Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm từ sau khi trở về từ buổi tiệc sinh nhật của Hoắc Minh Chương trông đầy tâm sự, không thể dằn lòng được bèn hỏi.
“Không có gì đâu.” Cố Trầm vô thức trả lời một câu. Im lặng hồi lâu, cậu mới do dự nói: “Em kể một câu chuyện cho anh nhé...”
Cố Trầm cố gắng kể lại thật tỉ mỉ những lời mà Hoắc Minh Chương đã nói với cậu trong buổi tiệc sinh nhật cho Chung Ly Toại nghe, sau đó hỏi: “Nếu như là anh, anh sẽ làm như thế nào?”
Chung Ly Toại nghe hiểu được đại khái: “Em đang nghi ngờ rằng, người phụ nữ trộm con của chủ tịch Lăng năm đó chính là dì út của em đúng không. Chuyện này nhà họ Chu biết, nhà họ Lăng biết, bây giờ nhà họ Hoắc cũng biết. Em đang lo rằng rốt cuộc mẹ của em có biết hay không đúng chứ?” Cố Trầm trầm ngâm một lát mới khó khăn gật đầu.
Chung Ly Toại suy nghĩ rồi nói: “Không logic.”
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại phân tích cho Cố Trầm: “Đầu tiên, chúng ta có thể xác định một chuyện rằng, nhà họ Lăng chắc chắn không biết.”
Nếu như nhà họ Lăng biết chuyện này, với tính cách của nhà họ Lăng, họ sẽ không im lặng trước sự chỉ trích của cư dân mạng cả nước đâu, lại càng không năm lần bảy lượt tìm nhà họ Chu để xin được hợp tác. Chung Ly Toại không cho rằng chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thị sẽ là một người thâm trầm tới mức biết được đối phương lên kế hoạch bắt cóc con ruột của mình mà còn chủ động tới cửa hợp tác với đối phương. Cho dù chủ tịch có như vậy, thì phu nhân của ông ta cũng sẽ không như vậy.
Tiếp theo, cho dù năm đó nhà họ Chu thực sự tham gia vào việc tình nhân của Chủ tịch Lăng bắt cóc Lăng Tú, thì sao nhà họ Hoắc lại biết được? Vì sao Hoắc Minh Chương lại nói cho Cố Trầm biết vào thời gian này? Điều quan trọng nhất là, Chung Ly Toại nhìn sang Cố Trầm, ánh mắt có chút sâu xa: “Vì sao em chắc chắn điều Hoắc Minh Chương là thật?”
Người sáng lập Tập đoàn Đại Chu âm thầm nuôi tình nhân bị vứt bỏ của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị suốt ba năm, đồng thời xúi giục tình nhân của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị trộm con của nhà họ Lăng. Tin tức ly kì như vậy, phản ứng đầu tiên của người bình thường sau khi nghe được tin tức này nên là không tin, sau đó mới nghĩ cách chứng thực. Vậy mà Cố Trầm lại bỏ qua hai bước đầu tiên, dễ dàng tin tưởng lời Hoắc Minh Chương nói.
Cố Trầm sững sờ.
Nhìn thấy dáng vẻ bỗng chốc tỉnh ra của Cố Trầm, Chung Ly Toại khẽ mỉm cười: “Hoắc Minh Chương cũng chỉ kể một chuyện không biết thật hay giả thôi. Với tính cách của em, đáng lẽ nên đi tìm hiểu chuyện này là thật hay giả trước đã. Cho dù có là thật, nhưng chuyện cũ kỹ này cũng chẳng có liên quan gì với em cả. Vì sao em lại phải tỏ ra như vậy...” So với ý đồ khi Hoắc Minh Chương kể chuyện này, thực ra Chung Ly Toại càng để ý tới phản ứng của Cố Trầm hơn... hoàn toàn không phù hợp với tác phong làm việc hàng ngày của Cố Trầm.
Cố Trầm bỗng hoàn hồn lại. Đúng vậy! Chuyện đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, cho dù là thật hay giả, thì có liên quan gì tới cậu đâu chứ? Vì sao cậu phải tỏ ra để ý như vậy. Còn về ý đồ khi Hoắc Minh Chương nói với cậu chuyện này…
Cố Trầm lắc đầu. Cậu không biết Hoắc Minh Chương có ý đồ gì. Dù sao thì Hoắc Minh Chương cũng là nhân vật trong cốt truyện, có rất nhiều hành động đều bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, nói cái gì làm cái gì cũng không thể phán đoán theo logic bình thường được.
