Cố Trầm nhìn khắp một lượt nhà vệ sinh, nhấc hết các loại bình trong đó như dầu gội đầu, sữa tắm trên bệ rửa, còn có cả chai nước giặt ở góc phòng lên xem, sau đó xác định được đa số những đồ dùng hàng ngày này không còn nhiều nữa.
Trong phòng ăn, giáo sư Hình cao giọng gọi: “Em cứ mò mẫm gì trong phòng vệ sinh thế hả? Còn chưa ra đây ăn cơm đi.”
Cố Trầm mới tập trung lại, vội vàng trả lời: “Em đến ngay đây.”
Giáo sư Hình hừ một tiếng: “Thế còn tạm được, không tích cực ăn cơm làm sao có sức mà suy nghĩ.”
Cố Trầm lắc đầu: “Em thấy dầu gội rồi nước giặt trong phòng vệ sinh sắp dùng hết rồi, nên đang định ăn xong cơm tối, lúc ra ngoài đi dạo sẽ mua thêm về.”
Giáo sư Hình không nói gì, cô Thích lại cười tươi, nói: “Vẫn chỉ có Trầm Trầm của chúng ta chu đáo, nếu không hai người già cô với thầy của em chẳng xách được nhiều đồ như thế. Nặng lắm.” Cố Trầm mỉm cười đáp: “Học trò phải báo hiếu thầy cô mà ạ.”
Cô Thích bùi ngùi, nói: “Bây giờ học trò có suy nghĩ như em đã không còn nhiều nữa rồi.”
Cố Trầm cảm thấy trong lời cô Thích nói còn có ý khác, không nhịn được nhìn về phía giáo sư Hình. Biểu cảm của ông lại lạnh nhạt, cũng không nhìn ra ông đang có suy nghĩ gì.
Cô Thích biết Cố Trầm đến nhà ăn cơm nên đặc biệt làm món ngon như thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt, tôm xối dầu còn có cả sườn xào chua ngọt. Lúc ăn cơm, giáo sư Hình háo hức muốn với đũa gắp thức ăn lại cứ bị cô Thích nghĩ mọi cách ngăn lại. Cố Trầm nhìn thấy cảnh này cứ cố nén cười mãi.
Giáo sư Hình nhìn thấy biểu cảm của Cố Trầm, không nhịn được trách móc: “Cài thằng nhóc này, lại nhìn chuyện cười của thầy đi.”
Cố Trầm chớp mắt vô tôi: “Đâu có đâu ạ, hơn nữa cô cũng vì muốn tốt cho sức khỏe của thầy mà.” Giáo sư Hình tức vô cùng, nói: “Cô của em càng ngày càng xấu xa, biết thầy cực kỳ thèm ăn thịt mà bình thường không làm. Em vừa tới đã nấu một bàn thức ăn ngon, lại không cho thầy ăn. Cố ý chọc tức thầy. Cuối cùng thầy cũng nhìn rõ rồi, hai người cố tính hợp tác để bắt nạt thầy.”
Cố Trầm vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu thầy, em không có như vậy. Thầy đừng đổ oan cho em nhé.”
Giáo sư Hình vẫn không từ bỏ, nói: “Chính là em, chính em như vậy, đừng có giảo biện nữa.”
Hai người đang nói chuyện lại nghe thấy cô Thích kẹp đũa đánh lên đũa của giáo sư Hình lấy “cách” một tiếng, rồi nói: “Ông đừng có mà giương đông kích tây, huyết áp hai ngày nay của ông hơi cao đấy, không cho ông ăn thịt là muốn tốt cho ông.”
Giáo sư Hình không muốn nghe, mặt buồn rười rượi, càu nhàu: “Các cụ nói cấm có sai, đúng là dạy được học trò thì thầy chết đói.” Cố Trầm cũng đã sớm quen với mấy lời trách móc như thế này của giáo sư Hình rồi, phải nghe nhiều lần rồi tự khắc sẽ quen tai. Cố Trầm cũng không nói gì, chỉ tập trung ăn thức ăn. Sau khi cậu đã ăn rất nhiều những món ngon trên bàn như sườn xào chua ngọt, tôm xối mỡ, còn có cả thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt, mới vỗ bụng, khen: “Cô nấu cơm ngon quá, lâu lắm rồi em chưa được ăn bữa cơm nhà ngon như thế.”
