Trọng Sinh Chi Lông Gà Vỏ Tỏi

Chương 6



Diệp Giai Văn mắc bệnh này, không chỉ đơn thuần là đau đầu nhức óc, mà là nguy hiểm đến tính mạng, không có khả năng lừa gạt hai bên  thân thuộc nữa.

Hướng Thanh Vân gọi điện thoại cho mẹ nói Diệp Giai Văn bị ung thư não, mẹ Hướng lại nói cho mấy đứa con trai con gái khác, ba người chị em của Hướng Thanh Vân sau khi biết được sự tình, biểu hiện hoàn toàn bất đồng: Chị gái lớn Hướng Hải Dong lập tức gọi điện thoại đến an ủi, hỏi bọn họ có gặp khó khăn về kinh tế hay không, biết được phí trị liệu còn thiếu bốn mươi nghìn tệ, ngay ngày hôm sau liền gửi lên sáu nghìn, còn nói là sẽ nghĩ biện pháp khác giúp; em gái Hướng Hải Quyên mặc kệ không hỏi, coi như không biết, đến cái rắm cũng không đánh; Mà phản ứng của em trai Hướng Thanh Thiên làm cho Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn cảm thấy ớn lạnh.

Hướng Thanh Thiên lấy phải một người vợ điêu ngoa, tên là Lưu Toa. Lưu Toa tuy rằng không phải cái đồ trứng thối gì, nhứng cũng không tính là người tốt. Nàng năm đó gả cho Hướng Thanh Thiên, lại muốn sống ăn sung mặc sướng, liền thể hiện bản chất con buôn, ích kỷ và tính toán chi ly. Nàng biết Hướng Thanh Thiên có anh trai đến thành phố lớn phát triển, lại biết người anh trai này là người hiền lành, bắt đầu nghĩ cách khiến chồng đi lấy tiền ở chỗ anh trai hắn. Hướng Thanh Thiên này làm người lại quá sợ vợ, cái gì cũng đều nghe vợ, vì vậy nhiều năm nay hắn lấy tiền của Hướng Thanh Vân, tám chín phần mười là bị vợ hắn xúi giục.

Lần này nghe thấy Diệp Giai Văn bị bệnh nan y, hơn nữa hình như phí chữa bệnh sắp dùng hết rồi, Hướng Thanh Thiên lập tức liền nói cho Lưu Toa, sau đó lại hỏi Lưu Toa bây giờ phải làm sao. Vợ chồng hai người họp bàn tính toán, Lưu Toa nghĩ ra một chủ ý. Nàng nói với Hướng Thanh Thiên:“Nói chuyện trên điện thoại không rõ ràng, anh mau lên thành phố S xem, bện của họ Diệp kia rốt cuộc là như thế nào. Nếu còn có thể cứu, chúng ta liền đưa cho bọn họ một hai nghìn trước, bây giờ chúng ta giúp đỡ hắn một chút, về sau hắn sẽ nhớ ơn anh, lúc này mà mặc kệ, hắn nếu mà khỏi rồi, sau này nói không chừng oán hận chúng ta không có tình nghĩa, mất tình anh em. Nếu hắn không cứu được nữa, anh liền khuyên anh trai anh thu tay lại đi, bệnh viện bây giờ khám cảm cúm phát sốt cũng phải hai ba trăm tệ, trị bệnh ung thư chả nhẽ không đến mấy trăn nghìn tệ? đây là cái thùng không đáy, nói anh trai anh đừng phí phạm nữa, nhanh chóng buông tay đi, hai người đàn ông, bọn họ cũng chẳng có liên hệ gì trên mặt pháp luật, cho dù bỏ mặc cũng không bị người ta nói gì.”

Hướng Thanh Thiên nói:“Em không biết, anh trai anh đối với họ Diệp kia một lòng một dạ, họ Diệp kia mỗi khi châm ngòi li gián tình cảm anh em chúng ta, anh trai đều bênh tên họ Diệp kia! ai, cứ nói đến anh lại thấy bực! Anh trai anh lại là người quá tốt bụng, bao nhiêu năm như vậy không biết tiêu trên người họ Diệp bao nhiêu tiền, lúc này bảo anh trai giữ tiền lại mặc kệ hắn, anh trai nhất định không chịu.”

