Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 69: Cán Sự Môn Văn





Chờ mọi người cười đủ, thầy Trần mới vung tay, nói: "Xem ra thay lớp trưởng là chuyện không thể rồi.

Nhưng cuộc sống phải có sự thay đổi và khiển trách.

Vậy nên những quyết định sau này sẽ không còn cái gì mà dân chủ nữa."
Thầy Trần nghiêm mặt nói một lượt rồi dừng lại.

Cả lớp yên lặng.

Rồi thầy nói tiếp: "Tôi nghe đồn rằng mọi người thấy cán sự văn là chức quan béo bở, làm cán sự môn của tôi có thể nhận được nhiều phúc lợi, có thể thêm được mấy tờ giấy khen."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn chưa hiểu ý của Boss lắm.

Thầy Trần tiếp tục: "Nhân bài học lần này, tôi quyết định chức quan béo bở này không cho Bách Dĩ Phàm làm nữa.

Bây giờ cán sự môn văn sẽ là Chu Nhạc Dũng, và tôi cũng sẽ nói với thầy Hồng để Bách Dĩ Phàm làm cán sự môn hóa.".

Đọc truyện tại ( TRUMtr uyen. )
Bách Dĩ Phàm:...!
Thầy Trần: "Bách Dĩ Phàm."
Bách Dĩ Phàm đứng lên.

Thầy Trần đặt hai tay lên bàn, nói: "Thầy Hồng vốn không có ấn tượng tốt với trò.

Thầy ấy nói làm cán sự môn hóa là phải giỏi hóa.

Trò không được làm mất mặt tôi, nghe chưa!"
Bách Dĩ Phàm:...!Boss à, em muốn từ quan! Bỗng dưng muốn quậy hết lên, phải làm sao đây!
Bách Dĩ Phàm: "Vâng."
Thầy Trần gật đầu: "Được rồi, như vậy đi.

Chu Nhạc Dũng, trò đem công việc của cán sự môn hóa bàn giao cho Bách Dĩ Phàm đi."
Chu Nhạc Dũng ngơ ngác đứng dậy, có chút mê mang,
Thầy Trần: "Chính là bình thường thu bài tập, sau đó báo với thầy Hồng những gì, kiểu kiểu đó."
Chu Nhạc Dũng máy móc nói theo: "Thu bài tập, nhớ ai không nộp, rồi nộp cho thầy Hồng.

Tiết tự học buổi tối đến hỏi thầy bài tập rồi viết lên bảng."
Bash Dĩ Phàm: Đây mới là cuộc sống chuẩn của cán sự bộ môn a!!!!
Thầy Trần gật gù đồng ý: "Chu Nhạc Dũng nói không sai.


Bách Dĩ Phàm cũng nói công việc của mình đi."
Bách Dĩ Phàm:...!Boss, ngài muốn em phải nói gì đây? Nói lịch sử đen tối của ngài ấy hả?"
Thấy Bách Dĩ Phàm không động tĩnh, thầy Trần đành phải dẫn lời: "Ngây người cái gì, có gì thì nói đó! Nếu không thi đọc một đoạn thơ tả hành động tối qua đi."
Cả lớp:...!
Trình Dật Hạo nhỏ giọng nói: "Boss tính làm gì vậy?"
Bách Dĩ Phàm theo phản xạ không điều kiện mà đọc to: "Triệu khách man hồ anh, Ngô Câu sương tuyết minh..."
Sau đó là đoạn dài "Hiệp Khách Hành"
(Dải mũ sơ rõ người khách Triệu
Gươm Ngô Câu sáng chiếu tuyết sương)
Thầy Trần: "Lúc ấy nghĩ gì."
Bách Dĩ Phàm hào khí vạn trượng: "Do vậy những người anh hùng chiến đấu, con tim đáng phục của họ điềm tĩnh, thanh gươm của họ bạo tàn, họ cam chịu việc giết chóc, và cả cái chết." (theo https://chiecnon.wordpress.com/2011/06/20/khu-vuon-co-nhung-loi-di-re-nhanh/)
Thầy Trần: "Đây là Borges?"
(Trích từ tác phẩm: Khu vườn có những lối đi rẽ nhánh.

