“Cố Trầm!” Hoắc Minh Chương hít sâu một hơi, nhưng vẫn bị Cố Trầm làm cho tức tới mức huyệt thái dương mơ hồ đau nhức: “Tôi không biết rốt cuộc cậu muốn điều gì. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết rằng, tôi chưa bao giờ có địch ý với cậu cả. Nhà họ Hoắc chúng tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ gây bất lợi cho cậu.”
Cố Trầm không nói năng gì.
Hoắc Minh Chương tiếp tục nói: “Tôi nghĩ chắc cậu cũng nhìn ra được vì sao tôi lại nói chuyện cũ giữa hai nhà Chu Lăng cho cậu. Nhà họ Hoắc chúng tôi chỉ cảm thấy chúng ta có cơ hội hợp tác, cũng có cơ sở để hợp tác thôi.”
“Nếu như bạn học Hoắc không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.” Cố Trầm ngắt lời Hoắc Minh Chương: “Bên tôi bận lắm.”
“Đang bận chuyện nhà sao?” Hoắc Minh Chương thuận thế hỏi: “Có cần giúp đỡ không?” “Xem ra bạn học Hoắc cũng tốn không ít sức lực với tôi nhỉ.” Cố Trầm cười khẽ một tiếng: “Nhưng bạn học Hoắc làm như vậy, có phải là vi phạm quyền riêng tư của công dân không?”
“Cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ác ý.” Hoắc Minh Chương giải thích: “Bây giờ cậu là nhân vật máu mặt được cư dân mạng cả nước quan tâm nhất. Mỗi một hành động cử chỉ của cậu đều có thể bị người khác tung lên mạng bất cứ lúc nào. Tôi cũng nhìn thấy tin tức môi giới nhà đất đăng trên mạng rồi, mới biết chiều hôm nay cậu chuyển sang nhà mới.”
Dừng lại một chút, Hoắc Minh Chương lại cười tán thưởng: “Một buổi chiều vừa xem nhà vừa chuyển nhà, còn phải gặp mặt với chủ tịch Tập đoàn Đại Chu. Cậu cũng bận thật đấy.”
Cố Trầm cười nói: “Chắc cư dân mạng không biết tôi và Chủ tịch Chu nói chuyện gì trong phòng riêng đâu.” Chuyển chủ đề không thành công, Hoắc Minh Chương cũng không giải thích nhiều thêm nữa, chỉ cường điệu nói: “Mong cậu tin, nhà họ Hoắc chúng tôi không có ác ý gì với cậu hay với Tổng giám đốc Chung Ly đứng sau cậu cả.”
“Chung Ly Toại không hề đứng đằng sau tôi.” Rõ ràng là hai người cùng sánh vai mà đi. Cố Trầm mỉa một tiếng rồi lại nói: “Còn về việc nhà họ Hoắc các anh có ác ý hay không, tôi cũng không để ý lắm. Anh vẫn nên lo lắng xem Chủ tịch Chu biết được hành động của nhà họ Hoắc các anh rồi thì sẽ có phản ứng gì đi.”
Hoắc Minh Chương hỏi đầy bực bội: “Thực ra có một chuyện tôi vẫn luôn tò mò, vì sao cậu lại ghét tôi như vậy?”
“Bởi vì con người anh thực sự rất đáng ghét.” Cố Trầm trả lời một câu rất logic, sau đó cúp máy.
“Ai vậy?” Cô Thích hỏi. “Một tên rảnh rỗi tự cho mình là thông minh lại thích mua dây buộc mình thôi ạ.” Cố Trầm trả lời một câu.
Giáo sư Hình ngồi xem TV ở phòng khách đỡ eo chậm rãi đi vào phòng bếp, nghe thấy Cố Trầm nói vậy, lắc đầu nói: “Em đừng cảm thấy mình rất thông minh nên nhìn ai cũng thấy người ta tự cho mình là thông minh. Cẩn thận lại thành khôn lắm dại nhiều đấy.”
