Cố Trầm im lặng. Dạo gần đây, cậu cũng cảm thấy kỹ thuật “lái xe” của Chung Ly Toại đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi.
Thấy Cố Trầm không lên tiếng, Chung Ly Toại hơi hụt hẫng, nhưng anh cũng không muốn ép cậu, chỉ cười cười đổi chủ đề: “Cháo chín rồi, anh bưng ra ngoài trước.”
Lúc này Cố Trầm mới hoàn hồn. Cậu nhấc bánh bao hấp đã chín từ trên bếp xuống, đặt cả khay vào trong mâm, bưng vào phòng ăn. Chung Ly Toại bưng nốt dưa chuột nộm và trứng trà.
“Có hai người ăn nên em làm nhiêu đây thôi.”
“Vậy là thịnh soạn lắm rồi.” Chung Ly Toại mỉm cười, gắp một miếng bánh bao, cắn thử một miếng. Da bánh mỏng nhân lại nhiều, mắt anh chợt sáng quắc: “Đây là nhân gì vậy?”
“Bí ngòi, trứng gà với tôm nõn.” Cố Trầm nhìn anh, cười hỏi: “Không ăn ra hả?” Chung Ly Toại lắc đầu: “Anh chưa ăn bánh bao nhân này bao giờ.”
Nói đúng ra là, anh chưa ăn bánh bao bao giờ.
Cố Trầm nghĩ tới câu chuyện hồi nhỏ Chung Ly Toại vừa kể, nhất thời hiểu ra: “Anh thích thì ăn nhiều một chút đi.”
Ăn xong bữa sáng, Chung Ly Toại đưa Cố Trầm đến trường. Gần cuối học kỳ, cả trường Đại học A đều bước vào giai đoạn ôn thi căng thẳng. Bài vở chất đống, đến nỗi Cố Trầm phải tạm thời gác lại dự án đầu tay và nhiệm vụ giáo sư Hình giao cho mình, chỉ chuyên tâm ôn tập, không thể thi rớt kỳ thi cuối kỳ được.
“Vậy cũng đâu nhất thiết phải lôi tôi tới ôn bài cùng cậu chứ!” Trình Dật ngáp một cái: “Cậu có biết cái hệ thống số liệu kia khó nhằn thế nào không. Gần ba mươi con người nghiên cứu cả nửa tháng trời mới ra được cái sườn. Anh Mạc nói rồi, muốn hoàn thiện hệ thống này phải mất ít nhất ba tháng đấy.” “Ba tháng thì ba tháng.” Cố Trầm nhẩm tính: “Tầm đấy vừa hay kịp Quốc khánh, dễ tuyên truyền.”
Trình Dật tò mò hỏi: “Chúng ta có cần phải tuyên truyền giúp nhà máy may mặc nữa không?”
Cố Trầm đáp: “Nếu ông chủ Tôn mời tôi.”
Thiết kế hệ thống là thiết kế hệ thống, tuyên truyền là tuyên truyền. Đây là hai công việc khác nhau. Nếu Tôn Vận Thịnh muốn Cố Trầm ra mặt thì ông ta bắt buộc phải ra thêm một cái giá khác.
Trình Dật không nhịn được, phá lên cười: “Tôi biết ngay mà.” Ông chủ của họ tuy còn trẻ tuổi, nhưng chuyện tiền nong, nhất quyết không chịu thiệt.
Cố Trầm liếc nhìn Trình Dật, hỏi sang chuyện khác: “Dạo này Diêu Viễn với Hồng Uẩn có đến trụ sở không?”
“Diêu Viễn có đến hai lần, thấy chẳng ích gì nên anh ta cũng không đến nữa. Hồng Uẩn thì ngày nào cũng đến. Anh ta rất hứng thú với hệ thống số liệu này, cũng hay tham gia thảo luận với mọi người. Anh ta có khá nhiều ý tưởng, lý luận cũng rất thực tiễn, giúp được chúng ta không ít.” Trình Dật đánh giá. Cố Trầm hơi bất ngờ: “Xem ra cậu đã thay đổi suy nghĩ về Hồng Uẩn rồi.”
“Cũng tạm.” Trình Dật nói: “Tuy nhiều lúc tôi hơi chướng mắt với cách hành xử của tên đó nhưng anh ta đích thực rất có chủ ý, phải công nhận là được việc.”