Là một tác phẩm truyện ngắn của tác giả người Argentine - Jorge Luis Borges, xuất bản năm 1941.)
Bách Dĩ Phàm gật đầu, giải thích luôn: "Cứ đọc mãi văn thơ cổ cũng mệt ạ!"
Thầy Trần bá đạo: "Đọc lại bằng văn thơ cổ mau!"
Bách Dĩ Phàm: "Em đã biết cán sự văn phải làm những gì rồi ạ!"
Thầy Trần: "Nói!"
Bách Dĩ Phàm nghiêm túc: "Là một cán sự văn, cần phải nắm chắc những kỹ năng sau.

Một, thu – phát bài tập; hai, mỗi ngày phải chuẩn bị sẵn sàng trọng tâm, nội dung phải sát với nội dung kiểm tra, kịp thời viết lên bảng; ba, nếu thầy Trần không muốn giao bài tập thì phải tích cực phối hợp giả ngu theo, nếu thầy Trần không muốn nghĩ nội dung bài tập phải tự động nghĩ thay; bốn, tích cực làm tốt công tác của một tiểu lâu la, cùng các bạn trong lớp ngâm nga, viết, đọc, giảng giải; năm, phải biết chơi mà học, học..."
Thầy Trần:...!
Có người nhìn không được phì cười, bị thầy Trần trừng mắt nhìn.

Bách Dĩ Phàm vẫn đang lải nhải: "Cuối cùng, quan trọng nhất, phải chuẩn bị tốt một bụng thơ văn, tùy thời tiếp nhận sự kiểm duyệt của thầy Trần, và phải đúng với yêu cầu của thầy.

Bất kỳ lúc nào cũng cần phải đọc ra được, ví như hiện tại."
Cậu hít sâu, chỉnh lại biểu tình: "Tân trúc cao can cựu trúc, toàn bằng lão can vi phù trợ.

Hạ niên tái hữu tân sinh giả, thập trượng Long tôn nhiễu Phượng trì."
(Tân Trúc của Trịnh Bản Kiều (1693-1765) là vị quan triều Thanh và cũng là nhà thơ hoa, văn học lớn thời đó.

Đại ý: Bài thơ về chuyện trò giỏi hơn thầy.

Những tân sinh lực lượng đều là nhờ những người lớn tuổi giúp đỡ mới đạt được.

Dịch nghĩa: Cây trúc mới so ra nhìn cao hơn, do dựa vào cây cũ hỗ trợ.


Năm sau lại có đoạn dưới mọc thêm, lại cao thêm một lần.

Long tôn: cách gọi khác của măng.

Phượng trì: hồ phượng hoàng, ở đây có nghĩa là chỉ hồ nước cạnh cây trúc.

Theo: Baike)
Mọi người:...!
Chu Nhạc Dũng ngu người.

"Đọc hay lắm." Thầy Trần rất hài lòng, rồi nói với cả lớp: "Cơ bản chỉ có vậy thôi.

Chuyện này cũng coi như đã giải quyết viên mãn.

Mọi người tự học đi."
Mọi người vỗ tay rầm rầm.

Ba mẹ Bách ngồi cuối lớp cũng đứng lên.

Thầy Trần dùng ánh mắt sai Bách Dĩ Phàm, cậu ngoan ngoãn đi ra sau lớp.

Khi hai nhà ra ngoài lớp, thầy Trần xoa đầu Bách Dĩ Phàm: "Nãy đọc thơ không tồi, sau này tôi phải nói với lão Sa mới được."
Bách Dĩ Phàm:...!Boss ngài có dừng chuyện lên mặt với ông bạn được không???
Thầy Trần lại bắt tay ba Bách: "Tôi còn mấy câu cần nói với Chu gia, lão Bách, tôi không tiếp anh được rồi."
Ba Bách: "Nào có, là Phàm Phàm gây thêm phiền cho thầy."
Khách khí vài câu, thầy Trần quay sang nói với ba mẹ Chu: "Hai ngài đi cùng tôi đến văn phòng một chuyến nhé, Chu Nhạc Dũng cũng đi theo."
Lần này cư nhiên không bị nghe mấy câu oán giận, thầy Trần dẫn ba người đi.