“Thầy yên tâm đi ạ.” Cố Trầm dùng máy đánh trứng đánh đều trứng trong bát: “Học trò của thầy chỉ có vừa thông minh vừa thận trọng. Giao du với một đám cáo già, em sẽ không nhẹ dạ đâu.”
Giáo sư Hình lắc đầu. Ông lo chỉ lo vậy thôi, cũng chẳng giúp được gì.
Nghĩ tới đây, giáo sư Hình bỗng hỏi rằng: “Em chuyển khỏi nhà Tổng giám đốc Chung Ly rồi tự mình thuê nhà, đã nói một tiếng với Tổng giám đốc Chung Ly chưa?” “Đã nói rồi ạ.” Cố Trầm tùy tiện trả lời.
Giáo sư Hình lại hỏi: “Vậy tối nay em nấu cơm, có mời Tổng giám đốc Chung Ly tới ăn cơm không?”
Cố Trầm ngẩng đầu lên nhìn giáo sư Hình một cái. Giáo sư Hình bình tĩnh giải thích: “Em ở nhà người ta làm phiền lâu như vậy, cũng phải cảm ơn người ta cho tử tế chứ. Hơn nữa hôm nay cũng là tiệc chuyển nhà, càng nhiều người càng náo nhiệt mà, cũng là điềm tốt, đại cát đại lợi.”
Cố Trầm không nhịn được cười. Gật đầu cười nói: “Lát nữa em sẽ gọi điện cho anh ấy, bảo Tổng giám đốc Chung Ly tối nay tới nhà ăn cơm.”
Giáo sư Hình không nói gì nữa, rót một cốc nước ấm rồi quay về.
Cố Trầm thấy động tác của giáo sư Hình, bỗng nhớ ra: “Em quên pha trà. Giáo sư thầy đợi một chút, để em đi pha trà đã.”
“Không cần đâu.” Giáo sư Hình xua tay: “Không phải em nói với thầy là người già khó ngủ, buổi tối ít uống trà mới dưỡng sinh được sao. Thầy uống chút nước sôi là được rồi.” Đỡ đêm hôm dậy nhiều lần quá, ảnh hưởng tới giấc ngủ của Cố Trầm.
“Nên nghe lời từ sớm như vậy mới phải.” Cô Thích chỉ giáo sư Hình rồi nói: “Bình thường tôi nói thì ông không nghe. Bây giờ coi như cũng có người trị được ông rồi đấy.”
Cố Trầm lại không nghĩ nhiều như vậy. Thấy giáo sư Hình không muốn uống trà, lập tức nói: “Em lấy mấy chai rượu nho từ nhà Chung Ly Toại tới. Buổi tối lúc ăn cơm chúng ta có thể uống chút rượu nho, nghe nói tốt cho giấc ngủ.”
Giáo sư Hình lập tức kinh hãi: “Em chuyển ra khỏi nhà Tổng giám đốc Chung Ly mà còn lấy rượu nhà người ta?”
Không đợi Cố Trầm trả lời, giáo sư Hình lại hỏi: “Có phải rượu đó rất đắt không?”
Cố Trầm: “...” Sao cậu cảm thấy hình như giáo sư Hình có hơi hổ thẹn vậy?!
Cô Thích nhìn giáo sư Hình một cái, cười tủm tỉm nói: “Buổi tối đừng uống rượu. Cô nấu canh nhãn lồng hạt sen cho mọi người, cũng có tác dụng dưỡng tim bổ thận tốt cho tinh thần. Nếu như còn uống rượu nữa thì uống nhiều quá. Buổi tối dễ đi tiểu đêm lắm.” Giáo sư Hình gật đầu liên tục: “Người lớn tuổi rồi, dễ đi tiểu nhiều lần lắm. Buổi tối uống ít cũng tốt.”
Nghe thấy giáo sư Hình nhắc tới điều này, Cố Trầm lại nhớ ra một chuyện khác: “Ban nãy em xem nhà vệ sinh, có hơi cao một chút. Ban đêm thầy và cô có dậy nhất định phải cẩn thận đấy ạ.”
Cố Trầm lại nói tiếp: “Hay là ăn tối xong, lúc chúng ta xuống tầng đi dạo, tiện thể tới siêu thị mua hai tấm lót chống trượt nhé ạ.”