“Hình như em rất chắc chắn rằng bất kì hành vi nào của Hoắc Minh Chương cũng đều có tiêu chuẩn logic nhất quán. Cho dù tiêu chuẩn này không phù hợp với logic bình thường.” Không chỉ là một lần. Chung Ly Toại rất để ý đến Cố Trầm, cho nên sẽ xem xét cẩn thận mọi thứ xảy ra xung quanh Cố Trầm. Ví dụ như Cố Trầm có năng lực phán đoán rất mạnh về rất nhiều thông tin, cũng cảm thấy bình thường trước rất nhiều hành vi vô lý của người xung quanh, còn cả lúc ban đầu cam chịu mọi bất công xảy ra xung quanh mình nữa, cũng không lên tiếng không phản kháng trước những lời đồn đoán có thể dễ dàng thanh minh...
Chung Ly Toại nói rằng Hoắc Minh Chương có một quy tắc hành động logic nhất quán, có thể không suy nghĩ tới cái nhìn bên ngoài. Nhưng thực ra từ một góc độ nào đó, Cố Trầm cũng là người như vậy. Đa số thời gian, tư duy logic tác phong làm việc đều rất bình thường, nhưng thi thoảng cũng sẽ có những lúc trì độn. Ví dụ như bây giờ.
Bị lời nói của Chung Ly Toại phá tan màn sương mù, Cố Trầm chớp mắt, bỗng nhiên nhận ra rằng mình cũng rơi vào một lối suy nghĩ nào đó. Từ sau khi sống lại, Cố Trầm vẫn luôn cho rằng bản thân sống trong sách, nhân vật chính của sách là Lăng Tú và Hoắc Minh Chương, cậu phải chịu sự ảnh hưởng của hào quang cốt truyện, hành động của những nhân vật trong cốt truyện này đều phục vụ cho cốt truyện. Nhưng Cố Trầm chưa bao giờ nghĩ rằng, ngoài cốt truyện ra, hành động của những nhân vật trong cốt truyện này có còn logic và yêu cầu khác không? Hoặc là nói ở mức độ sâu hơn, cho dù thực sự phải dựa theo cốt truyện, vậy thì thứ cốt truyện muốn rốt cuộc là gì?
Mới đầu, Cố Trầm cho rằng cốt truyện của quyển sách này là để Lăng Tú và Hoắc Minh Chương ở bên nhau. Sau này vì Cố Trầm phản kháng, cốt truyện hơi lệch đi so với đời trước, dẫn tới quan hệ giữa Lăng Tú và Hoắc Minh Chương trở nên vô cùng ngượng nghịu. Đồng thời, những hạn chế mà cốt truyện làm ra với Cố Trầm cũng dần dần nhỏ đi, điều này khiến Cố Trầm vô cùng có lòng tin, bắt đầu khởi nghiệp, làm chuyện tốt, nghĩ cách tích góp danh tiếng để chống lại cốt truyện.
Nhưng suy nghĩ từ góc độ logic câu truyện, nếu như tuyến tình cảm của Lăng Tú và Hoắc Minh Chương thực sự là phần trung tâm của câu chuyện, vậy thì Hoắc Minh Chương không có lý do gì phải đính hôn với Chu Hiểu Đình cả. Vì là một trong những nam chính của truyện, Hoắc Minh Chương đính hôn với một người phụ nữ, phản bội nam chính còn lại, mới là người phá hỏng thiết lập thực sự. Phá hỏng mạch truyện. Cho nên ở đời trước, “cốt truyện” đi tới chi tiết đính hôn này thì Hoắc Minh Chương đã dẫn theo Lăng Tú bỏ chạy. Nhưng trong đời này, hào quang cốt truyện hoàn toàn không có phản ứng với chuyện đính hôn của Hoắc Minh Chương. Cố Trầm cho rằng, nếu như hào quang cốt truyện thực sự tồn tại, thì hào quang này không thể chỉ hạn chế một mình cậu được. Không có bất kì hạn chế nào với nhân vật khác. Trừ khi, chi tiết Hoắc Minh Chương và Chu Hiểu Đình đính hôn không ảnh hưởng tới mạch truyện chính, thậm chí hào quang cốt truyện còn tự mình thúc đẩy tiến triển để hoàn thành mạch truyện chính.
Vậy thì vấn đề lại quay trở lại điểm bắt đầu, rốt cuộc hào quang cốt truyện muốn gì?
Cố Trầm trầm ngâm không nói, tỉ mỉ nhớ lại những chi tiết đã xảy ra ở đời trước. Nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, mãi vẫn không nghĩ ra được.
Chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng ở đầu đường khu phố cổ, Chung Ly Toại cười nói: “Có muốn ăn khuya không?” Cố Trầm ngẩng đầu lên, nhìn cổng vòm của khu phố cổ phía tây đã được cải tạo xong. Bàn đêm buông xuống, cả khu phố cổ của khu phía tây thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn người du lịch đông nghìn nghịt. Chuỗi đèn trên tấm bảng toát ra một vầng ánh sáng rực rỡ, những chiếc đèn lồng cổ lay động theo làn gió đêm, Cố Trầm giật mình, bỗng thông suốt được rất nhiều chuyện.
“Kế hoạch cải tạo khu phố cổ phía tây!”
“Kiệt tác của em đấy.” Chung Ly Toại nghe thấy Cố Trầm lẩm bẩm một mình, còn tưởng rằng Cố Trầm đang cảm khái trước tác phẩm của mình, mỉm cười khen ngợi.
Cố Trầm lắc đầu, nhìn sang Chung Ly Toại, nói vô cùng nhắc chắn: “Nhà họ Hoắc muốn nuốt cả Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị!”
Chung Ly Toại nhướng mày.
Cố Trầm càng phân tích càng cảm thấy tư duy của mình đúng đắn. Đời trước, kế hoạch cải tạo khu phố cổ phía tây không được thông qua, Tập đoàn Hoắc Thị và Tập đoàn Đại Chu bắt tay nhau phát triển khu phía đông, sau này vì vấn đề phân chia lợi ích mà nảy sinh tranh chấp, quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Chu cũng rạn nứt. Khi đó hai nhà quyết định chuyện đính hôn của Hoắc Minh Chương và Chu Hiểu Đình, chắc hẳn là vì bù đắp rạn nứt. Kết quả là Hoắc Minh Chương dẫn theo Lăng Tú chạy trốn, sau khi thân thế của Lăng Tú được công khai, Tập đoàn Hoắc Thị thuận thế đưa Tập đoàn Lăng Thị vào dự án khu phía đông thành phố này. Hai nhà bắt tay với nhau, cuối cùng đẩy Tập đoàn Đại Chu ra. Có thể nói rằng chuyện tới cuối cùng, tài sản chất lượng nhất của Tập đoàn Đại Chu cũng bị nhà họ Hoắc và nhà họ Lăng chia chác. Mà sau cuộc liên hôn giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Lăng, Lăng Tú là người thừa kế của Tập đoàn họ Lăng gả vào nhà họ Hoắc, có Tập đoàn Hoắc Thị chống lưng, đương nhiên thân phận người thừa kế của Lăng Tú cũng vững chắc vô cùng. Và với thủ đoạn của Lăng Tú, đương nhiên sẽ không đấu lại được ba con Hoắc Minh Chương. Đợi tới khi vợ chồng chủ tịch Lăng về cõi tiên, cũng có thể thấy trước được kết cục của Tập đoàn Lăng Thị.
Cố Trầm bỗng nhớ ra, sau khi sống lại, lúc mà cậu chịu hạn chế của hào quang cốt truyện nghiêm trọng nhất, là trước và sau kế hoạch phát triển khu phố cổ phía tây. Trước đây Cố Trầm vẫn luôn cho rằng đó là vì mình mới sống lại, không có danh tiếng, không ai biết đến, cũng không ai chịu tin tưởng cậu. Bây giờ nghĩ lại, hào quang cốt truyện phản kháng kịch liệt như vậy, đại khái cũng là vì một khi kế hoạch cải tạo khu phố cổ phía tây thành công, nhà họ Hoắc muốn lợi dụng dự án khu phía đông thành phố để nuốt chửng Tập đoàn Đại Chu cũng sẽ thất bại. Bối cảnh của câu chuyện, mới là thứ mà hào quang cốt truyện muốn “cứu”. Nghĩ như vậy, Cố Trầm bỗng nhiên nhớ ra chuyện mấy lần cậu bị cốt truyện bài dị khiến cả người đau đớn, gần như đều là sau khi xảy ra xung đột với Hoắc Minh Chương. Như vậy có nghĩa là, Hoắc Minh Chương mới là nhân vật chính mà cốt truyện thực sự ưu ái sao?
Cố Trầm lắc đầu, không muốn nghĩ xa xôi quá. Cậu quay lại nghĩ về chuyện chính.
Vậy cũng có nghĩa là, nếu như thế giới cuộc sống của Cố Trầm ở đời trước thực sự là một cuốn sách, vậy thì loại bỏ sự khác biệt giữa hai đời, cho dù là phát triển theo như câu chuyện bây giờ, kết cục duy nhất không thay đổi có thể là Tập đoàn Hoắc Thị nuốt chửng Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị.