Bách Dĩ Phàm thấy lạ liền hỏi ba Bách: "Ba à, lúc nãy mọi người giải quyết như nào vậy?"
Ba Bách: "Con không cần phải lo những chuyện này, nếu con trai ba mà mất mặt như này thì giờ chỉ có nước vào viện."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm quay đầu sang hỏi Bách Khả Phi: "Nãy em có bị mất mặt không?"
Vương Viễn Quảng tán thưởng: "Làm rất tốt, hóa ra Phàm Phàm ghê gớm như vậy, sao nghĩ ra chuyện đọc thơ cổ thế cơ chứ!"
Bách Dĩ Phàm: Nói ra thì dài dòng lắm!
Đây đều là lợi ích sau khi cậu học cao học, lúc đó bỗng dưng dở hơi đi thi khoa Hán ngữ cổ đại, rồi thành đệ tử của thầy Chu.


Chu lão gia tử là người rất nghiêm cẩn, rất có uy danh, có ba câu thường treo cửa miệng: Không đọc được lời thì còn nghiên cứu văn hiến cái gì? Không đọc được cổ thi văn thì nghiên cứu cái gì? Không đọc được làu làu thì nghiên cứu cái gì?
Thầy Chu còn có một lời chuyên dụng cho Bách Dĩ Phàm: "Muốn sau này đi dạy hả? Thế thì học thuộc thêm đi."
Bách Dĩ Phàm mang tiếng nghiên cứu sinh vậy mà còn chưa nghiên cứu ra Hán ngữ cổ đại có thành quả thì đã học được một đống thơ ca khúc phú rồi.

Bách Dĩ Phàm: "Đôn ca à, đó là do em bị giáo viên bắt ép đó!"
Vương Viễn Quảng: "Thật thảm."
Bách Dĩ Phàm gật đầu lia lịa.

Vương Viễn Quảng: "Giờ đến phiên thằng nhóc kia sẽ thảm hơn nhiều."
Cậu không hiểu lắm: "Hả?"
"Thì là thằng nhóc đổi môn cho em đó."
"À! Chu Nhạc Dũng!"
Cậu nhìn bóng dáng Chu Nhạc Dũng bỗng cảm thán, thầy Chu có nhân phẩm ai cũng phải công nhận vậy mà đồng dạng họ Chu, sao chênh lệch nhau thế?
Bách Khả Phi tụm lại: "Phàm Phàm, anh mua cho ipod mới nhé."
Bách Dĩ Phàm: Đồ bại gia!
"Không cần."
"Ừm, kỳ này hẳn anh cũng được học bổng."
"Vậy anh mua notebook cho em đi."
Bách Khả Phi mặt lạnh chém thẳng: "Không có cửa đâu, không đủ!"
"Ai bảo mua ngay đâu? Trước cho nợ, sau này táo hay chuối cũng chỉ có giá 5 quả thận, trừ khi nghèo mạt rệp thì vẫn mua được!"
Cậu mặc sức tưởng tượng: Tương lai sao đẹp thế!
Đang đắc ý thì bẹ mẹ Bách tóm lại: "Đánh nhau bị thương chỗ nào?"
Bách Dĩ Phàm: "Ba chưa nói lại với mẹ à? Con không sao hết."
Mẹ Bách nhìn một lượt, hiển nhiên kỹ năng cao hơn ba Bách và Bách Khả Phi nhiều, tóm lấy bả vai cậu rồi chọc mấy chỗ sau lưng.

Bách Dĩ Phàm bỗng rú lên: "Giết người a!"
Cả lớp giật mình quay ra nhìn, Tạ Tuế Thần quay lại che miệng khụ khụ mấy tiếng.

Trò vặt của Bách Dĩ Phàm bị mẹ tóm được, nhưng tốt xấu thì cũng ngăn lại chuyện mẹ Bách muốn Bách Dĩ Phàm về nhà.

Ba Bách: "Giấu cái gì mà giấu! Chờ đó, tôi phải đi đánh nhà kia một trận!"
Bách Dĩ Phàm nhanh chóng can ngăn: "Ba già bớt giận, Chu Nhạc Dũng cũng không thoải mái gì, chẳng qua da dày quá nhìn không ra thôi.

Thầy Trần cũng không để con bị thiệt mà."
Ba Bách nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."
Bách Dĩ Phàm: "Hơn nữa cán sự văn không phải dễ làm đâu!"
Trong văn phòng, thầy Trần mở mắt nói dối: "Cán sự văn rất dễ làm.

Bách Dĩ Phàm làm được thì khẳng định Chu Nhạc Dũng cũng làm được.

Tiếp xúc nhiều với tôi, tôi cũng có thể chiếu cố nhiều hơn.