Giáo sư Hình lại lắc đầu, vẫn còn giận dỗi nói: “Em ăn nhiều như thế, bây giờ buổi tối không cần dưỡng sinh nữa rồi à?”
Cố Trầm trả lời: “Em có vận động ạ.”
Giáo sư Hình tiếp lời: “Thế em đi rửa bát đũa đi.” Không ai hiểu trò bằng thầy, giáo sư Hình biết Cố Trầm ghét nhất là rửa bát nên mới cố ý để cậu đem bát đi rửa.
Cô Thích mỉm cười, đáp: “Tôi không cần Trầm Trầm rửa bát. Lát nữa em đi cùng thầy giáo của em xuống nhà đi dạo đi. Tiện thể mua mấy đồ giặt rửa về là được. Dạo này thầy giáo em lười biếng lắm, không chịu vận động gì cả, cũng không xuống nhà đi khiêu vũ tập thể với cô, cả ngày cứ ủ rũ trong nhà, trốn trong phòng sách tra cứu tài liệu. Cũng không biết rốt cuộc ông ấy đang làm cái gì nữa?” Cố Trầm liếc mắt nhìn giáo sư Hình.
Nói đến chuyện nghiêm túc, thái độ của giáo sư Hình lập tức trở nên lo lắng, ông hỏi Cố Trầm: “Gần đây em có để ý đến xu thế hệ thống vốn hóa của chứng khoán A không?”
Cố Trầm gật đầu.
Giáo sư Hình còn đang định nói thêm gì, đã bị cô Thích gõ bàn nhắc nhở: “Trên bàn ăn không bàn công việc, hai người mau tập trung ăn cơm đi.”
Giáo sư Hình cãi lại: “Tôi ăn xong cơm rồi.”
Cô Thích lại nói: “Vậy cũng không cho phép nói chuyện công việc, ở nhà chỉ được nói chuyện gia đình thôi. Cả tháng trời Trầm Trầm mới đến đây có một lần, ông để em ấy thoải mái một chút. Đừng có ngày nào cũng vắt kiệt em ấy.”
Giáo sư Hình nhìn Cố Trầm tìm kiếm trợ giúp: “Thấy có vắt kiệt em chưa?”
Cố Trầm hai mắt chớp chớp vẻ mặt mê mang. Cô Thích nhíu mày, hỏi: “Ông hỏi Cố Trầm làm gì? Ông muốn dùng thân phận làm thầy để uy hϊếp em ấy nói dối sao?” Giáo sư Hình thật sự bất lực rồi.
Sau khi mọi người ăn xong cơm, Cố Trầm vẫn ngoan ngoãn thu dọn bàn ăn đi rửa bát. Cô Thích đi theo sau Cố Trầm vào phòng bếp, khua tay đuổi người: “Không cần em phải rửa, có mấy cái bát này thôi cô rửa một lát là xong. Em đi ra nói chuyện với thầy đi. Gần đây ông ấy lo lắng bồn chồn, cô cũng chẳng giúp gì được cho ông ấy. Ông Hình nhà cô coi trọng nhất học trò là em, em đi nói chuyện với ông ấy đi, khuyên giải ông ấy giúp cô.”
Cố Trầm dứt khoát nhanh nhẹn rửa sạch bát đũa, mỉm cười đáp: “Cũng chỉ mấy cái bát này thôi, em rửa xong nhanh thôi ạ.”
“Ngoan lắm!” Cô Thích vỗ vai Cố Trầm giục: “Em đi chơi đi.”