“Đâu yếu ớt vậy đâu.” Giáo sư Hình xua tay: “Không cần, đừng có phiền phức vậy. Tự thầy sẽ chú ý.”
“Sao lại là phiền phức được...” Cố Trầm chưa nói dứt câu đã bị cô Thích ngắt lời.
“Vẫn là Trầm Trầm của chúng ta cẩn thận.” Cô Thích cười nói: “Đúng là phải mua thảm chống trượt để lót. Eo ông bị trật đấy, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi cẩn thận, đừng có để bị thương thêm lần hai. Trầm Trầm nói đúng. Ông đừng có gây thêm phiền cho Trầm Trầm nữa.” Lúc này giáo sư Hình mới không nói gì nữa.
Cô Thích lại cười nói: “Trầm Trầm của chúng ta đúng là vừa cẩn thận vừa hiểu thuận. Đứa trẻ tốt như thế này, ba mẹ em thật có phúc...”
Lời chưa nói xong bỗng dừng lại.
Cố Trầm mỉm cười: “Ban nãy lúc em xuống tầng còn mua một phần tai heo ở quán đồ ăn sẵn. Gần đây giáo sư thèm ăn thịt, huyết áp mỡ trong máu của thầy ấy lại cao, không dám cho thầy ấy ăn quá dầu mỡ. Cho nên em mua tai heo, lát nữa trộn với dưa leo rồi ăn.
Mắt giáo sư Hình sáng lên, lập tức nói rằng: “Dưa leo trộn tai heo, thầy thích ăn cái này.”
Phòng bếp tạm thời giao cho cô Thích phát huy, Cố Trầm cầm điện thoại đi ra ban công, gọi điện cho Chung Ly Toại.
Giờ đang tầm khoảng năm giờ chiều, ánh nắng vẫn còn nhiều. Cả thành phố tắm mình trong ánh nắng thiêu đốt, trước mắt là những vầng hào quang đủ màu sắc đang nhảy nhót. Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Chung Ly Toại vẫn buồn bã không vui. Cố Trầm mỉm cười, báo với Chung Ly Toại rằng sau khi tan làm tới nhà mới ăn cơm.
“Giáo sư bọn em nói rồi, em làm phiền ở nhà anh cũng không tốt. Cho nên muốn nhân cơ hội này mời anh tới nhà em ăn cơm, thuận thế để nhà em có hơi người.” Giọng nói Cố Trầm mạnh mẽ có lực, có một số âm nặng còn nhấn rất chuẩn, đều ở những chữ quan trọng.
Chung Ly Toại cười khẽ một tiếng: “Chỉ để nhà có hơi người thôi à? Thực ra anh còn có thể cung cấp một phục vụ khác nữa đấy.”
“Đừng có quậy.” Cố Trầm vô thức che loa lại, thấp giọng nói: “Tối nay giáo sư và cô em sẽ ở lại đây.”
Chung Ly Toại vui vẻ nói: “Anh còn chưa nói gì mà!” Tự mình não bổ nhiều như vậy, còn không cho người ta nói. Cố Trầm lập tức cạn lời. Cậu thở dài một tiếng, không nhịn được nói: “Giáo sư của bọn em nói đúng. Em nên chuyển ra ngoài, như vậy mới thực sự có thể nghỉ ngơi dưỡng sức được.”
“Đây là bị ép nghỉ ngơi dưỡng sức mà.” Chung Ly Toại sửa lại: “Nhưng không sao, cơ hội luôn dành cho người chuẩn bị đủ. Đối tượng yêu đương thực sự thông minh sẽ biết tạo cơ hội cho bản thân mình.”
Cố Trầm hừ một tiếng: “Không nói với anh nữa. Em còn phải đi nấu cơm đây, anh nhớ tới thẳng đây sau khi tan làm nhé.”
Chung Ly Toại hỏi: “Cần anh mua chút gì không?”
