Ngoài cửa sổ từng đợt gió phất qua trước mặt, mang đến khí tức thanh lãnh của ngày xuân, một tia ấm áp cũng không có.
Trong học đường vắng vẻ, chỉ còn hai người trầm mặc, bị vây trong bầu không khí băng lãnh.
Cố Sanh bĩu môi, cúi đầu, bưng lưng bàn tay, chưa từ bỏ ý định chờ Giang Trầm Nguyệt đến xin lỗi.
Thời gian được kéo dài trở nên dằng dặc, giữa lúc trong lòng nàng thấp thỏm, bên tai chợt vang lên một tiếng hít sâu cực kỳ không kiên nhẫn, dường như đang cực lực áp chế lửa giận.
Cố Sanh trong nháy mắt liền đầu hàng, hoảng trương ngẩng đầu, chỉ thấy Cửu Điện Hạ đã quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa.
Một cơn gió thổi đến, cuốn theo cánh hoa đào bay lả tả, quấn lấy bóng lưng thẳng tắp kia, tóc dài mềm mại hơi phiếm vàng lay động, sau một khắc, thân ảnh kia liền không hề do dự, quyết tuyệt cất bước đi ra cửa.
Được rồi, cáu kỉnh cùng một hoàng tước tuổi nhỏ bá đạo quen thói nàng đại để vẫn chưa có cốt khí đó, vẫn nên quỳ xuống thúc thủ chịu trói đi.
Cho dù sau này có thể gả vào Tuyên Vương phủ, Cố Sanh vẫn phải duy trì phần tình nghĩa chủ tớ này cùng Cửu Điện Hạ, dù sao tính mệnh của nàng và Giang Hàm đều bị tiểu nhân tra này nắm trong lòng bàn tay.
Vừa nghĩ đến tương lai đáng sợ kia, oán giận trong lòng Cố Sanh đã tan đi hơn phân nửa, ba bước thành hai bước đuổi theo bước chân Cửu Điện Hạ, thấp đầu âm thầm chăm chú nhìn bóng lưng của nha đầu kia, hận không thể tránh xa, cả đời không gặp mới cảm thấy an toàn ….
Hai người một trước một sau, tiến vào giáo trường dành riêng cho tước quý, xung quanh đầy rẫy môn sinh đang luyện tập kiếm thuật cùng tay không đối chiến.
Từng đợt tiếng hô không dứt bên tai, đều giống như đang nhắc nhở Cố Sanh đây không phải chỗ quân quý nên đến.
Cố Sanh theo sát mà lách qua mấy khu đấu luyện, đi đến bãi săn luyện bắn cung, liền thành thạo chạy đến chỗ chứa vũ khí, từ chỗ giáo đầu lấy hai cây cung cùng hai ống tiễn, vui vẻ trở lại bên cạnh Cửu Điện Hạ, nhu thuận dâng lên.
Giang Trầm Nguyệt trêи mặt như trước không có ý cười, tiếp nhận cung tiễn tùy ý đeo lên lưng.
Ngay lúc hai người tiếp xúc, tay áo của Cố Sanh lại bất hạnh trượt xuống phía dưới, vòng tay phỉ thúy chói mắt lại một lần nữa kϊƈɦ thích Cửu Điện Hạ dừng tay, nhịn không được lại muốn nâng tay đánh bay cung tiễn trong tay Cố Sanh.
Cố Sanh nhìn thấy tay của Cửu Điện Hạ đột nhiên dừng lại, lập tức sợ đến run rẩy,lưng bàn tay mới vừa bị đánh sưng muốn rụt lại giấu sau lưng, rồi lại dừng lại.
Nàng cắn môi, khiên quyết dừng lại trước mặt Cửu Điện Hạ, nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đòn một lần nữa.
Tựa hồ nhớ đến thảm trạng vừa rồi Cố Sanh ghé vào bàn học khóc, Cửu Điện Hạ rốt cuộc vẫn nhịn xuống, thuận lợi tiếp nhận cung tiễn, Cố Sanh vẫn nhắm đôi mắt không phản ứng, vẫn gắt gao nắm cung.
Song phương hai đầu lôi kéo, lưng bàn tay sưng đỏ của Cố Sanh liền hoàn toàn hiển hiện trước mắt Giang Trầm Nguyệt, đôi thiển đồng đột nhiên lại nhiễm tức giận.
Trầm mặc giây lát.
“Ngươi buông lỏng một chút.”
Một câu này mang theo chán ghét mà quát lớn, đến quá đột nhiên.
