Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 1



Nước trong bồn tắm đã lạnh ngắt. Cố Trầm ngâm cả người trong chiếc bồn tắm lạnh ngắt ấy lại cảm thấy an tâm vô cùng. Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nơi gò má, lần này, cuối cùng cũng chẳng có ai chỉ trích cậu nữa, chẳng có ai mặc sức châm biếm cậu nữa rồi.

Cậu cũng từng là con cưng của trời, là niềm kiêu hãnh của cả nhà, là tấm gương nuôi dạy con cái của bà con thôn xóm. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu đã trở thành một người bị gắn mác ham vinh hoa phú quý, đạo đức giả, thiết lập nhân cách sụp đổ. Tất cả mọi người đều khinh thường cậu, mắng chửi cậu là đồ chỉ ham kiếm lợi, mắng cậu là đồ sính nhà giàu, mắng cậu là đồ khom lưng uốn gối không có cốt cách, mắng cậu là đồ chó săn bên cạnh đám con em nhà giàu. Họ mắng cậu không biết thân biết phận, chỉ dựa dẫm vào cậu em Cố Tú nhà mình nhận nuôi năm đó, ngày ngày đòi hỏi báo đáp kiếm hời, giả vờ giả vịt luồn cúi vào tầng lớp thượng lưu, còn vọng tưởng vào được tập đoàn Lăng thị để tranh giành tài sản với Cố Tú.
Từng chậu nước bẩn bị hắt ra, những người đó mắng chửi cậu dơ bẩn không chịu nổi. Nhưng có ai hay, ban đầu Cố Trầm cũng chỉ muốn bản thân mình có cuộc sống thoải mái hơn chút. Cậu muốn đi cửa sau để tìm được một công việc tốt, muốn kiếm thêm chút tiền để đón bố mẹ lên thành phố lớn hưởng thụ cuộc sống an nhàn hơn. Nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục nhà tan cửa nát, công ty phá sản, bố mẹ xảy ra tai nạn xe cộ.

Cuối cùng cũng kết thúc cả rồi!

Cố Trầm cuộn người, cậu mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại. Cậu mệt mỏi quá! Cuối cùng cậu cũng có thể không cần cố chịu đựng nữa rồi!

“Cố Trầm! Cố Trầm! Dậy đi nào! Chúng ta đến nơi rồi!”

Trong cơn mơ mơ màng màng, Cố Trầm cảm thấy có ai đó khẽ lay cậu dậy. Mí mắt cậu khẽ run lên, cố sức mở mắt ra. Ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu vào qua ô cửa. Cố Trầm khẽ chớp mắt, khuôn mặt thanh tú ngây ngô của Cố Tú lọt vào tầm mắt cậu.
“Anh đừng có ngây người ra như thế nữa. Chúng ta đến nơi rồi, mau xuống xe thôi.” Cố Tú vừa thúc giục Cố Trầm vừa kéo chiếc bao tải trên giá để đồ của xe khách xuống.

Đầu óc Cố Trầm còn rất mông lung, cậu chỉ vô thức làm theo yêu cầu của Cố Tú. Chiếc bao tải nặng trịch vượt ngoài dự liệu của Cố Trầm khiến cậu không đỡ nổi, chiếc bao tải quê mùa nặng nề rơi xuống sàn xe khách khiến bụi đất bay lên mù mịt. Tân sinh viên cùng phụ huynh trên xe đều bịp mũi, liếc mắt nhìn đầy ghét bỏ.

Dường như cảm nhận được hành vi như vậy khiến người ta phiền chán, Cố Tú lộ vẻ ngượng ngùng cười cười rồi cúi mình xin lỗi những người xung quanh. Cậu thiếu niên thanh tú cười lên nhã nhặn như tắm gió xuân, tiếng xin lỗi như làn suối trong khiến ánh mắt của đám tân sinh viên mới nãy còn ghét bỏ không cần không muốn, lúc này đều vụt sáng lên, tức thì cảm phục trước nhan sắc của cậu thiếu niên.
“Sao anh còn ngây người ở đó không đi vậy? Ngủ ngáo luôn rồi hả?” Cố Tú quay đầu lại mà vẫn thấy Cố Trầm còn đứng như trời trồng, không kìm được lại đẩy Cố Trầm một cái: “Vác hành lý xuống xe đi anh, đừng đứng chặn đường ảnh hưởng đến người khác qua lại.”

