“Cậu vừa nói cậu là sinh viên của đại học A, năm nay vừa lên năm nhất?”
Cố Trầm gật đầu.
Chung Ly Toại lại hỏi: “Cậu là người ở đây à?”
Cố Trầm lắc đầu: “Quê tôi ở Tuyết Thành.”
Chung Ly Toại vô cùng kinh ngạc: “Vậy là sau khi thi đại học xong cậu mới đến thành phố A?”
Cố Trầm tiếp tục gật đầu.
Chung Ly Toại như đang suy nghĩ gì đó: “Vậy thì thông tin của cậu cũng nhanh nhạy đấy.”
Cố Trầm hiểu rõ thói quen sinh hoạt của anh trong lòng bàn tay, biết được chuyện công ty đầu tư Thiên Toại định mua lại Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương, biết được chuyện tập đoàn XD của nước D qua được hàng rào về bằng sáng chế, phát minh ra hệ thống AI tiên tiến hơn, đã thế còn biết được cả chuyện Phan Hạo Dương ngủ với nhân tình của một ông chủ lớn ở Las Vegas, hiện tại đang trong tình trạng cần dùng tiền gấp. Tất cả những việc đó đều liên quan đến bí mật doanh nghiệp và bí mật cá nhân. Một sinh viên từ nơi khác đến vừa thi đại học xong, đến thành phố A chưa được bao lâu vì sao lại biết rõ những chuyện này như vậy?
Chung Ly Toại cụp mi mắt xuống, sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Anh lấy điện thoại ra, chủ động nói: “Kết bạn WeChat đi, lúc làm thủ tục chuyển nhượng, nếu cần bên tôi ra mặt chứng minh thì cũng tiện liên lạc hơn.”
Cố Trầm nhìn mã QR mà Chung Ly Toại đưa ra: “Tôi không có điện thoại.”
Chung Ly Toại ngẩn người ra một lát, nhìn khuôn mặt xấu hổ của Cố Trầm, mỉm cười rồi nói: “Không sao, vấn đề này một lát nữa chúng ta nói sau.”
Không khí chợt trở nên trầm mặc hơn.
Chung Ly Toại cười rồi nói: “Xem ra lần gặp nhau này đúng là một chuyện bất ngờ.” Cố Trầm: “?”
Chung Ly Toại có vẻ hơi tiếc nuối: “Nếu như cậu thật sự muốn bày mưu tính kế với tôi, làm sao có thể không mua điện thoại được chứ? Làm cho tôi muốn trao đổi phương thức liên lạc với cậu mà cũng không được.”
Cố Trầm mấp máy môi, cậu không biết phải trả lời như thế nào. Thực ra cậu không phải là một người hòa đồng, tham gia những đoàn hội này kia. Kiếp trước, cũng vì không biết nói chuyện mà bị chịu thiệt không ít lần, cũng từng bị người khác hiểu lầm, vu oan. Cố Trầm từ lâu đã quen với điều đó rồi. Nhưng bây giờ người đang nói là Chung Ly Toại, người mà cậu ngưỡng mộ và sùng bái nhất trong kiếp trước của mình, Cố Trầm cảm thấy mình nên nói điều gì đó.
Trước khi Cố Trầm nghĩ xong xem mình nên nói gì thì Chung Ly Toại đã cảm khái nói: “Cậu biết không? Cậu là người đầu tiên từ chối không lấy thông tin liên lạc của tôi đấy.” Cố Trầm: “...”
Chung Ly Toại thấy Cố Trầm có vẻ khó xử liền mỉm cười nói: “Cảm giác này cũng khá mới lạ đấy. Tôi nghĩ mình nên tận hưởng dư vị của nó một chút.”
Cố Trầm khó khăn lắm mới nói được: “Tôi cũng không muốn từ chối anh. Hay là tôi sẽ ghi lại số WeChat của anh, đến khi tôi mua điện thoại rồi tôi sẽ kết bạn với anh?”