Với tính cách kiêu ngạo của Trình Dật mà có thể đánh giá Hồng Uẩn như vậy, xem ra Hồng Uẩn thực sự rất am hiểu về phương diện nghiên cứu Big Data.
Cố Trầm mỉm cười, không nói gì nữa.
Buổi chiều, cậu đi đăng ký thi bằng lái ở Trung tâm đào tạo lái xe gần trường nhất. Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, không còn đủ thời gian xem lại bài vở nữa, Cố Trầm đem tài liệu đăng ký thi bằng lái về trụ sở. Ai ngờ, sau khi hay tin, đám nhân viên của công ty cũng bắt đầu nổi lên hứng thú. Mọi người đều nhao nhao muốn đăng ký chung. Sau khi biết chuyện, Cố Trầm bèn gọi cho trung tâm, thương lượng việc có thể giảm giá nếu lập nhóm đăng ký hay không. Người phụ trách của trung tâm đã từng nghe qua tiếng tăm của Baitan, lập tức ngỏ lời: “Nếu cậu cho chúng tôi đăng bài quảng cáo lên trang web của cậu, chúng tôi sẽ giảm cho cậu 20%.”
“50% đi.” Cố Trầm trực tiếp đưa ra đề nghị giảm một nửa: “Tôi sẽ ghim bài quảng cáo của bên anh lên trang chủ Baitan, tiện cho sinh viên đăng ký nhóm luôn.”
Người phụ trách còn chưa kịp trả lời, Cố Trầm lại bổ sung thêm: “50% này là tôi nói giá giảm công khai ở ngoài thôi. Còn nội bộ, anh phải đưa cho tôi mười vạn phí quảng cáo.”
Phụ trách ngây người.
Anh ta hít sâu một hơi: “Tôi giảm cho cậu 50%, lại còn phải trả phí quảng cáo mười vạn cho cậu nữa. Thế ra huề vốn à? Chẳng bằng miễn phí cho nhanh.”
“Điều kiện này của cậu không được đâu. Giảm vậy rồi thì tôi kiếm ăn kiểu gì.” “Anh có biết lượng truy cập mỗi ngày của Baitan là bao nhiêu không?” Cố Trầm hỏi vặn lại: “Anh có biết thành phố này có tất cả bao nhiêu trường đại học, bao nhiêu sinh viên đại học không? Có biết có bao nhiêu sinh viên muốn thi bằng lái xe? Cả nước có bao nhiêu học sinh tốt nghiệp cấp ba muốn thi vào các trường đại học ở thành phố này hay không?”
Không đợi người bên kia trả lời, Cố Trầm tiếp tục: “Anh không đồng ý cũng được thôi. Chúng ta giao dịch công bằng, bình đẳng tự nguyện. Vả lại, thành phố A này cũng không phải chỉ có mỗi chỗ của anh.”
Phụ trách trung tâm có vẻ đã dao động trước lời nói của Cố Trầm, lập tức xuôi theo cậu: “Tổng giám đốc Cố, khoan nóng vội. Cậu cũng phải cho tôi chút thời gian suy nghĩ đã chứ.”
“Phí quảng cáo một tháng là mười vạn tệ, xem như hôm nay tâm trạng tôi tốt nên mới cho anh ưu đãi lớn như vậy. Anh có thể tham khảo thêm những bên khác, xem doanh nghiệp của họ phải bỏ ra bao nhiêu tiền cho phí thuê gian hàng trực tuyến trên Baitan.” Cố Trầm rất biết đánh vào tâm lý người khác: “Nếu không phải nghĩ đang mùa tốt nghiệp, sinh viên có nhu cầu thi bằng lái nhiều, chúng tôi cũng muốn tạo cho họ ít phúc lợi thì tôi tuyệt đối không để cho anh cái giá hữu nghị vậy đâu.” Nếu không phải vì Cố Trầm muốn bắt đáy Tập đoàn Đại Chu, sợ kịch bản lại nhảy ra một tên não tàn nào đó chống đối cậu thì cậu cũng không muốn nước tới chân mới nhảy.
Phụ trách trung tâm im lặng hồi lâu, mãi sau mới cất tiếng: “Phiền cậu đợi tôi gọi điện báo lại cho sếp của chúng tôi đã. Chuyện này tôi không làm chủ được.”