Đầu óc Cố Trầm vẫn còn đang mông lung, bị Cố Tú kéo đi liền loạng choạng xuống xe. Tiếng ồn ào huyên náo cùng cảnh tượng tân sinh viên đến nhập học đầy náo nhiệt đập vào trong mắt dần dần hòa làm một với ký ức đã bị bụi phủ bay màu trong trí óc, khiến cả những hồi ức lắng đọng đã lâu cũng như thể trở nên sống động trở lại.

Không phải như thể, mà thực sự là đã sống động trở lại.

Cố Trầm giương mắt nhìn mọi thứ xung quanh, trước cổng trường học còn treo biểu ngữ “Chào mừng tân sinh viên nhập học”, giảng viên của các khoa viện và sinh viên tình nguyện đứng đón tân sinh viên dưới tán dù trước cổng trường. Cố Tú chọc Cố Trầm rồi nhắc nhở lần thứ ba: “Anh tìm xem khoa Quản lý kinh tế và tài chính ở chỗ nào rồi mau chóng đến điểm danh đi. Hôm nay anh làm sao vậy, sao cứ ngơ ngơ ngác ngác thế?”
Cố Trầm hoàn hồn rồi lại ngẩn người nhìn Cố Tú.

Cố Tú có hơi bực mình, đang định nói gì thì bỗng có người nhấn còi xe, tiếng huýt sáo ngả ngớn vang lên bên cạnh: “Trông khá đẹp trai đấy! Khoa nào vậy? Cười với anh một cái đi, anh lái xe đưa cậu qua điểm danh.”

Cố Tú bỗng quay đầu lại, nhìn về phía trước Ferrari đỗ bên đường: “Anh nói ai đấy?”

Anh chàng đầu cua ngồi trong chiếc xe hơi thể thao nhướng mày, cười xấu xa: “Ai đáp lời thì là người đó.”

“Anh bị điên đấy à!” Tuy Cố Tú là con nuôi của nhà họ Cố nhưng bởi vẻ ngoài thanh tú, tính tình lại ngoan ngoãn nên từ nhỏ đã được nhà họ Cố cưng chiều. Cũng vì vậy mà tính tình không khỏi có hơi kiêu ngạo: “Tôi quen anh chắc?”

Có vẻ anh chàng đầu cua chưa từng bị mắng chửi như vậy, nên tức thì còn cười vui vẻ hơn: “Bây giờ không phải là quen rồi sao? Anh là Hoắc Minh Chương, người đẹp, em tên là gì thế?”
“Anh mới là người đẹp ấy! Cả nhà anh đều là người đẹp cả!” Cố Tú trước giờ chưa từng bị người ta chọc ghẹo như vậy, cậu ta tức giận đến run lên.

Hoắc Minh Chương học theo cách nói chuyện của Cố Tú rồi cười bỉ ổi, nói: “Anh là anh đẹp trai. Em mới là người đẹp ấy. Anh đẹp trai cùng với người đẹp, hai chúng ta vừa đúng một đôi luôn này.”

“Anh!” Cố Tú nghẹn họng không nói nên lời. Cậu ta quay đầu huých khuỷu tay vào Cố Trầm: “Anh nói gì đi chứ! Trước khi đến đây bố mẹ đã kêu anh quan tâm chăm sóc em rồi mà. Anh là anh của em mà lại nhìn em bị người khác bắt nạt thế hả?”

Cố Trầm có hơi hoảng hồn, cậu ngây ngô nhìn Cố Tú cùng Hoắc Minh Chương, rồi lại nhìn cảnh đón tân sinh viên xung quanh, dần dần tiếp nhận sự thực rằng hình như cậu đã sống lại về mười năm trước, cái năm bọn họ vừa thi lên đại học.
“Đừng có quậy nữa.” Cố Trầm chẳng mấy hứng thú, cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để bản thân tĩnh tâm lại: “Chúng ta đi báo danh thôi.”

“Cố Trầm, anh có ý gì vậy hả?” Cố Tú trừng lớn mắt, không dám tin: “Anh thấy em bị người ta bắt nạt như vậy mà chẳng nói lấy một lời sao hả?”

Có gì mà nói cơ chứ, huống chi Hoắc Minh Chương cũng không nói sai, dù sao thì cuối cùng hai người bọn họ cũng thành một đôi, ngày nào cũng đều đánh là thương, mắng là yêu như vậy cả. Cố Trầm chỉ câm lặng nhìn qua Hoắc Minh Chương: “Anh không chọc nổi anh ta đâu.”