“Đừng sốt ruột.” Chung Ly Toại nghịch chiếc điện thoại của mình: “Thời gian vẫn còn sớm, hay là chúng ta ngồi bàn cách trang trí ngôi nhà này?”
Cố Trầm vô thức đánh giá cách bài trí của ngôi nhà này.”
Chung Ly Toại quan sát Cố Trầm, nét mặt không hề thay đổi: “Gia đình cậu làm gì?”
“Ba tôi là thợ mộc. Mẹ tôi là giáo viên tiểu học. Trong nhà có hai mẫu đất ở nhà, đã cho thuê hết rồi.” Cố Trầm thành thật nói, thực ra ở trong làng của Cố Trầm, gia cảnh của nhà họ Cố cũng không phải tệ, thậm chí còn được coi là giàu có. Nếu không phải năm đó mẹ Cố vớt được Cố Tú bên bờ sông, báo cảnh sát rồi những vẫn không tìm thấy ba mẹ của đứa trẻ, thì nhà họ Cố cũng sẽ không giữ cậu ta ở lại. Nhưng nếu so sánh với Lăng thị, hoặc những người có tiền có quyền trong cốt truyện như Hoắc Minh Chương thì nhà họ Cố có thúc ngựa đuổi theo cũng không đuổi kịp. Vậy nên ở kiếp trước, sau khi Cố Tú nhận lại gia đình vậy, người nhà họ Lăng luôn nghi ngờ có phải cậu muốn nhận được báo đáp, tham lam tài sản của nhà họ Lăng hay không, Cố Trầm thật sự không có cách nào để giải thích rõ ràng chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó cậu có bản lĩnh hơn một chút, không vào làm việc ở tập đoàn Lăng thị thì tốt rồi. Cũng tại cậu muốn được an nhàn gần tốt nghiệp chỉ muốn tìm một công việc để có thể ở lại thành phố A. Cũng bởi vì mối quan hệ của Cố Tú nên tự nhiên cậu có cảm giác thân thiết hơn với Tập đoàn Lăng thị. Cậu không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa ra lời nhờ vả với người nhà họ Cố. Cũng vì có thân phận là sinh viên tốt nghiệp đại học A nên cậu tự tin thái quá. Giờ nghĩ lại, chắc nhà họ Lăng sẽ cảm thấy xấu hổ lắm!
Cố Trầm tự cười giễu chính mình, lấy lại tinh thần để trả lời Chung Ly Toại: “Anh Chung Ly, anh thích kiểu trang trí thế nào?”
Chung Ly Toại đánh giá Cố Trầm: “Dựa vào những gì cậu biết về tôi, cậu nghĩ tôi thích kiểu trang trí thế nào?”
Cố Trầm do dự mất một lát, cảm thấy mình đã để lộ gần hết mất rồi, cũng không cần che đậy những chi tiết thế này: “Chắc là phong cách hậu hiện đại.”
Chung Ly Toại gật đầu rồi hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“?” Cố Trầm ngơ ngác nhìn Chung Ly Toại, cảm thấy mình không thể theo kịp suy nghĩ của Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại kiên nhẫn nói: “Nếu là cậu thì cậu muốn trang trí ngôi nhà này như thế nào?”
Cố Trầm: “...”
Chung Ly Toại mỉm cười nói: “Tôi hỏi bừa một câu vậy thôi. Dù gì thì cậu cũng biết rõ về sở thích của tôi như vậy, còn tôi lại không biết gì về cậu cả. Coi như làm thỏa mãn sự tò mò của tôi là được?” Cố Trầm suy nghĩ một lúc rồi nói thẳng: “Nếu là tôi, có thể tôi sẽ thích phong cách trang trí có tông màu ấm, như vậy trông sẽ thoải mái hơn.”