Lưu Toa nói:“Anh ngốc à, anh cũng không biết biến tấu một chút à?Nếu tình cảm của người ta giống như vợ chồng, vậy anh liền đổi cách nói dễ nghe một chút, nói đón hắn về nhà để họ Diệp kia trải qua những ngày cuối cùng được thư thái, đừng ở trong bệnh viện chịu khổ, còn làm cho mất cả người mất cả của.”

Hướng Thanh Thiên cảm thấy vợ hắn nói rất đúng, thừa dịp cuối tuần liền nhanh chóng mua vé tàu đi thành phố S.

Ban đêm Hướng Thanh Thiên đến thành phố S, cũng không nghỉ chân, trực tiếp chạy vào viện. Hắn đầu tiên là bỏ qua Diệp Giai Văn, kêu Hướng Thanh Vân đi ra ngoài hỏi thăm tình hình. Hướng Thanh Vân bây giờ với mấy tháng trước hắn gặp là hoàn toàn không giống, râu dài lởm chởm, trong mắt tơ máu dầy đặc, hai má đều lõm xuống, nếu không nhìn kỹ, Hướng Thanh Thiên căn bản sẽ không tin đây là anh trai của mình, chắc còn nghĩ là đây là tên lưu lạc đầu đường xó chợ nào.

Hướng Thanh Thiên hỏi Hướng Thanh Vân:“Anh, bệnh của anh Diệp có thể chữa khỏi không? Em nghe nói bệnh ung thư này là bệnh nan y!”

Biểu hiện của Hướng Thanh Vân thực bi thống, chỉ hút thuốc không nói lời nào.

“ Hắn sẽ không ……” Hướng Thanh Thiên cẩn thận quan sát sắc mặt anh cả.

Hướng Thanh Vân thong thả lắc lắc đầu, kiên định nói:’’Cậu ấy sẽ ổn thôi.”

Hướng Thanh Thiên nghe hắn nói như vậy, còn tưởng rằng Diệp Giai Văn có thể cứu, thiếu chút nữa liền là đem hai nghìn tệ đã chuẩn bị trước lấy ra. Nhưng hắn cảm thấy số tiền này đưa trước mặt Diệp Giai Văn vẫn tốt hơn, dù sao là làm bộ cũng chủ yếu là để cho Diệp Giai Văn xem. Vì thế hắn liền đi theo Hướng Thanh Vân vào phòng bệnh của Diệp Giai Văn.

Vốn là trước khi Hướng Thanh Thiên gặp Diệp Giai Văn, nghĩ đến bộ dáng anh trai mình đã vô cùng thê thảm, quả thực là làm cho hắn nghĩ rằng người bị ung thư là Hướng Thanh Vân, nhưng là khi gặp được Diệp Giai Văn, hắn mới là thực sự kinh hãi.

Tóc Diệp Giai Văn đã hoàn toàn rụng sạch, dưới sự tra tấn của bệnh ung thư và xạ trị, dường như nước trong cơ thể cậu hoàn toàn bị bốc hơi, cả người trở nên gầy tong teo như cái sào, làn da xanh trắng không có chút huyết sắc, trong màu xanh của chăn và quần áo bệnh viện cả người như hoàn toàn bị che lấp đi, Hướng Thanh Thiên liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy hình dáng, lại không nhìn thấy người đâu, tập trung nhìn kĩ, mới nhìn thấy khuôn mặt gầy như quỷ của Diệp Giai Văn.

Dù Hướng Thanh Thiên trước giờ cũng không thích Diệp Giai Văn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không khỏi cảm thấy đau lòng, dù sao trước đó không lâu hắn gặp Diệp Giai Văn vẫn là bộ dáng sinh long hoạt hổ, chỉ mới chớp mắt, người đã biến thành bộ dáng này, cho dù là người dưng nước lã cũng sẽ cảm thấy thương hại.

Hướng Thanh Thiên hỏi han ân cần Diệp Giai Văn mấy câu lại nói vài lời hay, cũng thể hiện một bộ dạng vô cùng đau đớn, một nửa là thật lòng thật dạ, một nửa là diễn trò. Nhưng mà hắn cũng không đem hai nghìn tệ Lưu Toa chuẩn bị cho hắn đem lấy ra, bởi vì hắn thấy bộ dạng của Diệp Giai Văn, cảm thấy đây thật sự không thể là bộ dáng của người còn có thể tiếp tục sống sót.

