Lại nói Trịnh Viêm bị nhị hoàng nữ răn dạy một phen, luôn mãi xin tha, cuối cùng bị phạt quỳ trước cửa tây Quốc Tử Giám bên cạnh sư tử bằng đá để tự kiểm điểm.
Hai thị vệ xưa nay biết tính nết của hắn, nào dám chỉ đứng nhìn hắn chịu tội, nhưng nhất thời cũng tìm không được bao gối để kê đầu gối cho hắn.
Hai người kinh sợ thương nghị, chỉ đành cởi ngoại bào lam sắc của mình, kê đầu gối cho Trịnh Viêm.
Như vậy hầu hạ, nhưng cũng không tránh được ánh mắt hiếu kỳ của bách tính.
Trịnh Viêm xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, đâu chịu nổi sỉ nhục như vậy, trong lòng hắn nóng nảy, thẳng thắn nghiêng người, tựa vào sư tử bằng đá ngồi xuống,trừng đôi mắt to như chuông đồng nhìn hai thị vệ, phân phó: “Các ngươi trông chừng, thấy Nhị Điện Hạ xuất môn, lập tức báo một tiếng cho gia biết, nếu dám để xảy ra một chút sơ xuất, các ngươi phải gánh chịu.”
Hai thị vệ vội vã khom người nhận lệnh.
Lúc này, Giang Hàm chưa đi vào học đường.
Mới vừa rồi nàng cũng hiếu kỳ đại hoàng tử sai người đến Quốc Tử Giám làm chuyện gì, lại bất tiện trực tiếp hỏi thăm, chỉ đành dọc theo tây viện dạo qua một vòng, lúc này mới phát hiện, đại viện chật ních sai dịch mặc y phục của công bộ, đang ra vào đào xới một hố bùn.
Đây là muốn làm gì?
Giang Hàm nghi hoặc cất bước vào đại môn, quan viên trông coi thoáng nhìn thấy người, quay đầu lại nhất thời vừa mừng vừa sợ, gấp gáp bước lên phía trước khom người hành lễ: “Thần Công Bộ Lang Trung Ngô Quý Sinh, cung thỉnh Nhị Điện Hạ vạn an!”
Giang Hàm gật đầu nói miễn lễ, ngón tay chỉ vào hố đất trong đình viện: “Các ngươi đây là muốn làm gì?”
Ngô Quý Sinh ân cần đáp: “Hồi bẩm điện hạ, là đang dựng hoạt thủy nhân tạo, chuẩn bị nghênh đón thánh thượng giá lâm thẩm duyệt chúng môn sinh.”
Giang Hàm hít sâu một hơi, hãy còn than thở: “Thì ra là vì để phụ hoàng hài lòng, đại ca thật đúng là phí tâm.”
Nghe được Nhị Điện Hạ đã biết được đây là chủ ý của đại hoàng tử, hơn nữa khẩu khí bất thiện, hình như có bất mãn, Ngô Quý Sinh khom lưng nhất thời kéo căng, một cổ nhiệt huyết trong lồng ngực nhất thời dũng mãnh xông lên đầu.
Hắn cảm thấy, cơ hội của bản thân đến rồi!
Làm tiến sĩ từ năm Kỳ Hữu thứ mười bảy, Ngô Quý Sinh đã nhậm chức mười năm, mới lăn lộn leo lên một chức quan nhàn rỗi ngũ phẩm Công Bộ Lang Trung.
Không nói đến không lợi ích ở vơ vét, sáng nay còn bị một võ quan đồng cấp là ngũ phẩm vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc này ngực hắn đã tràn đầy lửa giận, không thể nào phát tiết.
Mới vừa rồi trong lúc trông coi, hắn liền âm thầm phỏng đoán, chỉ cảm thấy Trịnh Viêm sở dĩ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo đều là dựa vào mặt mũi của đại hoàng tử.
Ngô Quý Sinh mặc dù ở kinh thành không tính là đại quan có thể diện lớn, ngược lại cũng am hiểu sâu luồn cúi chi đạo, hắn đã sớm nhìn ra, đại hoàng tử thái độ làm người thích tranh công, không hề có thực học, Kỳ Hữu Đế lại là một đời minh quân, ngôi vị thái tử bảy phần sẽ không truyền cho đại hoàng tử.
Như vậy, thay vì cấu kết cùng đàn ruồi bọ không đầy này đi nhịn bợ đại hoàng tử, không bằng tùy thời mà động, quan sát trong số hoàng tước còn lại, có nhân tài có thể đảm đương trọng trách hay không, chọn một người ưu tứu để đầu quân dưới trướng, một lòng đốt nóng bếp lạnh, cược hết một ván mới có thể mở được quan lộ trong tương lai.
Cũng không biết có phải ý trời hay không, Ngô Quý Sinh đang tự trầm ngâm, suy nghĩ nhị hoàng nữ thiên tư bất phàm, bản tính cao thượng, quay đầu liền nhìn thấy Giang Hàm một thân thường phục, nhàn bộ bước vào đình viện, ngược lại đúng là trời ban cơ hội tốt, giống như đã định sẵn.
