Kết quả là ngày hôm đó, mãi đến hơn một giờ chiều, Cố Trầm và Chung Ly Toại mới ra khỏi nhà.
“Về chuyện săn cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu, còn có cả Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương khi giá chạm đáy, nếu muốn không đánh rắn động cỏ thì cần phải làm ra vẻ vô cùng thần bí, hai nhà đều hiểu rõ về nhân mạch của thị trường chứng khoán hơn em nhiều.” Đặc biệt là Phan Hạo Dương này, tâm tư cẩn thận và những hành động tung hỏa mù nhiều không kể xiết.
Chung Ly Toại dừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này em cứ giao cho anh đi.”
Với năng lực và thủ đoạn của Công ty đầu tư Thiên Toại, có thể lẳng lặng không tiếng động sắp xếp thị trường đầu tư vốn, không có khả năng để lộ ra bất cứ phong thanh nào.
Cố Trầm có hơi bất ngờ nhìn Chung Ly Toại: “Vậy thì không tốt lắm đâu, trước đây Công ty đầu tư Thiên Toại chưa từng có tiền lệ này mà.” “Tiền lệ cái gì?” Chung Ly Toại cười nói: “Bây giờ em đã là phía đối tác cấp cao đồng thời là cổ đông lớn của Thiên Toại rồi, em hoàn toàn có thể đề xuất phương án đầu tư của em cho công ty, hai hạng mục săn cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu và Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương khi giá chạm đáy này nếu làm được thuận lợi thì thu được lợi nhuận ít nhất một trăm tệ không thành vấn đề gì, đây chính là một cuộc mua bán một bốn lời, công ty chắc chắn sẽ không phản đối. Còn về phần sau khi dự án kết thúc, Công nghệ sinh học Hạo Dương sẽ xảy ra những thay đổi gì thì cũng chỉ là vấn đề của riêng Công nghệ sinh học Hạo Dương mà thôi, không liên quan gì đến Thiên Toại cả.”
Cố Trầm nhìn dáng vẻ ăn nói điềm nhiên như không của Chung Ly Toại, nhất thời cậu có hơi cạn lời: “Anh biết vấn đề em muốn nói không phải là vấn đề này mà.” Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm, rất nghiêm túc nói với cậu: “Em cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, Thiên Toại vốn có bộ phận chứng khoán, thương trường có quy tắc của thương trường, chỉ cần có lợi ích để tranh thủ thì mọi người cũng đều là giải quyết việc chung.”
“Thôi không nói nữa, anh đưa em về trường học trước.”
“Vẫn nên đưa em tới ngân hàng với sở chứng khoán trước đi đã.” Cố Trầm chuẩn bị thanh lý cổ phiếu đã đến kỳ giao và số tiền tiết kiệm trong tay mình một chút, sau đấy đập tiền vào tài khoản của Thiên Toại luôn, sau này sẽ để Thiên Toại quản lý tài khoản này của cậu.
“Không cần vội.” Chung Ly Toại cười cười nói: “Đã nói rồi mà, không nên đánh rắn động cỏ, nếu lúc này em có hành động thì nhất định sẽ làm Phan Hạo Dương chú ý. Dù sao thì em cũng đã là cổ đông của Thiên Toại rồi, em có thể thế chấp số tài sản trong tay em cho Thiên Toại, chúng ta ghi sổ lại trước, đợi đến khi dự án kết thúc sẽ tính toán rõ ràng sau.” Cố Trầm thoáng chần chừ.
“Cứ quyết định vậy đi.” Chung Ly Toại khởi động xe, sau đấy phân trần: “Người một nhà không cần phải tính toán kỹ càng như thế.”
Cố Trầm vẻ mặt đầy kinh ngạc, đôi mắt trừng to: “... Vừa rồi là, là anh đang làm nũng với em đó sao?”
“Làm gì có chuyện đấy.” Vành tai Chung Ly Toại đỏ bừng: “Em nghe nhầm rồi.”
Cố Trầm nhìn vành tai Chung Ly Toại, cậu do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không vạch trần lời phản bác của Chung Ly Toại. Có điều, đã không thể nào tiếp tục đề tài trước đó được nữa rồi.
“Vậy tối nay em đi tới tổng bộ của Thiên Toại một chuyến đi, chúng ta ký hợp đồng thế chấp.” Cố Trầm nói.