Ra khỏi phòng bệnh, Hướng Thanh Thiên lập tức đi tìm y tá, hỏi bệnh tình của Diệp Giai Văn. Y tá nghe hắn nói là em trai Hướng Thanh Vân, lại nhìn thấy Hướng Thanh Vân dẫn hắn ra ra vào vào, liền nói cho hắn tình hình thực tế của Diệp Giai Văn. Hướng Thanh Thiên sau khi biết được chân tướng, đúng thật là có thương cảm một chút, nhưng mà chút thương cảm này cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó càng nhiều hơn chính là ích kỷ.

Hắn vừa về đến khách sạn liền lập tức gọi điện cho Lưu Toa báo cáo sự tình, Lưu Toa ở đầu bên kia điện thoại cũng kích động một chút, hỏi hắn vài lần xem có phải Diệp Giai Văn thực sự sống không nổi nữa hay không, Hướng Thanh Vân nói thiên chân vạn xác, Lưu Toa liền thổn thức, còn vì Diệp Giai Văn mà nói được hai câu ‘’thật sự là đáng tiếc’’. Nhưng là ngay sau đó Hướng Thanh Thiên nói hắn điều tra biết được Diệp Giai Văn đang cần tiền trị liệu, Lưu Toa lập tức trở lại hiện thực, hét lớn qua điện thoại:“Cái gì? ném đi mấy trăm nghìn tệ chỉ để cho hắn sống lâu thêm mấy ngày? Anh trai anh là đồ ngốc à? Sống lâu thêm mấy ngày thì có tác dụng khỉ gì, có thể thăng quan tiến chức hày là phát tài phat lộc à? Họ Diệp kia cũng thật ích kỷ, biết rõ mình sắp chết đến nơi, cũng không biết nghĩ thay cho anh trai anh với Hướng Hiểu Long, hắn là muốn làm cho anh trai anh đi cùng hắn luôn hay sao? Anh nhanh chóng đi khuyên anh trai anh rút tay về đi, em thấy não trong đầu anh ấy cũng trương lên rồi, số tiền này đưa cho đám sài lang hổ báo trong bệnh viện còn không bằng để cho chúng ta tiêu! Thật là thiển cận!”

Hai vợ chồng thảo luận qua điện thoại đến hơn nửa tiếng, càng nói càng cảm thấy căm phẫn, một chút đồng tình và tiếc hận ban đầu cũng đã bốc hơi hết sạch, cuối cùng lại còn biến thành công khai lên án, cứ y như là bị người ta lấy đi mấy trăm nghìn tệ trong túi của mình vậy.

Ngày hôm sau, Hướng Thanh Thiên tìm gặp Hướng Thanh Vân, cầu ở gần thì đánh trước, thực uyển chuyển nói chuyện, mong anh trai nhanh chóng buông tay đi, đừng chữa trị cho Diệp Giai Văn nữa. Hướng Thanh Vân tuy rằng chỉ số EQ thấp chút, vừa thành thật lại ngây thơ, nhưng mà chỉ số IQ của hắn lại rất cao, bằng không cũng không thể tốt nghiệp đại học với thành tích vượt trội xuất sắc. Cho nên khi hắn nghe được em trai mình nói những lời như vậy. Hắn vô cùng tức giận, mắng Hướng Thanh Thiên một trận, bảo hắn nhanh về quê, đừng ở lại mang thêm phiền phức nữa, chuyện ở đây không cần hắn lo.

Hướng Thanh Thiên không hết hy vọng, tìm sơ hở, thừa dịp Hướng Thanh Vân không ở trong phòng bệnh, liền lẻn vào tìm Diệp Giai Văn, vòng vo một lúc mới nói ra ý định.

Hắn đầu tiên ra vẻ thổn thức nói vài câu, nói Diệp Giai Văn bấy giờ trị bênh chịu nhiều khổ sở như vậy, cả nhà bọn họ đều thực đau lòng. Còn nói bệnh viện bây giờ thực gian thương, vì kiếm tiền rõ ràng là bệnh trị không hết vẫn cứ tiếp tục trị, hắn có một đồng nghiệp bị máu trắng, cả nhà vì chữa bệnh cho hắn mà táng gia bại sản, kết quả người vẫn là không cứu được.Trình bày kể lể xong, hắn cuối cùng cũng đề cập tới vấn đề chính, nói với Diệp Giai Văn:“Diệp đại ca, em nghe nói tình trạng của anh…… Ai, em bấy giờ thấy anh chịu nhiều khổ sở như vậy thật sự là không đành lòng a, nếu như người bị bệnh là em, em cũng không muốn tiếp tục ở lại bệnh viện chịu đau khổ, chi bằng trở về nhà sống nốt những ngày còn lại.”

