Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 24



“Âu tổng, chính là nơi này! Ngài vào xem Âu thiếu gia nhé, tôi xin phép đi trước.” Bác sĩ đi ở phía trước Âu Hình Thiên, trên cả đoạn đường đều cảm giác sau lưng bị vô vàn lưỡi dao lạnh băng áp lên, sợ hãi không dám quay đầu lại thẳng tới khi đứng trước cửa phòng Âu Lăng Dật, sắc mặc rút cuộc mới giãn ra, tựa hồ được cứu thoát, rất nhanh chỉ điểm cho Âu Hình Thiến rồi biến mất tăm.

Âu Hình Thiên thẳng người nghiêm trang dừng ở bên ngoài chần chờ trong chốc lát, lẳng lặng nghe động tĩnh.

Hắn đã từng xuyên qua biết bao nhiêu là mưa bom bão đạn, nào còn có sự tình gì mà hắn chưa trải qua? Cho nên hắn thực hiểu rõ cảm giác lệch xương vai ra sao, nắn lại khung xương càng không thể thoải mái, huống hồ Tiểu Dật còn được chuẩn đoán là rạn xương.

Trong lòng hắn sợ hãi, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, tưởng tượng dáng vẻ bé con lệ rơi đầy mặt, đau đớn giãy dụa, dù chỉ là nghĩ nhưng trái tim hắn đau đớn khôn nguôi, đau hơn cả vết thương xác thịt. Thế mà giờ phút này, bên trong rất im ắng, một chút tiếng động cũng không có.

Âu Hình Thiên cả kinh, không chút do dự đẩy cửa. Đập vào mắt hắn là thân hình em trai đang đứng thẳng dựa tường, hắn thở phào nhẹ nhõm, người còn ở đây là tốt rồi.

Sở dĩ Âu Hình Thiên vừa nãy sốt ruột là vì nhớ tới em trai cũng đối với Tiểu Dật mong ước trở thành cha nó, sẵn cơ hội này liền thả câu, vụng trộm đem Tiểu Dật dấu đi mất. Chuyện như thế đã xảy ra một lần, Âu Hình Thiên không phát hoảng cũng không được.

“Xì – xem anh thất thố chưa kìa. Làm sao? Lo lắng em định lợi dụng thời cơ bắt cóc Tiểu Dật? Thú thật, em cũng có suy nghĩ đó nhưng đáng tiếc trên người Tiểu Dật còn thương tích, phải chữa trị, không thì anh sớm mất con rồi!” Thấy anh trai hớt ha hớt hải chạy tới, nhìn thấy mình liền hiện lên vẻ mặt trút được gánh nặng, Âu Hình Thiến thông minh biết Âu Hình Thiên lo sợ chuyện gì, lạnh giọng trào phúng.

Vốn tính tình Âu Hình Thiến ít khi để lộ sự tức giận, nhưng tại thời điểm Tiểu Dật được bác sĩ kiểm tra vết thương, nói ra tình trạng không mấy khả quan, lửa giận theo đó bùng lên, hận không thể đi tìm anh trai kí đầu hắn một trận. Có người cha nào lại ngược đãi chính con của mình như vậy không?

“Âu Hình Thiến, đừng tự tiện lôi việc này ra mà đùa giỡn. Dật nhi là con trai anh, em muốn mang nó đi? Thử xem!” Âu Hình Thiên gương mặt nghiêm nghị, trong lời nói hoàn toàn mang một cỗ lực uy hiếp nặng nề. Chẳng qua lời em trai nói không phải là sai, trái tim hắn đình trệ vài giây, chỉ có thể dựa vào vẻ lãnh ý che dấu nội tâm rối bời.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Đủ rồi, muốn cãi nhau thì mời hai vị tìm chỗ khác! Bệnh nhân hiện tại còn phải nghỉ ngơi!” Sau rèm cửa, giọng nói của bác sĩ truyền đến đầy cảnh cáo.

Cặp anh em á khẩu, ngượng ngùng im miệng, cùng lúc nhìn về phía rèm cửa.

“Anh muốn nhìn thì vào nhìn đi. Tiểu Dật quá kiên cường, quá cứng rắn, không cần em ở bên cạnh, em – em cũng không nỡ nhìn.” Âu Hình Thiến liếc Âu Hình Thiên muốn mòn cả con ngươi, tốt bụng nhắc nhở.