Cố Trầm từ trong bếp đi ra đã không còn nhìn thấy giáo sư Hình trong phòng khách nữa. Cố Trầm cầm theo cốc nước, quay người đi vào phòng sách. Quả nhiên cậu nhìn thấy giáo sư Hình đang ngồi trước bàn làm việc tập trung lật mở tài liệu. Cố Trầm đi lên phía trước, đặt cốc nước lên bàn: “Giáo sư uống nước đi ạ.”
Giáo sư Hình nhìn Cố Trầm, ra vẻ ghét bỏ hỏi: “Sao em không pha cho thầy cốc trà?”
Cố Trầm lắc đầu: “Muộn quá rồi ạ, thầy uống trà buổi tối muộn sẽ mất ngủ đấy, còn bị đi tiểu đêm nữa.”
Giáo sư Hình thở dài: “Bây giờ thầy cũng không ngủ được.”
Cố Trầm hiểu giáo sư Hình đang lo lắng điều gì, cậu ngừng lại một lúc rồi mới mở lời khuyên giải: “Chuyện hệ thống vốn hóa cũng không thể một sớm một chiều vội vàng được ạ, thầy cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Giáo sư Hình nhìn lại Cố Trầm, ông vẫn muốn nói gì đó. Trầm lặng một lát, ông mới đổi chủ đề câu chuyện: “Chẳng phải em nói muốn xuống nhà đi dạo sao? Chúng ta xuống dưới đi.”
Hai người một trước một sau đi xuống dưới tầng. Thời tiết giữa tháng tám, ngày dài đêm ngắn, bên ngoài toàn là người trong khu dân cư ăn xong cơm tối muốn ra ngoài đi dạo. Cả dọc đường, Cố Trầm gặp được rất nhiều giảng viên và giáo sư của trường Đại học A. Giáo sư Hình yên lặng đi một đoạn đường mới quay lại hỏi Cố Trầm: “Gần đây em đang bận việc gì thế?”
Cố Trầm do dự một lát, cuối cùng vẫn không kể chuyện bắt đáy cổ phiếu Tập đoàn Đại Chu và Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương cho giáo sư Hình, cậu chỉ kể với ông tiến triển mới của công ty dữ liệu, dự án quản lý hệ thống Big Data đã gần tiến đến giai đoạn cuối rồi.
“Tốt lắm.” Giáo sư Hình gật đầu, ông cũng biết lúc trước Cố Trầm có quan hệ hợp tác với nhà máy may mặc với mục đích là để giúp nhà máy chuyển đổi mô hình kinh doanh, nghiệm chứng tính khả thi trong việc vận hành doanh nghiệp quản lý Big Data. Bây giờ dự án này cũng đã có tiến triển vượt bậc, giáo sư Hình cũng cảm thấy vui thay cho học trò ưng ý của mình.
“Thầy nhớ trước kia em có giúp đỡ người ta thâu tóm cổ phiếu, cũng nghiên cứu rất kỹ về hệ thống vốn hóa. Hiện nay có rất nhiều người đều nói hiểm họa từ sụp đổ thị trường cổ phiếu lần này sẽ phát triển thành mức khủng hoảng kinh tế như ở nước M mấy năm trước.” giáo sư Hình hỏi tiếp: “Em có đánh giá thế nào về xu thế của hệ thống vốn hóa hiện nay?” “Em tin tưởng những thay đổi vĩ mô của đất nước sẽ không để cho cục diện kinh tế phát triển thành mức độ kia đâu ạ.” Là một người được sống lại một đời, Cố Trầm dùng góc độ của người biết trước để an ủi giáo sư Hình: “Những biến động chỉ là nhất thời thôi. Hình thế kinh tế của đất nước ta sẽ càng ngày càng phát triển. Mặc dù hệ thống vốn hóa sụt giảm lần này sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến rất nhiều người, nhưng cũng chính là một thời cơ. Trong lúc cấp bách này, chỉ cần ban ngành giám sát có biện pháp thích hợp, đất nước đứng ra chèo lái, nghiêm khắc dẹp sạch những phân bổ vốn bên ngoài, để những công ty chứng khoán lớn và cơ quan tài chính phải ra mặt chèo lái. Kịp thời hoàn thiện những quy định pháp luật có liên quan đến chứng khoán thị trường cổ phiếu, thì chúng ta sẽ tuy bất ngờ nhưng không nguy hiểm để vượt qua được giai đoạn này.” Phần lớn những lời Cố Trầm nói chỉ là để an ủi giáo sư Hình. Bởi vì tuy rằng hướng phát triển của hiểm họa sụp đổ thị trường cổ phiếu lần này đại khái giống như những gì Cố Trầm nói, nhưng trong quá trình cũng xuất hiện rất nhiều yếu tố ảnh hưởng. Dù sao thì lòng người khó dò, mà tiền tài vẫn luôn lung lạc được suy nghĩ của con người, Cố Trầm biết rõ điểm này, trong lòng giáo sư Hình cũng chắc chắn hiểu được.