Diệp Giai Văn bây giờ đã gần như là không nhìn được gì nữa rồi, thần kinh thị giác của cậu bị thương tổn nghiêm trọng, chỉ có thể thình thoảng phân biệt được ánh sáng mạnh yếu. Cậu quay phía Hướng Thanh Thiên mờ mờ ảo ảo trước mắt yếu ớt nặn ra một nụ cười, cái gì cũng chưa nói.

Hướng Thanh Thiên thấy cảnh nực cười này như được cổ vũ, lại nói tiếp:“Anh trai của em cũng thật là một lòng một dạ với anh a, anh ấy dù là khuynh gia bại sản cũng muốn trị khỏi bệnh cho anh, nhưng bệnh này đâu có đơn giản là đau đầu nhức óc, làm sao mà trị được cơ chứ. Tiêu nhiều tiền như vậy, ngược lại khiến cho anh chịu càng nhiều đau đớn … trong lòng em thật sự rất khó chịu, cũng không biết nói cái gì cho phải!…… Diệp đại ca, thật anh cũng nên nghĩ thay cho anh trai của em, anh ấy những ngày sống thực sự rất vất vả a, nếu anh chẳng may có cơ sự gì, anh ấy không phải là mất cả người cả của sao? Vậy thì phải sống như thế nào a?……”

Diệp Giai Văn vẫn cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là thản nhiên cười. Ánh mắt của cậu  không có tiêu cự, Hướng Thanh Thiên biết là cậu không nhìn được, lại nghĩ rằng cậu đến nói cũng không thể nói được, trong lòng âm thầm thất vọng.

Một lát sau, Hướng Thanh Vân đã trở lại, Hướng Thanh Thiên nhanh chóng đứng lên, vừa nói vừa gạt lệ:“Anh, em thấy anh và Diệp đại ca khổ sở như vậy, trong lòng em thật sự đau đớn a!”

Hướng Thanh Vân nhìn thấy hắn cũng không vui vẻ gì:“Tôi không phải đã bảo chú trở về sao? Chú nhanh về đi, nơi này không cần đến chú.” Sau đó hắn đi đến bên giường bệnh của Diệp Giai Văn, chút không vui vẻ đó hoàn toàn tiêu tán, khuôn mặt tiều tụy tràn đầy ôn nhu, nhẹ nhàng mà vuốt khuôn mặt Diệp Giai Văn:“Bảo bối, hôm nay em cảm thấy thế nào?”

Diệp Giai Văn cười cười, nhả ra từng chữ một:“Em trai của anh, khuyên em từ bỏ trị liệu, đừng lãng phí tiền của Hướng gia nhà anh nữa. Hắn cảm thấy số tiền này đưa cho em chữa bệnh, không bằng đưa cho hắn tiêu.”

Biểu tình của Hướng Thanh Vân và Hướng Thanh Thiên đồng thời cứng lại. Hướng Thanh Thiên nhảy dựng lên trước, chỉ thẳng vào mặt Diệp Giai Văn mà hét lên:“Ngươi cái tên này nói bậy cái gì vậy! Ta nói như vậy bao giờ, ngươi mẹ nó không biết xấu hổ à!” Còn xắn tay áo lên như muốn nhảy qua giường bệnh đánh người.

Hướng Thanh Vân đen mặt xông lên, đẩy hắn ra:“Ngươi cút cho ta!”

“Đ*! anh tin lời cái tên chó má này? hắn mẹ nó chính là đang châm ngòi li gián đó! Anh nghĩ tại sao hắn lại mắc bệnh này chứ, hắn chính là bị báo ứng đó!”