Nói xong, Âu Hình Thiến tức khắc hồi tưởng lại vết thương bị che khuất sau tấm màn trắng kia, cùng bộ dáng đau đớn, thần sắc hắn ta không tiếp tục lạnh nhạt nữa đã chuyển qua sợ hãi.

Âu Hình Thiên không biết tình hình hiện tại của Tiểu Dật như thế nào, nhưng khi nhìn vào vẻ mặt em trai, hắn liền hiểu. Nếu đi vào, dẫu rằng lòng hắn đau đớn, khó chịu, nhưng hắn vẫn gật đầu, kiên định kéo tấm màn trắng. Không tận mắt thấy vết thương do chính mình tạo ra, thì làm sao về sau hắn đủ tự tin đứng trước mặt Tiểu Dật xưng một tiếng “Cha”?

Âu Lăng Dật cúi đầu, nghiêng người ngồi xếp bằng ở trên giường, một người đàn ông đã quá sáu mươi yên lặng đứng xem ảnh chụp X-quang của y, sau đó chuẩn bị dụng cụ gồm thạch cao để bó bột cho Âu Lăng Dật.

Âu Hình Thiên chậm rãi đến gần, cả hai người trong phòng đều không chú ý đến động tác hắn, hắn lặng lẽ tiến gần phía lưng con trai, xem xét thương thế.

Theo sau lưng nhìn lại, không còn từ nào diễn tả ngoài kinh khủng. Vai trái Âu Lăng Dật xuất hiện một mảng da thịt tím đen, không rõ đâu là da đâu là thịt lẫn lộn vào nhau, cộng thêm làn da vốn trắng nõn của Tiểu Dật càng làm nổi bật vết thương đó, quá ghê người.

Âu Hình Thiên thấy thế, cau mày, hô hấp ngừng lại. Vết thương như vậy, đừng nói là muốn bó bột, cho dù chỉ hơi đụng chạm chút đều sẽ rất đau!

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Tại sao không đợi thương thế đỡ hơi một chút rồi hãy bó bột? Nếu bây giờ bó thạch cao ngay sẽ rất đau!” Bước nhanh đi đến phía trước, Âu Hình Thiên cầm cánh tay bác sĩ, ngăn cản gã chuẩn bị động tác kế tiếp.

“Hiện tại bó xương tuy rằng đau, nhưng là nắn xương thẳng lại kịp lúc giúp cánh tay Âu tiểu thiếu gia sau này hoạt động linh hoạt, không bị ảnh hưởng quá nhiều, còn nếu chờ đợi cho miệng vết thương khép lại hoàn toàn thì lúc đó xương cốt khó mà nắn được nữa, dù cho có phẫu thuật cũng không thể trở lại như bình thường!” Bác sĩ nghiêm túc nhìn động tác Âu Hình Thiên đang can thiệp vào việc của mình.

“Ảnh hưởng độ linh hoạt thì liên quan gì?! Tôi không muốn con tôi bị thứ này tra tấn đau đớn. Ngay bây giờ không được bó bột!” Âu Hình Thiên nhíu mày, lạnh giọng quyết đoán ra lệnh.

Hắn nhìn sang tiểu nhi tử trước sau vẫn không ngẩng đầu, biểu tình không thấy rõ, rõ ràng đau đớn như thế nhưng một chữ cũng chưa từng hét, trong lòng vô cùng lo lắng, định đi lên vỗ về, an ủi y, lại không dám, chỉ có thể ngăn cản bác sĩ.

“Người không liên quan mới là cha. Tôi muốn điều trị ngay bây giờ!” Gương mặt y rũ xuống, đắm chìm ở trong vô vàn suy nghĩ của bản thân thì bỗng loáng thoáng nghe thấy thanh âm Âu Hình Thiên nói không bó bột, đột nhiên ngẩng đầu lạnh nhạt cất giọng.

“Dật nhi, con cảm thấy sao rồi?” Tiểu nhi tử cuối cùng cũng chịu ngước lên, liếc nhìn mình một cái, Âu Hình Thiên tâm tình kích động, vội vàng tiến vài bước, đứng cạnh người y, nâng tay xoa đầu hắn, mân mê những sợi tóc nhuyễn hoặc.