Còn chuyện ký túc xá thì khu đó vẫn còn nhiều phòng trống, Chu Nhạc Dũng một mình một phòng cũng không sao hết a!"
Cả nhà Chu:...!
Chẳng qua sau này, thầy Trần nghĩ đến chuyện an toàn, thế nên Chu Nhạc Dũng không ở một mình một phòng mà cùng với hai bạn cùng phe kia chuyển đến phòng ghép nhiều lớp.


Mà chuyện Chu Nhạc Dũng làm cán sự văn là chuyện ván đóng thuyền rồi.

Chu Nhạc Dũng mỗi ngày phải bới tìm tài liệu thi để viết được trọng điểm lên bảng, thỉnh thoảng phải tự nghĩ bài tập để đi giao cho cả lớp, thường xuyên bị thầy Trần hỏi đến câm nín, không nhả ra được nửa câu thơ, còn có khi bị triệu hồi đi viết chính tả.

Thầy Trần quả thật không có điểm nào thiên vị, trước sai sử Bách Dĩ Phàm như nào thì giờ áp dụng nguyên lên Chu Nhạc Dũng.

Chu Nhạc Dũng thấy làm cán sự văn khổ mà không nói nên lời, sắp nghẹn điên rồi nên đi tìm thầy Trần nói chuyện.

Thầy Trần vừa chơi xong một bàn Pikachu, mới nói: "Trước đó, Bách Dĩ Phàm làm cán sự còn làm nhiều hơn em, còn phải kèm các bạn học thuộc mà giờ nó vẫn làm.

Tạ Tuế Thần ngày nào cũng tìm nó học, còn Trình Dật Hạo vẫn bị Bách Dĩ Phàm quản chặt.

Trò có biết Cố Mặc Xuyên và Tôn Tướng Càn chứ? Hai bài văn trước của hai đứa đều được Bách Dĩ Phàm kèm viết."
Chu Nhạc Dũng á khẩu, không nói được thêm gì.

Thầy Trần: "Trò nghĩ mấy tờ giấy khen kia lấy dễ thế sao? Đều là dựa vào quan hệ mà có được hả? Đó là trò tự lấy cớ biện minh cho mình.

Thầy nói câu này trò đừng tự ái, trò đã nói về Bách Dĩ Phàm như nào ở chỗ thầy Hồng, mà không phải lúc này Bách Dĩ Phàm vẫn làm cán sự hóa như thường đó sao?"
Ngược lại với Chu Nhạc Dũng, tân nhiệm cán sự hóa học Bách Dĩ Phàm đang trải qua những tháng ngày thoải mái.

Tuy rằng thầy Hồng vẫn không thích cậu như trước, nhưng so với chuyện làm cán sự văn thì hóa quả thật thoải mái hơn không ít.

Chỉ là thu bài tập, bố trí bài tập cùng phát giấy bài tập.

Đơn giản thế thôi.

Giờ nghỉ giữa tiết, Bách Dĩ Phàm nằm bò ra bàn, cảm thán với Trình Dật Hạo: "Thầy Hồng ấy hả, khói nói có bao nhiên là chuyên nghiệp! Thấy ấy có bảng theo dõi điểm của học sinh còn phân tích bài này sai chỗ nào, nguyên nhân là gì.

Quả thực là chiến sĩ thi đua chuyên nghiệp! Ây, thầy Hồng không cần tôi đọc thơ cổ vuốt mông ngựa, thật chán quá đê!"
Trình Dật Hạo:...!
Tạ Tuế Thần huých tay: "Boss đến."
Bách Dĩ Phàm quay đầu lại, từ ái nhìn học sinh của mình.

Bách Dĩ Phàm:...!
Cậu bị dọa nhảy dựng: "Chào Boss! Boss vất vả rồi! Boss tìm em có chuyện gì phân phó không ạ?"
Thầy Trần xoa đầu Bách Dĩ Phàm: "Không có người nào vuốt mông ngựa, tôi cũng rất chán.

Đến, đọc mấy câu miêu tả nội tâm trò lúc nãy đi."
Bách Dĩ Phàm nhắc nhở: "Boss, hiện giờ em đã là cán sự hóa!"
Thầy Trần: "Thế đọc nội dung hóa đi."
Bách Dĩ Phàm cười he he: "Hidro, heli, lí bẻ bông cảnh nên o fạt nặng nam may áo si phải sửa cổ áo khi cần..." (Tui chém nhưng tóm lại là em ý đọc bảng tuần hoàn =))))
Thầy Trần:....


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.