“Anh cho bộ phận pháp lý của công ty soạn sẵn hợp đồng, tối nay sẽ mang về nhà, em cứ đi thẳng về nhà là được rồi.” Chung Ly Toại nói nhẹ bẫng. Cố Trầm: “...”
“Thế nào?” Chung Ly Toại nhìn về phía Cố Trầm, thúc giục cậu.
“Được thôi.” Cố Trầm cào cào tóc mình, không nhịn được mà đề ra ý kiến với Chung Ly Toại: “Nhưng mà tối nay anh có thể tiết chế lại một chút được không vậy?”
Chung Ly Toại đột nhiên cười nhẹ thành tiếng.
Cố Trầm: “...”
“Được! Được! Được!” Chung Ly Toại liên tục nói ba tiếng “Được”, dịu dàng thỏa hiệp với cậu: “Đều nghe lời em cả.”
Cố Trầm nhìn dáng vẻ cả người nhộn nhạo của Chung Ly Toại khi nói lời này, cứ cảm thấy lời hứa hẹn này hình như không đáng tin lắm.
Khi quay về tới trường học đã là hơn hai giờ chiều, Cố Trầm bị giáo sư Hình gọi tới phòng làm việc nói chuyện: “Không lâu nữa là tới cuối kỳ rồi, phòng em đang ở là phòng của sinh viên đã tốt nghiệp, nhưng em vẫn chưa tới kỳ tốt nghiệp, không nên ngày nào có việc hay không có việc gì cũng cúp tiết chạy lông nhông bên ngoài. Cúp học cũng vừa phải thôi chứ, đằng này cúp đến mức điểm chuyên cần thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn thẳng luôn rồi. Thầy cũng không cách nào ăn nói với mấy giảng viên khác cả.” Cố Trầm cười xuề xòa nói: “Gần đây em có hơi bận một chút.”
“Biết là em bận rồi, trường học cũng đã cho em đủ mặt mũi rồi còn gì. Đến cả những sinh viên lập trình năm ba, năm tư, còn cả nghiên cứu sinh năm nhất, năm hai mà em tuyển dụng đó khi cúp học đa số cũng dựa trên lý do tham gia các hoạt động câu lạc bộ mà bưng bít cho em cả rồi.” Giáo sư Hình hừ nhẹ một tiếng.
Bởi vì Cố Trầm là sinh viên tự tay dựng nghiệp trong khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, trang web Baitan cậu sáng lập ra cũng nhận được phản hồi tốt từ các trường đại học và cả trong xã hội, hơn nữa mấy dự án cậu tham dự trước kia cũng đều là do chính phủ phụ trách nên khi lên lớp cũng được các giảng viên nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Nhưng đã sắp tới thi cuối kỳ rồi, nhiệm vụ quan trọng của sinh viên vẫn là học tập. “Thầy không muốn thấy sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc em và các nhân viên của em đều phải rớt môn hoặc thi lại đâu.” Giáo sư Hình nhắc nhở cậu.
“Thầy yên tâm đi, nhất định em sẽ không để thầy phải thất vọng.” Cố Trầm cười hì hì nói: “Sao có thể học lại được chứ, em còn đang đợi tốt nghiệp đại học chính quy rồi thi làm nghiên cứu sinh của thầy nữa đây này.”
“Em có dự định này thật sao?” Giáo sư Hình có hơi bất ngờ: “Không phải là thuận miệng nói vài câu nịnh nọt cho thầy vui đấy chứ?”
“Sao có thể chứ!” Cố Trầm vẻ mặt đường hoàng nói: “Em đang nói nghiêm túc đó.”
Ở đời trước, dường như ngày nào của Cố Trầm cũng mơ mơ hồ hồ, vừa tốt nghiệp đại học liền vào Tập đoàn Lăng Thị làm việc, sau đó bị Tập đoàn Lăng Thị đuổi đi, cậu dùng hai bàn tay trắng tự mình xây dựng công ty mới. Gập ghềnh trắc trở nhiều năm như vậy, mặc dù tích lũy được một ít kinh nghiệm làm việc và kinh nghiệm lập nghiệp nhưng tầm mắt và học thức thì cũng chỉ có thế thôi. Vì vậy cậu thật sự muốn theo bên cạnh giáo sư Hình nghiên cứu chuyên sâu. Bởi vì Cố Trầm cảm thấy trên người mình còn rất nhiều chỗ thiếu sót, phải đọc nhiều sách, cố gắng học tập mới có thể trau dồi thêm được nhiều kiến thức nữa. Giáo sư Hình nghe thế thì liền yên lòng, ông nói với Cố Trầm: “Thái độ học tập muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu của em rất đáng khen. Người trẻ tuổi bây giờ ai cũng vội vàng lập nghiệp, cảm thấy tri thức học được ở trường học chỉ là lý luận suông, khi bước vào xã hội rồi, bước lên thị trường rồi sẽ không còn đơn giản như thế nữa. Nhưng thật ra cách nghĩ này lại không đúng.”