Vì vậy hắn vừa nghe ra nhị hoàng nữ ngữ khí bất thiện, liền nắm chặt nắm tay, ỷ vào lá gan tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Nhị Điện Hạ minh giám, đại hoàng tử làm việc này là trái bản ý vốn chỉ muốn thẩm duyệt môn sinh của thánh thượng, chỉ có thể coi là dệt hoa trêи gấm mà thôi!”
Giang Hàm nghe vậy cả kinh, liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng dưới quan mão của quan lại ngũ phẩm này, trong lòng thầm nghĩ chốc lát, khóe môi khẽ cong, nói tiếp: “Dệt hoa trêи gấm? Ngô đại nhân thực sự là nói quá khách khí rồi, phụ hoàng bất quá là niệm tình phụ tử, không đáng miệt mài theo đuổi, người ở bên ngoài xem ra, việc này đúng là vẽ rắn thêm chân.”
Nghe nhị hoàng nữ tỏ thái độ, khiến Ngô Quý Sinh kϊƈɦ động khóe miệng co quắp, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, đã kϊƈɦ động đến lúng túng, nói không ra lời.
Giang Hàm nét mặt không hề gợn sóng, xoay người thản nhiên bước ra cửa viện thẳng hướng về một chỗ yên tĩnh, Ngô Quý Sinh ở phía sau vội vàng đuổi kịp.
Ngày gần đây trong triều, nhiều vị trọng thần bất mãn hành vi của đại hoàng tử, đều lên lần lượt dâng tấu chương can gián, Giang Hàm từ lâu đã biết được việc này, trong lòng không khỏi có chút gợn sóng.
Cộng thêm vị hoàng huynh này thường ngày chỉ biết nịnh bợ phụ hoàng, thưởng vũ hưởng lạc, rất ít nghiên cứu học thuật cùng võ nghệ.
Năm ngoái văn thí của Quốc Tử Giám, đại hoàng tử nộp bài thi khiến chủ khảo quan cũng không nhìn thẳng, muốn thiên vị cũng không thể vì không qua nổi áp lực dư luận.
Chuyện này khiến Giang Hàm càng nhận định, đại hoàng tử là gánh không nổi giang sơn của tổ tông.
Mà gần đây đông đảo đại thần thổi phồng cùng ủng hộ, dường như lại khiến long ỷ quang huy chói mắt, khiến người ta không dám nhìn gần không còn xa không với tới như vậy nữa, bảo Giang Hàm có thể nào không động tâm!
Giang Hàm sớm đã muốn thử nhân tâm triều đình ủng hộ hay phản đối, lúc này thấy ngũ phẩm tiểu lang trung này hiển lộ ý định quy thuận, liền cố ý đi đến một góc tường bốn phía không người, muốn cùng hắn đàm luận.
Ngô Quý Sinh vẫn theo sát mà bước chân Nhị Điện Hạ, người phía trước đứng lại, hắn liền thổi phồng lá gan ngẩng đầu quan sát sắc mặt Nhị Điện Hạ, trong lòng phỏng đoán chốc lát, thực sự không dám tùy tiện mở miệng, nên vẫn cung kính đợi Nhị Điện Hạ lên tiếng trước.
Giang Hàm trong lòng cười một tiếng, sớm đã xem thấu tâm tư người này, liền thuận theo ý hắn, cố ý mở miệng nói: “Nói đến, đại ca cũng là quá phận lưu ý tình thế ngoại tại, không biết tâm nguyện lớn nhất của phụ hoàng, chính là nhìn hắn sớm ngày hiển lộ tài học, tiếp cận dân sinh, như vậy mới có thể an tâm.”
Ngô Quý Sinh nghe nói lời ấy, chính là thứ hắn chờ đợi, nuốt một ngụm nước bọt, trầm giọng trả lời: “Thứ vi thần cả gan nói thẳng, thánh thượng chưa hẳn đã ngóng trông đại điện hạ đảm đương tất cả! Muốn gánh vác cơ nghiệp ngàn năm của Hạ Triều ta, đã có tổ huấn chỉ lập hiền tài không lập trưởng, vạn tuế anh minh thần võ, chưa hẳn câu nệ trưởng ấu có thứ, chắc chắn lựa chọn hiền tài!”
Hắn lời này nói xong đã vô cùng rõ ràng, nét mặt Giang Hàm lại như trước không hề gợn sóng, trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: “Ân, hy vọng đại ca sớm ngày hiểu điểm này mới tốt.”
Ngô Quý Sinh nhịn không được nâng mắt, khẩn cấp nói: “Theo vi thần nhìn thấy, đại điện hạ chưa hẳn là không rõ, chỉ là mỗi người một chí, hơn nữa đại điện hạ tự thân năng lực hữu hạn, không thể so với Nhị Điện Hạ ngài thiên phú dị bẩm….”