Cố Trầm suy nghĩ: “Không cần đâu. Ăn tối xong xuống tầng đi dạo xung quanh với đi siêu thị nữa. Nếu như thiếu cái gì thì tới lúc đó mua cũng không muộn.”
Cúp máy xong, Cố Trầm đang chuẩn bị quay về phòng bếp thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông. Cố Trầm còn tưởng rằng Chung Ly Toại có chuyện gì quên chưa nói, cũng không nhìn hiển thị cuộc gọi mà nghe máy ngay: “Anh còn có gì...” “Trầm Trầm.” Một giọng nói quen thuộc ngắt lời Cố Trầm. Ở đầu dây bên kia, giọng nói đó muốn nói lại thôi: “Con vẫn khỏe chứ?”
Cố Trầm bỗng hoàn hồn, giọng nói có chút khô khốc gọi một tiếng: “Mẹ?”
“Mẹ đây.” Mẹ Cố im lặng một láy, lắp bắp nói: “Lâu lắm rồi con không gọi điện về nhà. Nghỉ hè cũng không về. Mẹ với ba con, còn có ông nội bà nội con đều rất nhớ con.”
Cố Trầm vô thức nói rằng: “Nghỉ hè này con có hơi bận...”
“Mẹ biết.” Mẹ Cố cướp lời nói: “Mẹ biết gần đây con vô cùng bận. Trong nhà mua máy tính rồi, mẹ và ba con cố ý học xem lên mạng như thế nào, trên mạng đều thấy tin tức về con. Đầy đủ lắm.”
Cố Trầm cũng không biết nên nói gì. Im lặng một lúc, ba Cố nhận lấy điện thoại: “Trầm Trầm à! Ba với mẹ con không có ý gì khác đâu, ba mẹ nhận được tiền con gửi về nhà mỗi tháng rồi. Ba với mẹ con cũng chẳng có gì phải tiêu cả, cứ tích đấy cho con. Con cứ ở trên đó chăm chỉ học tập, làm việc cho tốt, không cần lo lắng cho ba mẹ. Ba mẹ khỏe lắm. Ông bà nội với ông bà ngoại của con cũng rất khỏe mạnh. Ghế massage với bồn ngâm chân mà con mua cho nhà mình lúc trước, bọn họ ngày nào cũng dùng cả.” “Ba với mẹ con muốn hỏi con, Tết năm nay có thể về nhà không?”
Bây giờ là giữa tháng tám, còn chưa hết nghỉ hè. Ba Cố lại gọi điện hỏi Cố Trầm rằng Tết có thể về không. Thực ra đôi bên đều biết, Tết năm ngoái, Cố Trầm ở nhà không hề vui vẻ. Cũng bởi vì năm nay quá vất vả nên mới tạo thành sự xa cách giữa Cố Trầm và gia đình.
Bây giờ tình thế đã thay đổi, ba mẹ Cố muốn bù đắp những thiếu sót với con trai. Lại không ngờ rằng sự nghiệp và chuyện học tập của Cố Trầm càng ngày càng đi lên, cho dù không cố ý tránh né, e rằng cũng không có thời gian về nhà ăn Tết.
Cố Trầm suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, con cũng không thể chắc chắn được tới lúc đó có bận hay không. Nhưng con sẽ cố gắng dành thời gian về nhà ăn Tết.”
Cho dù không gặp ba mẹ Cố, Cố Trầm vẫn nhớ ông bà nội ông bà ngoại. Đều là người có tuổi rồi, qua một năm thì lại bớt một năm. Cho dù là để người già vui vẻ, Cố Trầm cũng sẽ cố gắng làm cho thật đầy đủ. “... Trong nhà có chuyện gì thì cứ gọi điện cho con, nếu như không đủ tiền tiêu mọi người cũng nhớ phải nói với con. Không cần tích tiền cho con đâu. Tiền con gửi cho mọi người là để trong nhà dùng mà. Mọi người không cần lo cho con.” Cố Trầm dặn dò tỉ mỉ xong, lúc định cúp máy thì chợt nghe thấy ba Cố nói: “Trầm Trầm, ba mẹ với ông bà nội con muốn tới thành phố A thăm con.”