của tôi. Đàn ông đàn ang đi cướp miếng ăn trong miệng phụ nữ, anh còn biết xấu hổ không hả?” “Tào Nghiêm! Anh có của quý trong quần đấy. Dám làm thì dám nhận. Chiết khấu nội bộ mười vạn tệ là giá trị cấp bậc quản lý các anh.”
“Cô bình tĩnh đi được không!” Tào Nghiêm bị Liễu Mi mắng cho máu chó văng đầy đầu, vừa tức lại vừa chột dạ: “Đang thời gian làm việc cô lớn giọng thế làm gì? Để khách hàng nghe được thì phải làm sao?”
Tào Nghiêm vừa nói vừa đóng cửa lại, đảo mắt liếc nhìn đám nhân viên vây xem trò cười, lớn tiếng mắng: “Vây quanh ở đây làm gì thế? Không cần làm việc à?”
Trong lúc nói, anh ta nhìn thoáng qua Trần Viện ôm hai tay trước ngực xem kịch vui, ánh mắt trở nên oán độc không thôi.