Lúc trước, mỗi lần Âu Hình Thiên đụng đến, chúng nó luôn mềm mại, ánh lên sắc bạc bóng mượt, giờ đây tuy đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, dính liền vào nhau nhưng chúng dán lên gương mặt tái nhợt tinh xảo thiếu niên, lại trở nên cực kỳ xinh đẹp, vẻ đẹp này chính là sự yếu ớt thuần khiết, tựa tinh linh bé nhỏ mặc người khi dễ, Âu Hình Thiên trái tim phát run từng đợt, thật đau.

“Tôi muốn ngay bây giờ điều trị!” Lạnh lùng trừng mắt, nhìn chằm chằm Âu Hình Thiên đang tràn ngập lo lắng, hối hận, Âu Lăng Dật tâm không hề dao động, y bỏ qua vấn đề mà Âu Hình Thiên yêu cầu, thản nhiên mở miệng, giọng điệu nhấn mạnh.

“Anh, đừng cản Tiểu Dật nữa, hãy để nó tiếp tục đi! Tiểu Dật thật sự mạnh mẽ, tự bản thân nó có thể chống đỡ cơn đau. Tương lai Tiểu Dật về sau phải làm bác sĩ ngoại khoa, gắn liền với dao mổ. Độ linh hoạt của ngón tay hay cánh tay đều không thể để ảnh hưởng, một chút cũng không được.” Âu Hình Thiến ở bên ngoài nghe thấy cha con hai người không lạnh không nhạt tranh cãi, đành trưng bộ mặt bất đắc dĩ vén rèm lên, tiến vào giúp bọn họ giảng hòa.

Nghe xong lời em trai giải thích, Âu Hình Thiên ngậm miệng, thâm trầm tiếp tục thẳng tắp đối diện với ánh mắt Âu Lăng Dật vài giây, rốt cục thỏa hiệp, hướng bác sĩ kiên định gật đầu: “Bác sĩ làm đi, tôi ở đây nhìn!”

Bác sĩ nhận được sự cho phép, đắn đo giữ chặt vết thương chỗ tay trái thiếu niên, bắt đầu chậm rãi động tác. Đau nhức lại truyền đến, Âu Lăng Dật sắc mặt trắng nhợt, cắn chặt răng tiếp tục cúi đầu nhẫn nhịn.

Âu Hình Thiên cảm giác thân thể Âu Lăng Dật run rẩy, cánh môi phấn nộn dường như sắp bị chính y dùng răng cắn toác ra, bản thân Âu Hình Thân khó chịu, tưởng tượng người đau là hắn vậy, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh.

Con đã không muốn xem ta là cha, không muốn thân cận với ta, vậy từ nay ta âm thầm bên con đi! Sau này, mọi hỉ nộ ái ố của con, từng tư vị một ta cùng con chia xẻ, cùng con đồng hành, chỉ mong con cho ta thêm một cơ hội.

Thời điểm hiện tại, Âu Hình Thiên đã hiểu như thế nào là sám hối, như thế nào là cầu nguyện, đối người khác hắn không biết, đối Âu Lăng Dật lại cẩn thận tiếp thu.

Vốn năng lượng trong cơ thể gần như khô kiệt, Âu Lăng Dật chỉ có thể dựa vào nghị lực bản thân chống đỡ nỗi đau đớn mà việc nắn xương đem đến, không nghĩ tới Âu Hình Thiên vừa ngồi cạnh y, trên người hắn phát ra nguồn năng lượng tinh thần thế nhưng Âu Lăng Dật có thể hấp thụ, nhờ đó mà khôi phục chút ít tinh lực.

Nhờ Âu Hình Thiên cung cấp tinh thần lực, Âu Lăng Dật cảm thấy cả người thoải mái lên rất nhiều, mặc dù cực kỳ chán ghét Âu Hình Thiên kề cận, nhưng vì năng lượng, hắn cắn răng nhẫn nại nuốt xuống.

Kỳ thật Âu Lăng Dật cứu Âu Thiên Bảo từ trong tuyệt lộ sống lại, trong nháy mắt lửa giận của y cũng được dập tắt.

Sống qua một thế kỷ, y cứ tưởng bản thân mình đã thật không còn biết xúc động là gì, cứ tưởng cảm xúc y đã thôi không còn mãnh liệt như xưa nữa, nào ngờ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, y quả thực tức giận dẫn tới phản ứng trái ngược, giờ nhớ lại cảm thấy thực mất mặt.