Cố Sanh nghe vậy cuống quít mở mắt ra, chỉ thấy Cửu Điện Hạ không biết tại sao lại đột nhiên nổi giận, vẻ mặt mới vừa bình tĩnh trở lại lần thứ hai phình thành nắm nhỏ, đôi thiển đồng còn khi có khi không đảo qua vết bầm trêи tay nàng.
Đại khái là đoán được vết bầm là kiệt tác lúc bản thân hất đổ cao điểm, tiểu nhân tra Cửu Điện Hạ không chỉ không hổ thẹn còn “chó gấp nhảy tường” cắn lại một cái, thỉnh thoảng dùng một loại ánh mắt trách cứ “ngươi thế nào lại bất cẩn như vậy”, tràn đầy lệ khí liếc nhìn Cố Sanh…
Cố Sanh: “… ”
Hít sâu…. Sâu sắc hít sâu…. Không nên cùng hùng hài tử nói đạo lý, phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Cố Sanh vội vàng buông cánh tay, dùng tay áo che giấu vết bầm trêи lưng bàn tay, để tránh lại chướng mắt Cửu Điện Hạ.
Đợi cho Cửu Điện Hạ bắt đầu điều chỉnh tư thế, Cố Sanh lập tức thức thời lui ra phía sau, ngồi vào phía sau cách năm mươi bộ nghĩ ngơi trêи ghế, phân phó hạ nhân pha trà cho nàng.
Trải qua một phen răn dạy, Cố Sanh dĩ nhiên cảm giác năm năm này nàng được Cửu Điện Hạ nuôi thành thói yết đuối, trong nháy mắt tất cả đều được “chữa khỏi”.
Dường như cũng chính là giờ phút này nàng đột nhiên ý thức được, bản thân vĩnh viễn không có khả năng đến gần Cửu Điện Hạ, nàng vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ là một người hầu, không khác gì những nội thị cung nữ này.
Nàng mất năm năm thời gian, muốn bồi dưỡng ý thức bình đẳng của Cửu Điện Hạ, ngay lúc nàng tự cho là đã vô hạn tiếp cận với thành công, Cửu Điện Hạ lại tự tay đánh vỡ vòng bảo hộ nàng ấy xây dựng cho nàng.
Từ trêи đầu đổ xuống một bát nước lạnh, khiến nàng tỉnh táo lại.
Nàng có thể chiếm được cuối cùng chỉ là ít nhiều ân sủng đến từ đế vương tương lai kia, vĩnh viễn sẽ không phải là tình cảm bình đẳng tương đãi.
Mộng cũng nên tỉnh.
Cố Sanh cúi đầu, cầm trong tay cầm lấy cung tiễn vốn chỉ dùng bài trí, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đối với Cửu Điện Hạ mà nói, cũng chỉ giống như cũng tiễn trong tay, không có đất dụng võ.
Không biết có phải do vừa rồi nước mắt chảy quá nhiều, hay là bởi vì trong lòng đã chết lặng, Cố Sanh ngơ ngác nhìn chăm chú vào cung tiễn trong tay, một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Cửu Điện Hạ.
Ngoài dự liệu chính là nàng phát hiện một tiểu cô nương xa lạ, trong tay cầm tiểu cung, thẳng sợ hãi rụt rè đảo quanh sau lưng Cửu Điện Hạ, vẻ mặt co quắp.
Người này muốn làm cái gì?
Trong nháy mắt trong đầu Cố Sanh xẹt qua hai chữ “thích khác”, trong lòng căng thẳng, bật người đứng dậy, không chút tự giác của quân quý nhu nhược, cư nhiên muốn tiến lên bảo vệ Cửu Điện Hạ.
Nhưng nàng vừa nhìn kỹ, lại chợt nhớ đến cô nương này nàng có quen biết, hẳn là một vị tiểu quân quý mới vừa nhập học, đại khái trêи dưới mười tuổi, ở ngay học đường bên cạnh.
Một tiểu quân quý đến giáo trường của tước quý làm gì?
Cố Sanh càng thêm hồ nghi, đem cung đặt trêи bàn gỗ, nhấc chân đi đến chỗ cô nương kia.
Ngay lúc cách không đến sáu bộ, tiểu cô nương kia đột nhiên giống như thu đủ dũng khí, khuôn mặt đỏ lên cúi đầu đứng bên cạnh Cửu Điện Hạ, tựa hồ muốn mở miệng nói.
Cố Sanh nghi hoặc dừng chân, không đợi tiểu cô nương mở miệng, chỉ thấy Cửu Điện Hạ không thể nhịn được nữa buông cung tiễn, nghiêng đầu trừng tiểu cô nương, thấp giọng không kiên nhẫn trách mắng: “Ngươi đứng xa một chút được không? Bên kia không phải còn có một bia ngắm khác sao?”