Hoắc Minh Chương cũng không để ý bên cạnh người đẹp còn có hộ hoa sứ giả, không khỏi thấy mới lạ nên cũng bắt đầu quan sát người ta, sau khi phát hiện người này trông cũng rất khá, tuy không xinh xắn như Cố Tú nhưng mặt mày sáng sủa, dáng vẻ dịu dàng, vừa nhìn đã biết là người dễ tính, chỉ là trông mặt cứ như đưa đám, chẳng có chút bồng bột phấn chấn mà một cậu thanh niên nên có.
Hoắc Minh Chương khẽ hừ lạnh một tiếng rồi đánh giá cậu bằng giọng điệu rất chi là gây hấn: “Đố thỏ đế.”

Cố Trầm chẳng nói gì, cậu chỉ lặng lẽ vác theo hai túi đồ đi tìm khu báo danh của khoa Quản lý kinh tế và tài chính. Cố Tú đi theo phía sau cậu vô cùng bất mãn, môi bĩu lên đủ để treo cả can dầu: “Anh, anh sao vậy hả, cái gì mà không chọc nổi anh ta? Sao lại không dây vào nổi cơ chứ?”

Đương nhiên là không dây nổi rồi. Cậu ấm nhỏ của tập đoàn Hoắc thị, dân chơi nhất nhì thành phố A như anh ta thì có mấy người dám chọc vào chứ? Cố Trầm còn nhớ rõ kiếp trước cậu cố tình ra mặt cho Cố Tú, kết quả lại bị Hoắc Minh Chương dẫn người chặn ngay ở sân bóng rổ, lấy cớ chơi bóng giao lưu rồi ném bóng lên người cậu hết lần này đến lần khác, cuối cùng cậu bị bóng đập đến mức thương tích đầy mình, mình mẩy chỗ xanh chỗ tím còn phải bò khắp sân bóng rổ. Vậy mà đến hôm sau Cố Tú lại đi ăn mấy quán ven đường cùng nhóm đấy.
Sống lại một đời, Cố Trầm không muốn dây dưa vào mấy chuyện thối nát của nhóm người Cố Tú và Hoắc Minh Chương thêm nữa, cũng coi như là ít chịu đòn xá© ŧᏂịŧ.

Cố Trầm vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy mình mẩy bắt đầu đau âm ỉ. Cố Trầm cười khổ một tiếng, xem ra dù có sống lại thì ký ức của thân thể này cũng vẫn sống lại cùng.

Cố Trầm cố nhịn xuống cảm giác đau nhức, dẫn Cố Tú đi làm nốt thủ tục báo danh cho tân sinh viên. Hai người bọn họ đều ở khoa Quản lý kinh tế và tài chính, ngay cả ký túc cũng là cùng chung một phòng. May mà cậu đã học ở Đại học A bốn năm nên Cố Trầm vẫn nhớ phòng ngủ ở đâu. Cậu quen đường quen nẻo dẫn Cố Tú về ký túc xá, Cố Tú thấy vậy cùng tò mò, hỏi: “Sao anh lại biết ký túc xá ở đâu vậy?”

Cố Trầm đem hai túi đồ vào trong ký túc xá rồi tùy ý đáp lại cho có: “Trước khi đến đây anh đã ra quán net tìm hiểu trước rồi.”
Cố Tú chỉ “ồ” một tiếng, không hiểu sao lại bỗng tỏ vẻ mất hứng.

Cố Trầm cũng lười để ý đến cậu ta, cậu cố chịu đựng cơn đau để trải nốt ga giường rồi lập tức nằm lên giường luôn.

Cố Tú giận run cả người, đá đá vào chân giường, nói: “Cố Trầm, sao anh chỉ trải cho mình anh thế. Còn em thì sao hả?”

“Em tự trải đi.” Cố Trầm nhắm mắt lại, cả người cậu đã đau đến mức toát cả mồ hôi hột.

Cố Tú cũng nhìn ra được cậu có vẻ không ổn. Cậu ta bước đến bên Cố Trầm, hỏi: “Anh sao vậy? Thấy không thoải mái chỗ nào à?”

“Không biết nữa.” Cố Trầm mím môi: “Đau khắp mình mẩy.”