Trọng sinh trở về, cha con Âu gia không đáng Âu Lăng Dật y phải phí công dư thừa như thế. Trong lòng ưu tư trăn trở, Âu Lăng Dật đã muốn đem bữa tiệc đủ loại tạp nham vứt sau đầu, sự bài xích dành cho Âu Hình Thiên và Âu Thiên Bảo càng thêm sâu đậm.

Cha con bọn họ chính là cặp đôi phiền toái nhất của năm, tốt hơn hết lựa chọn tránh xa một chút. Âu Lăng Dật hạ quyết tâm.

Bác sĩ hành nghề đã có nhiều năm kinh nghiệm, với những trường hợp nặng nhẹ chứng kiến qua không ít nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp một thiếu niên không hồ, không nháo, trong lòng phi thường ngạc nhiên.

Bệnh nhân ngồi yên như tượng, phối hợp ăn ý, vì thế động tác của bác sĩ cũng thuần thục nhanh hơn, một giờ trôi đi, gã cẩn thận sờ soạng vai trái Âu Lăng Dật, vừa lòng gật đầu.

“Bệnh nhân rất hợp tác, xương cốt hoàn toàn phục hồi vị trí cũ nguyên vẹn, đợi bệnh nhân dần làm quen với thạch cao ổn định, về sau chú ý dinh dưỡng thức ăn bổ sung, nghỉ ngơi khoảng hai tháng có thể khỏe!” Bác sĩ gương mặt vui vẻ dặn dò Âu Hình Thiên.

“Được, cám ơn bác sĩ!” Âu Hình Thiên cảm kích gật đầu, sau đó hắn cúi đầu ngó sang con trai hắn cũng đang cúi đầu, không cất lên bất cứ thanh âm nào cả, trong lòng hắn lại lo lắng.

“Cám ơn bác sĩ!” Âu Lăng Dật tinh thần lực khôi phục chút ít, có thể chống đỡ đau nhức đang xâm nhập mà bắt đầu tỉnh táo trở về, đúng lúc nghe thấy bác sĩ thông báo trị liệu chấm dứt, y ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, thần sắc trông vô cùng yếu ớt, hơi hướng bác sĩ mỉm cười, nói lời cảm tạ.

Dù đã gặp y trong phòng bệnh nhưng hiện tại mới là lần đầu tiên bác sĩ thấy rõ dáng vẻ Âu Lăng Dật, tức khắc bị nụ cười khả ái tuyệt mỹ làm cho choáng váng. Gã nhếch miệng ha ha cười, liên tục xua tay tỏ vẻ không cần khách khí, xoay người đi xuống chuẩn bị cố định miệng vết thương bằng thạch cao, miệng thì thào: Kỳ quái, đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai mà nhẫn tâm ra tay độc ác đến thế?

Âu Hình Thiên luôn chăm chú quan sát thấy bé con rốt cuộc cũng mỉm cười, trên mặt biểu tình giãn ra, quay đầu nghe được bác sĩ lầm bầm lầu bầu, sắc mặt lập tức đen một mảng.

Những người này, có thể hay không đừng có thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn rằng đầu sỏ phạm tội chính là hắn? Nếu có thể khiến tiểu nhi tử tha thứ hắn, quay trở lại trước kia luôn ở cạnh hắn, chẳng sợ lời buộc tội luôn rạch trên ngực hắn từng ngày, đau đớn từng ngày, thế thì hắn cũng mặc kệ mà nguyện ý.

Đáng tiếc mơ ước vẫn hoàn mơ ước, Âu Hình Thiên biết, thứ bản thân hắn muốn là đạt được tính nhiệm của tiểu nhi tử, thứ mà vốn dĩ ngay từ đầu đã khó có thể đơn giản nắm được trong tay, để có sự tín nhiệm ấy khẳng định phải trả giá bằng cả một quá trình thành tâm. Mà hắn, đã chuẩn bị tốt tinh thần trường kỳ kháng chiến.

“Cuối cùng cũng xong! Tiểu Dật có đau chút nào không?” Thấy bộ dáng bác sĩ cười ha ha tiêu sái rời khỏi, Âu Hình Thiến vội vàng tiến vào, ngó lơ sắc mặt đen thui như cục than của anh trai, chiếm đoạt vị trí ban đầu của Âu Hình Thiên.