Hướng Thanh Vân hung hăng đánh cho Hướng Thanh Thiên một quyền, Hướng Thanh Thiên ngã oạch xuống, lúc ngã xuống còn xô đổ mấy cái ghế, tiếng ồn vang vọng cả hành lang. Có tiếng bước chân vọng lại, có lẽ là y tá nghe được tiếng động liền chạy đến. Hướng Thanh Vân lạnh lùng chỉ vào mặt Hướng Thanh Thiên đang ngã trên đất nói:“Hướng Thanh Thiên, những lời như vậy mà mày cũng dám nói à, dù mày là em trai tao tao cũng đánh! Mày đừng có tưởng tao là đồ ngốc, tao biết mày với Lưu Toa có ý định gì. Nếu mày không phải em tao, tao đã sớm đánh chết mày rồi. Mày nghe kỹ cho tao, tiền tao cầm, không phải là tiền của một mình tao, mà là tài sản của tao cùng Giai Văn. Mấy năm nay vì nể mẹ quý tiểu Lập nên tao mới đưa tiền cho mày, đây không phải là tao cho, mà là Giai Văn cho. Diệp Giai Văn là  tính mạng của tao,cho dù là dùng hết tiền để cho em ấy sống thêm một giây tao cũng làm.”

Hướng Thanh Thiên từ dưới đất đứng lên, gấp gáo giống như muốn giải thích, Hướng Thanh Vân lại quát to:“Đủ rồi!Tao không có người em trai như mày, tao dù chết cũng sẽ mang hết tiền vào trong quan tài, một cắc tao cũng không đưa cho mày!”

“Đ*! cái đ* * * * *! Tôi là em trai ruột của anh đó!” Hướng Thanh Thiên lại kéo kéo tay áo, lúc này y tá mới chạy đến nơi, Hướng Thanh Vân lạnh lùng nói:“Mời đem hắn đuổi ra ngoài, hắn ở trong này ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi.” Hướng Thanh Thiên vừa gào vừa thét vừa chửi, y tá nghe xong nhíu nhíu mày, hai bác sĩ cũng chạy vào mạnh bạo kéo hắn ra ngoài, bảo vệ đang trực cũng nghe thấy  tiếng ồn đã chạy tới, lúc này mới ổn định trật tự lại được.

Đợi đến lúc phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Hướng Thanh Vân đặt mông ngồi bên giường bệnh, tức đến mức cả người phát run. Bao nhiêu năm này đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy, cho dù đó có là em trai ruột của hắn đi chăng nữa. Tính hắn vẫn luôn hiền lành, tin rằng chịu thiệt thòi cũng là tạo phúc, người khác bắt nạt lừa dối hắn hắn cũng không tức giận, đều là lấy ơn báo oán, luôn nghĩ tốt cho người khác. Nhưng chuyện lần này thật sự làm cho hắn rất tức giận, giống như một quả bom sắp phát nổ đến nơi.

Diệp Giai Văn nhẹ giọng kêu:“Thanh Vân……”

Hướng Thanh Vân lau mặt, xoay người cầm lấy tay Diệp Giai Văn, hôn nhẹ lên đó, nức nở nói:“xin lỗi em, xin lỗi em, xin lỗi em…… Giai Văn, anh rất xin lỗi em.”

Diệp Giai Văn không nhìn được, nhưng cậu cảm giác được từng giọt nước mắt đang rơi trên mu bàn tay của cậu. Cậu nhẹ thở dài, rút tay ra, sờ lần đến khuôn mặt Hướng Thanh Vân, lau đi những giọt nước mắt trên mặt hắn.

Hai ngày sau, Hướng Thanh Vân rốt cục cũng làm xong hết thủ tục bán nhà. Căn nhà này vốn là có hai người muốn mua, một người trả 1 triệu 400 nghìn tệ, nhưng mà không thể thanh toán trong một lần, chỉ có thể đưa trước 500 nghìn, một tháng sau mới có thể trả tiếp, số còn lại còn phải phân ra 2 3 tháng mới có thể trả hết; Một người khác trả 1 triệu 200 nghìn tệ, nhưng lại có thể thanh toán một lần. Hướng Thanh Vân liền đem nhà bán cho người thứ 2, trừ đi các loại thuế má, còn có phí môi giới 20 nghìn tệ, căn nhà vốn trị giá 1 triệu 500 nghìn tệ nay bán đi nay chỉ được 1 triệu 100 nghìn tệ.

Hướng Thanh Vân vừa lấy được tiền liền nhanh chóng đến bệnh viện để trả viện phí, nhưng khi đến nới mới biết, đã có người trả hết 40 nghìn tiền viện phí kia rồi.

Người trả là anh kế của Diệp Giai Văn – Cố Thượng Học.