Cố Trầm hờ hững đáp: “Ba phút sau không điện trả lời, tôi sẽ tìm chỗ khác.”
Đầu dây bên kia lập tức quả quyết: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ điện trả lời chuẩn giờ.”
Nhân viên của Baitan dỏng tai lên hóng. Sau khi Cố Trầm cúp máy, họ lập tức xúm lại, thi nhau hỏi: “Giảm những 50%, có thật là ưu đãi lớn vậy không sếp?”
Cố Trầm bình thản đáp: “Tầm đấy. Chỗ này không được thì chúng ta tìm chỗ khác.”
“Vậy đúng là ưu đãi lớn thật.” Trình Dật nhẩm tính: “Ít nhất cũng phải rẻ hơn được hai ba ngàn. Liệu ông chủ của họ có chịu đồng ý không?” “Lời ít bù lại bán được nhiều, coi như họ cũng không lỗ. Cậu đừng quên lượt truy cập một ngày của Baitan nhiều như nào.” Cố Trầm đánh giá.
Trình Dật gật đầu: “Cũng phải.”
Cậu ta sờ cằm: “Nếu thực sự có thể thương lượng được giá này, tôi cũng muốn đăng ký thi. Dù sao nghỉ hè cũng rảnh rỗi, không có gì làm.” Ngoại trừ việc bế quan làm mã nông* ra, thì thi lấy cái bằng lái xe cũng không tồi.
(*: Chỉ chuyên viên lập trình dữ liệu máy tính.)
Không đợi Cố Trầm lên tiếng, Trình Dật lại nói tiếp: “Có điều, cậu đã giảm phí đề xuất quảng cáo trên trang chủ xuống còn mười vạn một tháng rồi mà bọn họ còn không đồng ý nữa thì cũng quá không biết điều rồi. Cùng lắm chúng ta tìm chỗ khác.”
Nói đến đây, Trình Dật đột nhiên có một niềm tin mãnh liệt. Dựa vào con số truy cập mỗi ngày của Baitan, không đòi doanh nghiệp phải trả một ngày mười vạn phí quảng cáo đã được coi là nhân đạo lắm rồi. Đang nói chuyện, điện thoại của Cố Trầm bỗng vang lên. Là một số lạ. Đầu dây bên kia, một giọng nói trung niên ôn hòa, đằm thắm cất lên: “Xin chào, là Tổng giám đốc Cố có phải không. Tôi là Trương Thành Phong, ông chủ của Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa. Vừa nãy tôi có nhận được điện thoại của nhân viên phụ trách bên tôi, tôi hy vọng chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau bàn bạc.”
Cố Trầm cười đáp: “Được, không biết Tổng giám đốc Trương muốn bàn chuyện gì?”
Trương Thành Phong trầm giọng: “Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa của chúng tôi là trường dạy lái xe lâu năm đã thành lập được mười năm nay, có chi nhánh trải dài 20 thành phố trên cả nước. Tôi muốn hợp tác toàn diện với Baitan trên phạm vi toàn quốc. Phí quảng cáo chúng ta có thể thương lượng.” Cố Trầm nói: “Điều kiện tiên quyết để hợp tác với Baitan chúng tôi là bên của ông phải giảm một nửa chi phí thi bằng lái trước đã.”
“Không thành vấn đề.” Trương Thành Phong dứt khoát nói: “Phí tuyên truyền tôi có thể chi trả được. Chúng tôi có thể tổ chức chương trình giảm giá cho sinh viên trong đợt nghỉ hè này. Khi đến đăng ký thi bằng lái xe tại trung tâm của chúng tôi, tất cả sinh viên chỉ cần đem theo thẻ sinh viên hoặc giấy chứng nhận tốt nghiệp của họ, thì sẽ được giảm một nửa chi phí.”
Chỉ cần Phong Thừa chịu chấp nhận điều kiện này, những chuyện khác đều có thể thương lượng được.
Cố Trầm liếc nhìn đồng hồ, hỏi Trương Thành Phong: “Không biết Tổng giám đốc Trương khi nào rảnh rỗi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
“Lúc nào cũng được.” Xem ra Trương Thành Phong cũng là một người hành xử mạnh mẽ dứt khoát: “Nếu bây giờ Tổng giám đốc Cố rảnh, tôi lập tức đến Đại học A gặp cậu.” Cố Trầm đồng ý: “Vậy sáu giờ tối nay, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê đối diện Đại học A.”