“Bắt đầu rất đau, sau thì liền không đau nữa.” Âu Lăng Dật nghiêng đầu hồi tưởng đoạn thời gian trải qua trị liệu, bắt đầu do kiệt sức, quả thật đau muốn chết, nhưng về sau tinh thần lực khôi phục, xoa dịu cơn đau cho y, cho nên không còn cảm giác đau. Suy nghĩ chấm dứt, y vẻ mặt nghiêm túc trả lời Nhị thúc.

“Vậy quá tốt. Tiểu Dật cháu quả là người mạnh mẽ nha!” Âu Hình Thiến miễn cưỡng nặn ra một chút tươi cười, sờ sờ đầu cháu nhỏ khen ngợi, trong lòng thực chất cực kỳ đau lòng.

Sao có thể nói không đau sẽ không đau? Rõ ràng là đau đến mức mất đi cảm giác, như chết lặng vậy mới đúng! Anh hai như thế nào lại nhẫn tâm hạ tay nặng đến thế? Trong lòng Âu Hình Thiến tràn đầy sự oán hận, nghiêng đầu, vẻ mặt trách cứ nhìn về phía Âu Hình Thiên.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nhận lấy ánh mắt chỉ trích, tức giận của Âu Hình Thiến, nhìn sang con trai hắn an tĩnh, nhu thuận rúc vào người em trai, vừa kiên cường, vừa yếu ớt, hai thái cực đối lập càng khiến người khác thương y, muốn chăm sóc y, Âu Hình Thiên chua xót không chịu nổi, muốn bước một bước tới bên y, lại lùi một bước luyến tiếc, gắt gao nắm bắt từng biểu tình nhỏ nhất của tiểu nhi tử, rất sợ sẽ thấy trên gương mặt tái nhợt kia lộ ra ít nhiều sự thống khổ.

“Anh hai, Thiên Bảo đâu? Anh không cần ở bên chăm sóc Thiên Bảo à? Tiểu Dật nơi này có em là đủ rồi.” Trông anh trai tâm cao khí ngạo thường ngày, ánh mắt mãi mà không dứt khỏi người Tiểu Dật đang ở trong lòng mình, Âu Hình Thiến bất giác không hiểu vì sao cảm thấy không thoải mái, mở miệng dời đi lực chú ý, cố tình đánh lạc hướng hắn.

“Thiên Bảo vẫn ổn, hiện đang ngủ say, có bảo tiêu chăm sóc sẽ không có việc gì. Anh hiện tại muốn trông coi Dật nhi thật tốt.” Em trai hắn suy nghĩ như thế nào chẳng lẽ người làm anh là hắn lại mù mờ không biết, Âu Hình Thiên không khách khí trừng mắt liếc Âu Hình Thiến một cái, phát hiện tiểu nhi tử cũng ngẩng đầu hướng nhìn mình, vội vàng mở miệng giải thích, thuận tiện lấy lòng tiểu nhi tử, biểu lộ thành tâm của bản thân dành cho Âu Lăng Dật.

“Cha nên trở về bên cạnh anh hai đi, Nhị thúc ở đây với tôi là được rồi.” Nghe Âu Hình Thiến nhắc tới Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật đối với bệnh nhân chính mình cứu về đương nhiên là có chút để ý, liền nhìn về phía Âu Hình Thiên, thấy hắn nói muốn bên mình chăm sóc, theo phản xạ y nhanh chóng nhíu mày, mở miệng cự tuyệt.

Âu Thiên Bảo mỗi khi sinh bệnh, chẳng phải Âu Hình Thiên luôn là từ trước tới nay đều như hình với bóng quan tâm, săn sóc sao? Lần này phá lệ khác thường, thật sự quái dị.

Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, Âu Lăng Dật cũng sẽ không lấy điểm này mà vui mừng, Âu Hình Thiên cùng Âu Thiên Bảo thuộc loại người như thế nào, chỉ cần Âu Thiên Bảo trong vòng năm năm còn sống, y nghiễm nhiên không nằm trong phạm vi suy xét.

“Dật nhi hiện tại vẫn tức giận? Papa đã biết sai rồi, con không thể cho ta lưu lại chút mặt mũi nào sao? Cho Papa thêm cơ hội để bù đắp nhé!” Thân thủ hung tợn túm em trai chướng mắt vất qua một bên, đối diện tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên lại là một bộ dáng ôn nhu đến cực điểm, vẻ mặt hối lỗi thành tâm, cả khổ nhục kế cũng dùng tới.