Khuôn mặt tiểu cô nương trướng đến đỏ bừng, tiếng nói yếu ớt lắp bắp nói: “Điện… Điện hạ… Ta cũng muốn học kéo cung, nhưng…. Nhưng ta kéo không ra….”
Cố Sanh lúc này mới bừng tỉnh.
Nàng đã đoán được tiểu cô nương kia muốn gì rồi, nhưng căn cứ kết quả bi thảm của những quân quý muốn tiếp cận từ trước đến nay, Cố Sanh đã có thể tưởng tượng được hình ảnh nửa nén hương sau, tiểu cô nương sẽ bụm mặt khóc chạy đi……
Quả nhiên, Cửu Điện Hạ hít sâu một hơi, tâm tình hiển nhiên càng khó chịu hơn so với bình thường, nhíu mày dùng ánh mắt “ngươi kéo cũng không được liên quan cái rắm gì đến ta” trừng tiểu cô nương một cái, liền tự mình nâng tay, từ phía sau rút tên, kéo cung cài tên, sưu sưu tiếng gió, mũi tên lần nữa xuyên qua hồng tâm
“Điện…. Điện hạ thật là lợi hại!”
Khả năng chịu đựng của tiểu cô nương tựa hồ tốt hơn ngẩng đầu so với trong tưởng tượng của Cố Sanh, không thèm để ý tiếng quát vừa rồi, lúc này dĩ nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
“Hừ.” Cửu Điện Hạ cong khóe miệng, kéo ra một nụ cười kiểu “đó là dĩ nhiên”.
Tiểu cô nương kia cẩn cẩn dực dực cầm lấy cung tiễn của bản thân. Ở một bên tách hai chân đứng vững, học tư thế của Cửu Điện Hạ, giơ cung, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, có phải là thế này không?”
Sau đó, nàng kéo cung, nhắm vào hồng tâm, buông tay, mũi tên rơi xuống chân…
Cố Sanh: “….”
Dường như lại thấy bản thân lần đầu tử bắn cung.
Cửu Điện Hạ ở bên cạnh sắc mặt nhất thời hòa hoãn, nheo thiển đồng, lui ra phía sau hai bước, chỉ vào tiểu cô nương kéo miệng cười nói: “Ngươi thế nào cũng ngốc như vậy?”
“….” Cố Sanh tự động bỏ qua chữ “cũng”, đây nhất định không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!
Tiểu cô nương nhăn nhó kéo kéo góc áo, thẹn thùng ôn nhu nói: “Thế nào chính là bắn không xa đây? Thật kỳ quái nha…”
Cố Sanh không khỏi che miệng cười, hài tử này thật đúng là ngốc nghếch.
Ngay sau đó, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt đem cung đeo lên lưng, tiến lên hai bước, nâng tay cánh tay tiểu cô nương kia, nghiêm túc nói: “Đứng chỗ này.”
Cố Sanh sửng sốt, mở to hai mắt vươn cổ nhìn — tiểu nhân tra dĩ nhiên muốn đại phát từ bi chỉ dạy cho người khác?
Dưới ánh mắt khó có thể tin của Cố Sanh, Giang Trầm Nguyệt nhấc chân đá hai chân của tiểu cô nương kia, thô lỗ điều chỉnh tốt tư thế của nàng.
Sau đó, dĩ nhiên từ phía sau cầm tay tiểu cô nương, tay cầm tay thay nàng niêm cung cài tên.
Lúc cung kéo được một nửa, tiểu cô nương kia đại khái là chịu không nổi lực căng của dây cung, hô hấp bắt đầu gấp gáp nhỏ giọng thì thào: “Đau… Điện hạ, tay đau quá….”
Đại khái là nàng theo bản năng muốn buông tay, nhưng Cửu Điện Hạ ở phía sau nhíu mày, thấp giọng quát lớn: “Nắm chặt!”
Tiểu cô nương nghe vậy run lên, cắn chặt răng, lại gắt gao nắm dây cung.
Lúc hai tay nàng được Giang Trầm Nguyệt nắm chặt lấy, lúc đem cung kéo căng, trong miệng tiểu cô nương đã bắt đầu khó có thể khống chế phát sinh tiếng nức nở thống khổ.
Cố Sanh biết nàng ấy không phải giả vờ, thân thể của quân quý vốn là yếu đuối, cảm quan cũng mẫn cảm hơn tước quý gấp bội lần, lực căng lớn như vậy sợ rằng đều có thể đem tay nàng cắt xuất huyết.