Cố Tú nhíu mày, nhìn Cố Trầm nằm trên giường đầy ghét bỏ: “Vậy cũng không thể cứ nằm lên giường như vậy được! Người anh bẩn lắm đấy.”

Cố Trầm co người lại, không ừ hử gì.
Cố Tú nghĩ một hồi: “Anh cứ nằm trước đi, em đi hỏi xem lấy nước nóng ở đâu, để anh uống chút nước ấm.”

Cố Trầm nhắm mắt lại không nói chuyện. Cố Tú xách phích nước nóng mới được phát ra ngoài. Trong phòng ký túc yên tĩnh chẳng có bất kỳ tiếng động nào. Cố Trầm mê man thϊếp đi, dường như cậu đã mơ một giấc mơ. Cậu mơ thấy bản thân cậu sống trong một cuốn sách, mà nhân vật chính trong cuốn sách đó chính là Cố Tú. Chuyện kể rằng, Cố Tú vừa ra đời đã bị tiểu tam mà bố ruột cậu ta nuôi ở bên ngoài trộm đi rồi vứt xuống sông, cậu ta trôi theo dòng nước rồi được mẹ ruột của Cố Trầm nhặt về, trở thành con nuôi của nhà họ Cố. Mười tám năm sau thi vào Đại học A, trở thành hoan hỉ oan gia với hot boy kiêm học sinh giỏi của trường, lại được rất nhiều người mến mộ, thương yêu, cuối cùng nhận tổ quy tông trở về kế thừa tài sản. Còn Cố Trầm cậu chẳng qua chỉ là một vai phụ nhỏ bé trong cuốn truyện đó.
Không biết qua bao lâu, Cố Trầm bỗng nhiên cảm thấy có người lay bả vai mình: “Này thỏ đế, người đẹp nhà các cậu đâu rồi?”

Cố Trầm hoảng hốt mở mắt ra. Hoắc Minh Chương xỏ hai tay vào túi, đứng dược vào lan can giường, nhìn mặt mày Cố Trầm mải mướt mồ hôi, nhướng mày hỏi: “Cậu sao vậy? Đến báo danh thôi mà cũng thận hư thành như vậy à?”

Cố Trầm mệt mỏi xoay người lại, chẳng muốn để ý đến Hoắc Minh Chương.

Hoắc Minh Chương chỉ lạnh lùng cười một tiếng rồi dứt khoát vác Cố Trầm lên: “Đi thôi, hôm nay ông đây nổi lòng tốt nên đưa cậu đến phòng y tế của trường.”

“Không cần.” Cố Trầm vùng vẫy không có chút sức lực nào: “Tôi không đi.”

“Đừng có lộn xộn.” Hoắc Minh Chương vỗ lưng Cố Trầm mấy cái: “Ông đây còn chưa ghét bỏ cậu bẩn thì thôi, tốt nhất là cậu đừng cọ bụi bặm trên người cậu sang người tôi đấy. Cậu không đền nổi bộ quần áo này đâu.”
Bản giới hạn của thương hiệu nổi tiếng tốn cả vạn tệ, Cố Trầm quả thực là không đền nổi, vậy là cậu lập tức không động đậy nữa.

Hoắc Minh Chương chỉ hừ một tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ mà vác Cố Trầm đến phòng y tế. Vừa đi anh ta vừa hỏi: “Cậu tên là gì? Người ở đâu? Có quan hệ gì với người đẹp vậy?”

Cố Trầm chỉ im lặng không nói gì, suốt cả chặng đường chỉ có mình Hoắc Minh Chương tự biên tự diễn, vác người vào phòng y tế của trường. Nhưng bác sĩ trong trường kiểm tra đi kiểm tra lại vẫn chẳng kiểm tra ra được Cố Trầm bị làm sao.

Hoắc Minh Chương xoa cằm, nghi ngờ hỏi: “Không khám ra được gì sao? Rốt cuộc là cậu giả bệnh hay mắc phải bệnh nan y vậy hả?”

Không đợi Cố Trầm đáp lời, Hoắc Minh Chương đã tự nói trước: “Tố chất thân thể kém như vậy à, hay là từ mai cứ tập bóng rổ với anh đây đi?”
Cố Trầm vừa định dứt khoát từ chối thì cơn đau đớn trong người bỗng tăng lên gấp bội. Trong mơ hồ, Cố Trầm dường như đã hiểu ra được một chuyện, cậu không thể từ chối Hoắc Minh Chương được, cậu phải đi đúng theo cốt truyện.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.