“Sách vở ở đó, tri thức cũng ở đó, có thể học được tới trình độ nào không thể hoàn toàn trông cậy vào những gì giảng viên giảng giải mà cũng cần phải xem bản thân sinh viên học tập thế nào.”
Thái độ vừa xây dựng sự nghiệp vừa chuyên tâm học tập này giống Cố Trầm rất tốt. Chỉ có người biết bản thân mình thiếu sót những gì mới chủ động học tập, dùng thái độ này học tập thì hiệu quả sẽ tăng gấp bội. Tâm trạng giáo sư Hình rất tốt, ông nói dông dài với Cố Trầm thêm chốc lát nữa, rồi lại nhắc nhở cậu: “Em đừng quên em vẫn còn nợ thầy một bữa lẩu Triều Châu đó nhé!”
Lần trước khi Cố Trầm và Chung Ly Toại đi ăn lẩu thịt bò Triều Châu, Cố Trầm ôm ý trêu ghẹo, chụp một đống hình gửi cho giáo sư Hình, chọc cho giáo sư Hình nửa đêm mà phải thức trắng. Sau đó ông vẫn luôn tâm niệm không quên, đến cả nước me nhà bọ họ cũng được giáo sư nhớ thương, ông cảm thấy vị của nó còn ngon hơn cả nước ô mai. Cô Thích vì chuyện này mà cười nhạo giáo sư Hình mất mấy ngày, trực tiếp khiến món cẩu thịt bò Triều Châu này trở thành tâm nguyện khó yên của giáo sư Hình.
Cố Trầm cười đáp: “Buổi trưa thứ bảy tuần này em mời thầy và cô đi ăn ạ.”
“Vậy cứ quyết định thế đi.” Giáo sư Hình lại hỏi Cố Trầm: “Không phải em nói muốn thi bằng lái xe sao? Khi nào mới có thể đi thi được?” Cố Trầm nghe thế thì sửng sốt.
Giáo sư Hình thở dài nói: “Thi nhanh lên đi, nếu không cuối tuần muốn ra ngoài chơi cũng không tiện.”
Còn phải phiền tài xế chở bọn họ đi, nếu Cố Trầm có bằng lái xe rồi thì có thể để Cố Trầm lái xe, trực tiếp chở hai vợ chồng già họ đi là được rồi.
Cố Trầm cũng cảm thấy có hơi không tiện thật, nhưng gần đây cậu thật sự rất bận, cũng không dành ra được chút thời gian nào để đi thi cả.
“Đợi nghỉ hè đi ạ.” Cố Trầm nói: “Nghỉ hè nhất định em sẽ thi được bằng lái xe.”
Giáo sư Hình lại hỏi: “Cũng đã sắp tới nghỉ hè rồi, trước đây em từng nói muốn tới vùng núi dạy học với thầy, bây giờ vẫn còn dự định đó chứ?”
Cố Trầm nghe thế thì lại ngẩn ra, cậu thật sự quên béng mất chuyện này luôn rồi. Thị trường cổ phiếu rối ren như vậy, thời điểm mấu chốt săn cổ phiếu giá thấp của Tập đoàn Đại Chu và Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương là vào ba tháng tiếp theo. Nếu Cố Trầm cùng giáo sư Hình đi tới vùng núi dạy học thì sẽ không để ý được tới chuyện này nữa. Giáo sư Hình thấy phản ứng của Cố Trầm thì liền hiểu được thằng nhóc này là quý nhân nhiều việc, chắc chắn lại có dự định gì khác rồi nên ông cũng không giục cậu mà chỉ phất tay nói: “Em bận việc của em trước đi vậy, phía thầy cũng không có chuyện gì cả.”
Cố Trầm do dự một chút rồi vẫn nói với ông: “Để em nghĩ lại một chút ạ.”
“Đi không được thì cũng không phải miễn cưỡng bản thân làm gì. Muốn trợ giúp những học sinh khó khăn ở vùng núi cũng có rất nhiều cách, rất nhiều hình phương pháp, không cần phải quá chú trọng hình thức như thế.” Giáo sư Hình cười trêu ghẹo cậu: “Ví dụ như tiền đến đúng chỗ cũng rất quan trọng.”