“Nhà nước phải dẹp sạch luồng phân bổ vốn bên ngoài...” Giáo sư Hình nói: “Em cảm thấy…”
Lời của giáo sư Hình còn chưa nói hết, người trước mặt đi tới đã nở nụ cười, nói lời chào hỏi: “Đây chẳng phải là ông Hình đấy sao. Khó lắm mới gặp ông ra ngoài đi dạo. Thế này mới đúng chứ, chúng ta ở tuổi này rồi không thể ngày nào cũng vùi đầu trong nhà được. Ở mãi trong nhà dễ sinh bệnh lắm.” Giáo sư Hình nhìn người trước mặt, chẳng vui vẻ gì nói: “Ông bớt rủa tôi đi, tôi còn khỏe chán.”
Người trước mặt cười lớn: “Tôi nào có ý đấy, ông cũng bớt vu tội cho tôi đi.”
Nói xong, người kia quay sang nhìn Cố Trầm: “Dạo này sinh viên Cố của chúng ta đang bận gì thế? Hoạt động phiếu ưu đãi giảm giá mùa hè khi đăng ký thi giấy phép lái xe trên web của em làm tốt lắm. Năm nay con gái thầy lên năm ba, cũng đang chuẩn bị thi giấy phép lái xe trước khi tốt nghiệp. Vừa hay nhìn thấy hoạt động đó trên web của các em nên đi đăng ký luôn. Bây giờ ngày nào con bé cũng ở trung tâm tập lái xe, nghe nói bọn họ dạy tốt lắm, đến cả thi đường nhỏ nó cũng qua được rồi.”
Cố Trầm nhớ người trước mặt đây hình như là giáo sư của khoa lịch sử. Cố Trầm chưa bao giờ học lớp của ông nhưng cũng từng đọc được giới thiệu liên quan tới vị giáo sư này trên trang web chính thức của trường. Nghe ông nói xong, Cố Trầm mới mỉm cười đáp lại: “Em cũng chỉ muốn tranh thủ chút lợi ích cho các bạn trong trường thôi, bản thân em cũng thi giấy phép lái xe năm nay, không có xe cũng bất tiện lắm ạ, cho nên em mới nghĩ tới các bạn khác cũng có nhu cầu như em. Hơn nữa, em cũng khảo sát qua trường dạy lái xe này rồi, năng lực giáo dục, thiết bị dạy lái kém theo cùng với thái đạo dạy dỗ cũng rất ổn.” “Quả đúng vậy!” Giáo sư lịch sử liên tục gật đầu: “Sau này ra trường đi làm mà không có xe cũng bất tiện. Suy nghĩ này của em rất chu đáo, chắc hẳn những sinh viên kia cũng phải cảm ơn em lắm.”
Cố Trầm mỉm cười không tiếp lời.
Giáo sư Hình vẫy tay: “Hai thầy trò tôi còn đang nói chuyện. Không phải ông đang muốn đi khiêu vũ quảng trường ạ? Ông mau đi qua đó đi, không lại không kịp bây giờ.”
“Ấy, đây là đang chê tôi lắm lời phải không?” Giáo sư lịch sử lắc đầu: “Được rồi! Tôi đi đây.”