Nói cách khác, kết cục này mới là điều mà hào quang cốt truyện muốn. Trừ điều này ra, những điều khác đều có thể là chi tiết nhỏ nhặt. Điều này cũng có thể nói rõ được vì sao Hoắc Minh Chương lại đột nhiên nhắc tới chuyện cũ thật thật giả giả về Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị với Cố Trầm.
Hoắc Minh Chương muốn gây cho Cố Trầm cảm giác nguy hiểm. Khiến Cố Trầm hiểu rằng, cho dù chân tướng chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, nhà họ Chu và nhà họ Lăng là người trong cuộc, chỉ cần bọn họ biết Cố Trầm biết những chuyện này, thì đều sẽ không tha cho Cố Trầm và nhà họ Cố. Cách tốt nhất để Cố Trầm giải quyết nỗi lo của mình đó là khiến Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị cho dù có biết chuyện của Cố Trầm, cũng không còn khả năng để báo thù nữa.
Cho nên, bảo Cố Trầm và nhà họ Hoắc kết hợp với nhau nuốt cả Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị, mới là mục đích mà Hoắc Minh Chương nói chuyện này với Cố Trầm. Về phần tại sao Hoắc Minh Chương lại nói những lời đó vào thời gian này với Cố Trầm. Cố Trầm đoán rằng có hai nguyên nhân, một trong số đó chính là liên hôn giữa Tập đoàn đại Chu và Tập đoàn Hoắc Thị, thêm vào đó Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương đang hoạt động trên thị trường vốn để thu mua toàn diện, nhà họ Hoắc cho rằng đây là một cơ hội tốt. Còn một nguyên nhân khác... Cố Trầm nhìn sang Chung Ly Toại, có lẽ cũng liên quan tới những tin tức Chung Ly Toại gửi vào trong nhóm bất động sản Đại Chu.
Có lẽ nhà họ Hoắc đoán được quan hệ giữa Chung Ly Toại và Cố Trầm từ hành động của Chung Ly Toại, từ đó đoán được mức độ để ý của Chung Ly Toại đối với Cố Trầm. Cho nên nói rằng nhà họ Hoắc muốn hợp tác với Cố Trầm, còn chẳng bằng nói là gián tiếp gửi lời mời hợp tác với Chung Ly Toại. “Vậy là có thể nói rõ được rồi.” Chung Ly Toại khẽ cười: “Trước ngày sinh nhật của Hoắc Minh Chương một ngày, Chủ tịch Hoắc bí mật hẹn gặp Phan Hạo Dương. Chuyện này làm rất bí mật, nếu như không phải anh gài người bên cạnh Phan Hạo Dương, anh cũng sẽ không biết.”
Chung Ly Toại từng tiếp xúc với Phan Hạo Dương, anh biết Phan Hạo Dương là người gian xảo, đa mưu nhiều kế, cho nên lúc bắt đáy cổ phiếu, để khống chế được toàn cục, Chung Ly Toại vẫn luôn cho người theo dõi Phan Hạo Dương. Kết quả là phát hiện ra Chủ tịch Hoắc âm thầm tiếp xúc với Phan Hạo Dương.
“Con người Hoắc Nguyên Khải khá thích dùng dương mưu, trước giờ tính kế đều là lòng người. Giỏi nhất là châm ngòi ly gián, mượn dao gϊếŧ người. Phan Hạo Dương hợp tác với ông ta, chưa chắc đã nhận được lợi ích.” Cố Trầm nhớ tới sự tàn nhẫn và chuẩn xác khi Hoắc Nguyên Khải vạch trần với Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương, không dằn lòng được bèn nói. Đương nhiên rồi, Phan Hạo Dương cũng không phải người tốt lành gì. Hơn nữa còn là kẻ có thù tất báo, cho dù anh ta có kìm chế ý đồ trả thù mà hợp tác với nhà họ Hoắc, cũng nhất định chỉ là kế sách tạm thời thôi. Sau này chắc chắn sẽ lật mặt. Hai người này va vào nhau, chẳng khác nào cấu kết với nhau làm việc xấu.
Chung Ly Toại cười nói: “Đúng thật là Chủ tịch Hoắc này rất khôn ngoan, cũng có thủ đoạn. Thích gậy ông đập lưng ông.”
Cố Trầm hừ một tiếng, không thích có người có ý đồ với cậu, lúc nào cũng tính kế lấy được lời chỗ cậu.
Chung Ly Toại cười không nói gì. Anh cũng không thích người khác lúc nào cũng nhớ nhung người anh thích.