Sau khi cúp máy, Cố Trầm gửi tin nhắn WeChat cho Chung Ly Toại, nói về cuộc hẹn gặp khi nãy, bảo anh buổi tối không cần qua đây nữa.
Không cần nói Chung Ly Toại sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy tin nhắn WeChat này. Trình Dật không khỏi cảm khái: “Thật ra, đối với sinh viên, đặc biệt là sinh viên sắp tốt nghiệp thì việc thi bằng lái xe và thuê nhà gần như là hai chuyện bắt buộc phải làm. Chủ đề được bàn luận nhiều nhất trong mục trao đổi gần đây là việc thuê nhà của sinh viên tốt nghiệp.”
Nói đến đây, cậu ta lắc lắc đầu: “Đắt dã man! Muốn thuê một căn phòng có vị trí địa lý tốt, giao thông thuận tiện, trang trí sạch đẹp cũng phải mất tầm bảy tám nghìn một tháng. Cậu nghĩ xem, sinh viên tốt nghiệp như chúng ta, một tháng mới kiếm được bao nhiêu chứ? Đổ hết vào tiền thuê nhà thì chỉ có nước cạp đất mà ăn!” Vì vậy chỉ còn cách thuê chung, hoặc là thuê ở một chỗ xa xôi hẻo lánh hơn, rồi mỗi ngày ngồi tàu điện ngầm đến chỗ làm cũng phải mất ít nhất vài tiếng đồng hồ.
“Giá mà tiền thuê phòng cũng được giảm một nửa như tiền thi bằng lái thì tốt rồi.”
Cố Trầm nghe đến đây, trong lòng chợt gợn sóng.
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Cố Trầm, Trình Dật nhướng mày hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Cố Trầm lắc đầu.
Trình Dật hiểu rõ tính cách của Cố Trầm nên cũng không quá để tâm: “Tôi về trụ sở trước đây. Cậu cứ từ từ ngâm đi.”
Mỗi lần Trình Dật nhìn thấy quyển sách kia là lại đau đầu. Cậu ta thà quay lại chiến đấu với cái hệ thống khó nhằn kia còn hơn là đọc cái gì mà “Mỹ học phương Tây” này.
Đúng sáu giờ tối, Cố Trầm bước vào quán cà phê. Vào học được một năm, cậu sớm đã trở thành khách quen của quán. Bà chủ ngồi trong quầy đang xem phim, nhìn thấy Cố Trầm, đầu cũng không buồn ngẩng lên, thuận tay chỉ lên tầng hai: “Vẫn phòng cũ, người đến rồi.”
Quán cà phê mở bên ngoài trường Đại học A. Khách ra vào nơi đây hầu như mười người thì có tới tám, chín người là sinh viên của trường này. Nhưng một khi xuất hiện một gương mặt lạ bước vào quán, mười người thì cũng có tới tám chín người là tới bàn chuyện làm ăn với Cố Trầm. Bà chủ sớm đã quen với việc này rồi, thậm chí còn giữ lại một phòng bao cho cậu. Trừ khi cửa hàng thực sự hết chỗ, nếu không phòng bao này sẽ luôn được giữ lại cho Cố Trầm.
Cậu mỉm cười, cảm ơn bà chủ. Sau đó gọi một ly nước giải khát tại quầy, rồi mới đi lên tầng. Cố Trầm đẩy cửa phòng bao, Trương Thành Phong cũng mới đến không lâu. Ngồi trong một căn phòng hường phấn như này, ít nhiều sẽ có cảm giác gò bó. Nhìn thấy Cố Trầm, ông ta không khỏi cảm khái: “Không ngờ Tổng giám đốc Cố lại thích quán cà phê có phong cách trang trí kiểu này đấy.”
Cố Trầm á khẩu.
Cậu luôn cảm thấy, Trương Thành Phong hình như đã có hiểu lầm gì đó rồi. Cậu nghiêm túc giải thích với đối phương: “Là vì quán cà phê này rất gần trường chúng tôi. Vả lại, cà phê và đồ uống của quán này đều rất ngon. Tôi cũng thường xuyên đến đây. Không gian yên tĩnh, thích hợp để bàn chuyện.”
Trương Thành Phong gật đầu, phụ họa theo: “Thật sự là khiến người ta yên tĩnh.”