Nàng muốn tiến lên ngăn cản, thì bên kia mũi tên đã bắn ra.
“Sưu” một tiếng, lúc hai tay của tiểu cô nương được người phía sau buông ra, mũi tên đã vững vàng cắm trêи hồng tâm. Tiểu cô nương thở hốc vì kinh ngạc, mừng rỡ nhảy nhót, kϊƈɦ động hô: “Ta bắn trúng bia ngắm rồi! Ta bắn trúng bia ngắm rồi!”
Cố Sanh: “….”
Được rồi, đối với nàng mà nói mũi tên có thể chạm đến bia ngắm coi như là kỳ tích rồi, hồng tâm căn bản không trọng yếu!
Cửu Điện Hạ ở bên cạnh khoanh hai tay, chỉ cười nhạo một tiếng, liền phất tay, ý bảo buổi dạy học kết thúc, muốn gọi tiểu cô nương kia lui ra.
Tiểu cô nương lại chưa hết vui mừng, nâng tay muốn từ sau lưng rút ra một mũi tên khác.
Cố Sanh rất muốn nhắc nhở nàng, không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tiểu nhân tra, nhưng lại cảm thấy bản thân không cần phải đi làm ác nhân, vẫn là để Cửu Điện Hạ tự mình giải quyết mới thỏa đáng.
Ngoài ý muốn chính là, nữ hài kia rút tên một hồi lâu cũng không nhìn thấy thành công, bỗng nhiên vươn tay đến trước mắt, kinh hoảng lẩm bẩm nói: “Cầm không được….”
Cửu Điện Hạ nghiêng đầu nghi hoặc đến gần, hỏi: “Cái gì?”
Tiểu cô nương run rẩy nâng bàn tay vừa kéo cung, chậm rãi đưa đến trước mắt Cửu Điện Hạ, cố sức cử động ngón tay, vô thố mở miệng nói: “Điện hạ, tay của ta, nắm không được nữa….”
Vừa dứt lời, nước mắt kinh hoảng rơi xuống, nước mắt từ trong viền mắt liên tục chảy xuống.
Cửu Điện Hạ hôm nay một mạch làm hai tiểu quân quý phát khóc, rốt cục lương tâm cũng phát hiện, cảm thấy có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn các tước quý đang luyện cung ở hai bên, vội vàng cầm tay tiểu cô nương, thấp giọng ở bên tai nàng nói: “Làm sao vậy? Ngươi muốn làm gì? Không được khóc! Ta ra lệnh ngươi câm miệng!”
Tiểu cô nương kia ủy khuất bĩu môi, muốn nín khóc nhưng lại không nín được, thừa thế ngã vào trong lòng Cửu Điện Hạ, tựa hồ làm nũng mà nức nở.
Ngón tay tê dại của nàng còn ôm lấy cổ Cửu Điện Hạ, không ngừng run rẩy.
Tiếu ý trêи mặt Cố Sanh bỗng nhiên rút hết, nàng nhíu mày nhìn về phía tiểu cô nương đang nức nở, không hiểu sao nhớ đến Cố Nhiêu năm đó.
Trong hoảng hốt, nàng lại hoài nghi nữ hài này là chủ mưu đã lâu, muốn tiếp cận Cửu Điện Hạ.
Một ngọn lửa không tên đột nhiên dấy lên trong lồng ngực.
Cố Sanh muốn tiến lên kéo tiểu cô nương kia từ trong lòng Cửu Điện Hạ ra , nhưng rồi chân lại bất động, nàng cấp thiết hy vọng Cửu Điện Hạ sẽ giống như trước kia, không lưu tình mà đẩy những quân quý ôm vọng tưởng này ra….
Nhưng nàng đợi hồi lâu, lại chỉ nhìn thấy Cửu Điện Hạ một tay ấn sau gáy của tiểu cô nương, bám vào bên tai nàng cấp thiết nói gì đó.
Là đang….an ủi nàng ấy sao?
Cố Sanh ngây ngốc nhìn hai thân ảnh nho nhỏ trước mắt, rồi lại cúi đầu bối rồi nâng lưng bàn tay sưng đỏ.chưa tan.
Trái tim bỗng nhiên giống như bị người hung hăng nhéo một cái, ê ẩm đau đớn.
Hồi lâu, nàng ngẩng đầu, mím môi nhìn thoáng qua Giang Trầm Nguyệt, bĩu môi, xoay người nhanh chóng rời khỏi giáo trường.