“Tôi sớm đã không còn để trong lòng. Với người xa lạ, tại sao tôi phải bận tâm, nên từ lâu không nên cùng các ngươi dây dưa quan hệ mới đúng, loại chuyện kia thực hao tâm tốn sức!” Âu Lăng Dật nhìn thẳng Âu Hình Thiên vẻ mặt thành tâm hối lỗi, ngữ khí y cứng nhắc, nghiêm túc cẩn thận trả lời. Chẳng phải là hao tâm tốn sức sao? Tinh thần lực duy chỉ lần này, toàn bộ liền tiêu hao hết.

Điều y quan tâm nhất chính là tinh thần lực, vậy mà một lần ngu ngốc lại sử dụng gần như khô kiệt, trong lòng dâng lên nỗi đáng tiếc, Âu Lăng Dật khó chịu gật đầu ngao ngán, ngầm đinh ninh xác thực lời nói của chính mình.

Nghe thấy tiểu nhi tử nói được nửa câu trước, Âu Hình Thiên mới thở phào một hơi nở nụ cười, nghe thấy nửa câu sau, nhìn dáng điệu Âu Lăng Dật chắc chắn, nghiêm túc gật đầu, cả người hắn tức khắc liền cứng lại.

Hắn mới nghe thấy cái gì? “Với người xa lạ”? Thiếu niên vốn dĩ đã xa cách với mình hiện tại tuyệt nhiên liệt kê hắn vào hàng ngũ những người xa lạ?

Âu Hình Thiên bên tai nổ vang một tiếng, tất cả mọi suy nghĩ chợt đình chỉ, hắn không khỏi tự hỏi, không khỏi tự giằn xé tâm can, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình phát ra thanh âm “răng rắc”, vỡ vụn thành từng mảnh rồi từng mảnh, từng mảnh nhỏ ấy lại tiếp tục trôi vào hố sâu đen kịt, lạnh tựa hồ đàm (hồ nước sâu không thấy đáy), không trở lại nữa.

“Anh hai, anh ra ngoài trước đi. Tiểu Dật hiện tại chắc còn giận dỗi, anh đừng để ở trong lòng.” Thấy anh trai chính mình đứng ngốc ở bên người đứa cháu nhỏ, tựa hồ chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ lập tức cuốn bay hắn đi mất, Âu Hình Thiến trong lòng không nỡ, cất bước tiến lên giữ chặt cánh tay hắn, đem con người thất thần mang ra phòng bệnh.

“Không! Dật nhi nói chuyện luôn luôn có nề nếp, nó chưa bao giờ biết nói dối. Anh biết, một khi nói thành lời, khẳng định trong lòng nó cũng đang nghĩ thế. Đáng tiếc, anh sớm không nhận ra điểm ấy, hôm nay liền biến thành cơ sự như vầy. Nó đối với phụ thân là anh có bao nhiêu thất vọng liền bấy nhiêu tuyệt vọng rồi…”

Âu Hình Thiên bị cưỡng ép rời khỏi phòng bệnh, đẩy tay em trai, suy sụp ngã xuống ghế trên hành lang dài đằng đẵng ở bệnh viện, hai tay ôm mặt thì thào tự trách, nói xong lời cuối cùng, giọng nói lưu chút run rẩy, có thể thấy được bao nhiêu hối hận, thương tâm đến cực điểm.

Âu Hình Thiến cũng là lần đầu thấy anh trai thế mà bi thương như vậy, bộ dáng uể oải, so với ngày chị dâu mất đêm hôm đó, cũng không hơn bao nhiêu, có thể thấy được cháu nhỏ ở trong lòng hắn đã chiếm cứ vị trí trọng yếu cỡ nào. Chỉ là, hắn quá mù mờ về mặt cảm xúc, vẫn chưa phát hiện ra, thẳng đến giờ phút này.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Chính cái gọi là yêu càng sâu, mắt càng mờ. Anh trai đối với việc làm xấu xa của Âu Thiên Bảo có phản ứng lớn đến thế, không hề nhắm mắt làm ngơ như trước đây hắn đã từng, loại tâm tính này đại khái là vì Tiểu Dật chiếm phần lớn nguyên nhân đi.

Trong lòng đem mọi sự tình xâu chuỗi, lại nhìn đến dáng vẻ sụp đổ của Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến trong lòng lửa giận dần dần dập tắt, đối với hắn thậm chí có điểm đồng tình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.