Đợi Giáo sư lịch sử đi rồi, giáo sư Hình nhìn Cố Trầm nhưng không nhắc lại chủ đề liên quan đến thị trường cổ phiếu nữa.
Cố Trầm cũng chưa nghĩa ra mình sẽ phải nói cái gì, hay phải làm gì. Hai thầy trò cứ im lặng như vậy đi ra khỏi khu dân cư, bước vào siêu thị tiện lợi mở cửa 24 giờ phía đối diện. “Dầu gội đầu, sữa tắm, nước giặt, xà phòng thơm, xà phòng thường…” Cố Trầm từ từ nhớ lại những thứ còn thiếu ở nhà, nhặt hết đồ để vào trong xe đẩy.
Giáo sư Hình đi theo phía sau, một lát lại nhắc nhở cho Cố Trầm biết cô Thích thích nhãn hiệu nào.
“Em đừng mua nhiều quá. Mua nhiều rồi chỉ có hai thầy trò mình không xách hết được.”
“Không sao đâu ạ, em có thể gọi người tới.” Cố Trầm cười đáp. Cũng đã sắp tám giờ tối rồi, Chung Ly Toại cũng đã tan lam. Cố Trầm gửi tin nhắn WeChat bảo Chung Ly Toại đến đây đón cậu, sẵn tiện xách đồ lên trên nhà luôn.
Kết quả vào tai giáo sư Hình lại thành ra hiểu lầm Cố Trầm định gọi nhân viên trên web Baitan đến đưa đồ, ông lập tức từ chối: “Thầy đều nghe nói rồi. Bây giờ các em đang tăng ca dồn sức để làm hệ thống, mấy cậu nhóc ấy cũng vất vả, tối thế này rồi đừng để bọn chúng đến nữa.” Cố Trầm tiện miệng giải thích: “Không phải bọn họ đâu ạ, em gọi Chung Ly Toại đến mà.”
Nghe Cố Trầm gọi tên Chung Ly Toại thuận miệng đến thế, giáo sư Hình bỗng nhớ tới những đồn thổi bên ngoài, không nhịn được hỏi cậu: “Thầy nghe nói, kỳ nghỉ hè này em đều ở cùng với Tổng giám đốc Chung Ly à?”
Cố Trầm đang cúi đầu mải nhắn tin, cậu nghe thấy câu hỏi của giáo sư Hình cũng chẳng để tâm mà vâng một câu. Một lát sau, cậu mới ngộ ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn giáo sư Hình.
Cố Trầm không còn cần nói thêm gì nữa, giáo sư Hình chỉ nhìn một loạt những hành động của học trò mình thôi đã đoán ra được chân tướng sự thật. Giáo sư Hình thở dài, hỏi lại: “Cho nên em thực sự giúp đỡ Công ty đầu tư Thiên Toại bán tháo cổ phiếu sao? Đám trẻ các em, miệng nói hay nhưng thực ra vẫn không đủ tin tưởng vào đất nước và hệ thống vốn hóa.” Thì ra ý của giáo sư Hình nói là chuyện này. Cố Trầm thở phào. Giáo sư Hình cũng không nói tiếp nữa, chỉ tiếp tục bỏ từng đồ vật mà ông muốn mua nhưng chưa mua vào xe chở hàng. Ông nói: “Lát nữa chúng ta đến quầy hàng đồ tươi đi, cô nhà em không cho thầy ăn thịt, nhưng mà ăn con cá tươi hấp chắc vẫn được.”
Cố Trầm ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, chỉ nhỏ giọng đáp lời ông: “Vâng ạ.”
Đợi đến lúc hai thầy trò xách túi to túi nhỏ bước ra từ siêu thị rồi mà Chung Ly Toại vẫn chưa tới. Cố Trầm đặt túi đồ xuống dưới chân, quay lại nói với giáo sư Hình: “Thầy đợi thêm mấy phút nữa nhé, vừa rồi có đoạn đường bị tắc, anh ấy sẽ đến ngay thôi ạ.”