Chung Ly Toại hơi ngạc nhiên: “Tôi không nhìn ra đấy, hóa ra Cố Trầm cậu lại là một chàng trai ấm áp.”
Hình như hiểu được Cố Trầm không biết tiếp chuyện lắm, Chung Ly Toại dừng một chút rồi nói bằng vẻ tiếc nuối: “Tôi tưởng cậu thích tôi như vậy thì phong cách trang trí cậu thích cũng sẽ gần gần giống tôi chứ.”
Cố Trầm mỉm cười: “Tôi chỉ thấy anh rất giỏi trong lĩnh vực đầu tư thôi.”
“Cậu cũng không tệ đâu.” Chung Ly Toại điềm đạm nói: “Tập đoàn XD nước D đã làm chủ được công nghệ trí tuệ thông minh AI tiên tiến hơn, giá thấp nhất của Khoa học Kỹ thuật Hạo Dương là 7,8 tỷ. Nếu hai việc này là sự thật thì đúng là tôi đã nợ cậu một món nợ ân tình.” Chung Ly Toại hỏi: “Cậu muốn tôi báo đáp thế nào đây?”
Trái tim của Cố Trầm thắt lại. Hiện tại cậu thật sự rất sợ hãi hai chữ “báo đáp” này.
“Cũng không có gì phải báo đáp cả đâu, tôi chỉ tiện miệng nói ra thôi, tin hay không là tùy do anh, đàm phán, ký hợp đồng thế nào cũng là do anh.” Cố Trầm khựng lại một nhịp, nhận ra rằng những gì mình vừa nói có lẽ hơi mơ hồ, vậy là vội vàng giải thích: “Ý tôi là, tôi chỉ nói với anh những gì mà tôi biết thôi. Tôi chỉ tiện miệng nói ra, không cần anh báo đáp nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, anh có thể cho người đi điều tra chứng cứ.”
Ngay khi Cố Trầm vừa nói xong, điện thoại của Chung Ly Toại đột nhiên vang lên. Chung Ly Toại nhìn màn hình biểu thị rồi cười, nói: “Trợ lý của tôi đã đến rồi, chúng ta nên đi xuống thôi.” Cố Trầm gật đầu, lái chiếc xe tham quan quay trở lại phòng kinh doanh. Trợ lý của Chung Ly Toại đã đợi sẵn ở sảnh.
Tào Nghiêm mỉm cười đứng bên cạnh tiếp đón. Liêu Xuân Hoa và các nhân viên khác đứng ở phía sau hóng chuyện. Thấy Cố Trầm đưa người về, các nhân viên nữ của tổ kinh doanh số 1 đều vẫy tay cổ vũ cho Cố Trầm. Xem ra mọi người đều đã biết chuyện Cố Trầm kí được hợp đồng.
“Đồ đâu?” Chung Ly Toại bước tới trước mặt trợ lý rồi hỏi.
Trợ lý lấy một chiếc túi trong cửa hàng độc quyền bán sản phẩm đó, rồi lấy ra một hộp điện thoại đưa cho Chung Ly Toại. Chung Ly Toại nhận lấy và đưa cho Cố Trầm: “Coi như quà gặp mặt hôm nay.”
Cố Trầm nhìn chiếc điện thoại trong tay Chung Ly Toại, từ chối theo bản năng: “Tôi không thể nhận nó được.” “Cậu cứ nhận đi.” Chung Ly Toại thuyết phục: “Những gì cậu đã nói với tôi, sự giúp đỡ của cậu dành cho tôi nhất định không thể dùng một chiếc điện thoại để đền đáp, hơn nữa tôi còn đang chờ cậu thêm WeChat của tôi đấy, không lẽ cậu định từ chối tôi hai lần sao?”
Cố Trầm không còn gì để nói nữa.
Chung Ly Toại giúp Cố Trầm mở điện thoại ra, cài đặt WeChat rồi tự thêm phương thức liên lạc của mình trước khi đưa nó cho Cố Trầm: “Cậu không nghĩ tôi quá chủ động đâu đúng không?”