Cố Trầm mỉm cười.
Khi Cố Trầm ra khỏi phòng làm việc của giáo sư đã là hơn ba giờ chiều. Cậu vội chạy tới phòng học học một tiết “Tuyến tính đại số” thì buổi học của ngày hôm nay đã kết thúc rồi. Cố Trầm quay về phòng ký túc xá lấy mấy quyển sách, còn cả vài bộ quần áo để thay đổi. Phòng ký túc xá trống không lạnh lẽo, lặng ngắt như tờ. Sắp đến lúc tốt nghiệp rồi, ba người bạn cùng phòng ai tìm việc thì tìm việc, ai đã thi đậu nghiên cứu sinh thì cũng nhân cơ hội này đi tìm việc làm, dành dụm tiền học phí. Mỗi lần Cố Trầm về phòng ký túc xá thì phòng ký túc xá đều không một bóng người. Cảm giác khi chỉ rót một cốc nước cũng nghe thấy tiếng vọng lại thật rõ ràng thật sự quá cô quạnh làm cho bây giờ Cố Trầm cũng không muốn quay lại kí túc xá nữa rồi. Mỗi tối hoặc là ngủ ở tổng bộ trang web Baitan, hoặc là về nhà Chung Ly Toại ngủ. Cố Trầm cảm thấy sau này tần suất mình ngủ ở nhà Chung Ly Toại có thể sẽ nhiều hơn một chút.
Xếp gọn quần áo bỏ vào trong balo xong, Cố Trầm nhìn căn phòng ký túc xá im ắng này một lần nữa. Cao Hải Dương và Tưởng Vi Vi đã thông qua kỳ thực tập, chỉ cần nhận được bằng tốt nghiệp là có thể trực tiếp ký hợp đồng chính thức ở công ty luật và nhà xuất bản. Vì vậy sau khi hai người này thương lượng xong thì liền thuê một phòng trọ ở ngoài, tháng trước đã thu dọn hành lý và chuyển đi rồi. Triệu Thự chuẩn bị báo danh thi công chức, vì để tăng sức cạnh tranh nên sau khi biết được Cố Trầm và giáo sư Hình cùng nhau giúp đỡ học sinh vùng núi khó khăn đã nhờ Cố Trầm năn nỉ nhờ giáo sư Hình giúp đỡ, sau đó cũng chạy tới vùng núi dạy học rồi. Thời gian đi là nửa năm, sau khi quay về cũng vừa kịp lúc thi công chức, vậy nên bây giờ trong phòng ký túc xá chỉ còn lại Cố Trầm và Hà Thanh Thần. Nhưng sau khi Hà Thanh Thần thi đậu kỳ thi nghiên cứu sinh thì đã đi ra ngoài du lịch một tháng rồi, anh ta nói là để tự thưởng cho bản thân, sau đó lại tới công ty của họ hàng trong nhà làm thêm để kiếm tiền học phí. Vì công ty của họ hàng ở Hộ Thành nên Hà Thanh Thần cũng không cách nào về đây ở được. Vừa nghĩ như thế mới nhận ra đã rất lâu rồi mọi người đã không tụ tập với nhau. Cố Trầm đột nhiên thấy hơi hoảng hốt, cậu cảm thấy học kỳ này trôi qua quá nhanh, cậu vẫn chưa kịp có cảm nhận gì thì đã đến cuối kỳ rồi. Số việc xảy ra lại quá nhiều, nhiều đến mức khi Cố Trầm nghĩ lại liền cảm thấy rất nhiều chuyện xảy ra lúc vừa mới khai giảng cứ như là đã xảy ra từ kiếp trước rồi vậy.
Cố Trầm cười cười, thật ra nếu nghĩ như thế thì cũng không sai. Sau khi thoát khỏi hạn chế của cốt truyện, không phải mỗi ngày Cố Trầm trải qua đều như một cuộc đời mới sao.
Trên giá sách bày chiếc siêu xe mô hình Chung Ly Toại tặng cho cậu. Cố Trầm trầm tư một lát rồi lại lấy vali trong tủ quần áo ra, sau đó bỏ vài quyển sách mình thường đọc, một phần quần áo tắm giặt và cả mô hình siêu xe vào vali, xong xuôi cậu liền bước nhanh ra khỏi phòng.