Mẹ Diệp Giai Văn mất khi cậu mới đang học tiểu học, đến khi cậu lên trung học cha cậu mới tái hôn, đối tượng là một người phụ nữ đã có một con trai, người con trai đó chính là Cố Thượng Học. Tình cảm giữa Diệp Giai Văn cùng với người anh kế này không thể nói tốt cũng không thể nói không tốt, vì không bao lâu sau khi cha tái hôn cậu liền rời nhà đi học đại học, ở đại học lại gặp và yêu Hướng Thanh Vân, nhưng bởi vì không muống come out, tốt nghiệp liền cùng Hướng Thanh Vân đến thành phố S phát triển.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, chuyện giữa cậu và Hướng Thanh Vân cuối cùng cũng bị cha cậu phát hiện ra, bởi vậy cậu bị cha “dạy dỗ’’ cho một trận, nhưng sau đó cũng đã được tha thứ. Thành phố S cách thành phố H không xa, từ sau khi có xe, đi một chuyến cũng chỉ mất hai ba tiếng, nhưng bởi vì cha đã có gia đình mới, cậu cũng có gia đình nhỏ của mình, cho nên bao nhiêu năm nay cũng chỉ có ngày lễ ngày tết Diệp Giai Văn mới trở về thăm thân nhân. Điều kiện kinh tế của cha Diệp cũng không tệ lắm cho nên ngoại trừ “hồng bao”* lúc năm mới cậu hiếu kính cha ra, vẫn chưa làm được việc gì để giữ trọn đạo hiếu.

*hồng bao: lì xì đó:3

Anh kế Diệp Giai Văn – Cố Thượng Học làm quản lý ở một công ty liên doanh, lương, trợ cấp cũng nhiều, lại ở tại thành phố H, liền đảm đương trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ. Diệp Giai Văn băn khoăn trong lòng, nghĩ muốn giúp đỡ phần nào kinh tế, nhưng tình hình kinh tế của cậu và Hướng Thanh Vân ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao hiếu kính cha được nữa chứ, Cố Thượng Học cũng biết cuộc sống của cậu khó khăn, cũng không lấy tiền của cậu, chỉ nói cậu có thời gian thì hay về thăm cha một chút.

Lần này chuyện Diệp Giai Văn mắc bệnh, cậu vẫn giấu mãi, trì hoàn tới mức không thể trì hoãn được nữa mới nói cho Cố Thượng Học, cậu không dám trực tiếp nói cho cha, cũng không nói nên lời, liền ủy thác Cố Thượng Học đi nói cho ông biết. Sau khi Cố Thượng Học biết chuyện, liền lập tức xin nghỉ rồi đến thành phố S, biết chuyện cậu đang xoay sở phí trị liệu, lập tức ra ngân hàng rút tiền đi nộp viện phí, lại cho cậu thêm 10 nghìn tệ phòng chuyện gì bất chắc.

Hướng Thanh Vân nhìn thấy Cố Thượng Học, hổ thẹn đỏ mặt, tay cầm số tiền vừa bán nhà xong muốn trả cho hắn. Mấy năm nay Cố Thượng Học cũng có nghe qua một ít chuyện của nhà họ Hướng, lúc ở trong bệnh viện còn nghe thấy mấy người cùng phòng bệnh nói chuyện mấy hôm trước Hướng Thanh Thiên vào viện làm loạn lên, vì thế liền quy hết mọi tội lỗi cho Hướng Thanh Vân. Hắn không lấy tiền của Hướng Thanh Vân, nhưng lại châm chọc hắn cùng người nhà của hắn hết mấy lượt, Hướng Thanh Vân im lặng nghe hắn nói, trên mặt hiện lên nét đau thương không thể nói thành lời, một câu cũng không phản bác. Cố Thượng Học nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ngược lại ngượng ngùng không nói tiếp, chỉ lưu lại một câu “tự giải quyết cho tốt” rồi bước đi.

Cố Thượng Học lưu lại thành phố S hai ngày, lãnh đạo trực tiếp của hắn triệu hắn về khẩn cấp, phép của hắn cũng dùng hết rồi, cũng đành phải trở về thành phố H. Trước khi đi, hắn vốn muốn “dạy dỗ” Hướng Thanh Vân một chút, nhưng hai ngày nay hắn tận mắt chứng kiến Hướng Thanh Vân tận tâm tận sức chăm sóc Diệp Giai Văn như thế nào, cuối cùng lại không nói ra thành lời, sau đó cũng chỉ nói mấy câu để Diệp Giai Văn yên tâm, nói hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cha già rồi mới rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.