Cố Trầm lắc đầu.
Chung Ly Toại mỉm cười rồi nói: “Vậy là tốt.”
Sau đấy anh lại hỏi: “Hợp đồng mua bán nhà cần làm những thủ tục gì? Có phải tôi ký tên xong là xong rồi không?”
Cố Trầm vô cùng quen thuộc với quy trình này, không cần ai giúp đỡ, một mình cậu cũng có thể hoàn thành mọi thủ tục trong thời gian ngắn nhất. Tất nhiên trợ lý của Chung Ly Toại là người đi cùng cậu làm các thủ tục, còn Chung Ly Toại chỉ cần ký chữ ký cuối cùng thôi. Mặc dù chạy đua với thời gian nhưng để hoàn thành tất cả các bước cũng mất hơn một tiếng đồng hồ. Chiếc vé máy bay bay đến Hộ Thành mà Chung Ly Toại đã đặt cất cánh lúc 5:30 chiều. Người trợ lý cầm theo hợp đồng mua bán đã ký xong và các thủ tục khác, rồi đưa sếp ra sân bay. Trước khi rời khỏi văn phòng kinh doanh còn không quên trao đổi phương thức liên lạc với Cố Trầm: “Về sau làm giấy tờ nhà, có gì không hiểu tôi sẽ liên lạc với anh.”
Cố Trầm gật đầu: “Có chuyện gì anh cứ đến tìm tôi.”
Khi chiếc xe chạy ra khỏi văn phòng kinh doanh, người trợ lý nhìn qua kính chiếu hậu, đánh giá Cố Trầm vẫn đang đứng trước văn phòng kinh doanh rồi hỏi: “Việc chiều nay anh dặn tôi điều tra có liên quan tới anh Cố này không?”
Chung Ly Toại nghịch điện thoại, như đang suy nghĩ gì đó, không nói tiếng nào. Trợ lý lại hỏi: “Anh có cần tôi điều tra người này không?”
“Không cần đâu.” Chung Ly Toại suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu cậu ta thực sự có mục đích khi tiếp cận tôi thì đi ứng tuyển trực tiếp ở Thiên Toại là cách đơn giản nhất. Với trình độ học vấn và tư chất của cậu ta, bộ phận nhân sự không có lý do gì để từ chối.”
Trợ lý đánh tay lái sang bên phải: “Tôi chỉ cảm thấy sự xuất hiện của anh Cố này quá trùng hợp.”
Chung Ly Toại nhớ lại khi mình nói muốn lấy phương thức liên lạc của Cố Trầm, dáng vẻ đáng thương của Cố Trầm khi đến điện thoại cũng không có làm anh không nhịn được cười: “Có lẽ thật sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Nhưng tôi không hề chịu thiệt khi sự trùng hợp này xảy ra.”
Đâu chỉ là không chịu thiệt, nếu những gì Cố Trầm nói là thật, Công ty đầu tư Thiên Toại ít nhất cũng có thể tiết kiệm vài trăm triệu đô la Mỹ. Trợ lý vẫn đang suy nghĩ thì chợt nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi cúp máy, trợ lý nhìn Chung Ly Toại qua kính chiếu hậu, mỉm cười rồi nói: “Sếp, đúng là anh sẽ không chịu thiệt đâu.”
Chung Ly Toại nhướng mày.
Rất nhiều ý nghĩ cùng vụt qua đầu người trợ lý trong giây lát. Cuối cùng, anh ta hỏi khéo: “Chúng ta có cần gửi lời mời thực tập cho anh Cố kia không, mời anh ta đến Thiên Toại làm thực tập sinh?”
Chung Ly Toại nhớ Cố Trầm đã từ chối nên lắc đầu cười: “Không cần đâu, món nợ ân tình này tôi sẽ tự trả lại cho cậu ấy.”