Ngô Quý Sinh sợ đến suýt nữa cắn đầu lưỡi, vội vàng im miệng, lúc này mới phát hiện bản thân đi quá giới hạn, nếu nhiều lời chút nữa, giáng tội mưu đồ soán vị cũng không quá đáng.
Lấy lại tinh thần, hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, đầu đầy mồ hôi hô: “Vi thần lỡ lời! Vi thần lỡ lời!”
Giang Hàm khẽ thở dài, ngữ khí vừa chuyển, trấn an: “Bản cung cũng biết ngươi vì nước lo lắng, nhất thời xúc động cũng có thể hiểu được, cho nên bỏ qua cho ngươi lần này.”
Ngô Quý Sinh liên tục dập đầu tạ ân, nghe được nhị hoàng nữ bảo hắn bình thân mới vội vã nâng tay áo, lau mồ hôi trêи trán, môi run rẩy đứng lên.
Giang Hàm thử một phen, liền nhận định người này cũng không phải là đầu cơ trục lợi, thấy gió thuận đà, quả thật muốn đầu nhập dưới trướng.
Suy nghĩ giây lát, Giang Hàm lập tức lộ ra hai phần chân ý, khom lưng đỡ hắn một cái, hòa ái dò hỏi: “Ngô đại nhân ở công bộ nhậm chức đã bao lâu?”
Ngô Quý Sinh nói không lựa lời mà bị quát lớn, hiện giờ lại được nhị hoàng nữ đỡ dậy, rất giống bị đánh một gậy sau đó cho một viên đường, trong lòng không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, gần như là nghẹn ngào trả lời: “Vi thần là từ Lại bộ Kim Lăng điều nhiệm đến kinh thành, đến nay đã mười hai năm.”
Giang Hàm gật đầu, ra vẻ suy tư chốc lát, than thở: “Nghe kiến giải vừa rồi của đại nhân, thực có tài nhìn việc, làm một chức quan ở Lại Bộ sẽ càng thích hợp..”
Ngô Quý Sinh hai mắt mở to, tất nhiên là nghe ra nhị hoàng nữ có ý dẫn dắt hắn, chỉ cảm thấy vui như lên trời, lại không dám trắng trợn tạ ân, chỉ đành lần thứ hai quỳ xuống dập đầu: “Nguyện vì xã tắc cầu phúc, đền đáp hiền quân tương lai!”
Giang Hàm nghe vậy cũng không vạch trần hắn, chỉ khẽ cong khóe môi, tự mình nâng Ngô Quý Sinh dậy.
Lúc này đã gần đến giờ Thìn ba khắc, dự bị học đường đã an tĩnh lại, chỉ chờ tiên sinh đến.
Cố Sanh bị tiểu nhân tra dùng địa long dọa sợ đến bi thương, đã nằm sấp ở trêи bàn khóc không ra tiếng, chỉ còn tiếng nức nở trầm thấp.
Cửu Điện Hạ ở bên cạnh mờ mịt nhìn địa long trong tay, sắc mặt có chút vô thố, thỉnh thoảng vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía cung nữ cùng nhũ mẫu ngoài cửa sổ, chớp thiển đồng, bày ra dáng vẻ đáng thương không có sữa uống, lắc lắc cánh tay béo, trong miệng lúng túng phủ nhận: “Không phải ta làm khóc….”
Khiến chúng cung nữ lo lắng thu tâm vỡ phế muốn chạy vào ôm một cái.
Không bao lâu, Cố Sanh nghe lớp học đột nhiên an tĩnh lại, biết tiên sinh đến, liền miễn cưỡng xoa nhẹ đôi mắt khóc đến sưng đỏ, muốn dậy chào mới phát hiện tiểu nhân tra vừa hù dọa nàng lúc này còn đang chăm chú nhìn nàng.
Sau khi tỉnh táo lại, Cố Sanh tự biết thất thố, vội vàng quay đầu lại, khẩn trương nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Cửu Điện Hạ thấy nàng quay đầu lại, so với nàng còn muốn khẩn trương hơn, rụt cổ, tựa hồ lo lắng Cố Sanh lần nữa mạc danh kỳ diệu khóc thét lên, nàng sợ đến sắp bóp chết con địa long trong tay….
Cố Sanh nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của nha đầu kia, không khỏi phốc một tiếng mà bật cười.
Nhớ đến vừa rồi bản thân thất thố, liền vội vàng muốn đền bù, nhưng nàng lại không dám “tay không nhận địa long”, chỉ đành từ trêи bàn học cầm lấy học nang, dán đến trước mặt Cửu Điện Hạ, nhỏ giọng nói: “Tạ ơn Cửu Điện Hạ ban thưởng, đặt vào đi!”
Cửu Điện Hạ mặc dù không thông nhân sự, nhưng đối với tâm tình của người bên ngoài rất nhạy cảm, lúc này phát giác cao điểm tỷ tỷ tâm tình đã khôi phục, lại nhớ đến kinh hách cùng lạnh nhạt vừa rồi bản thân phải chịu, lập tức nghiêm lấy khuôn mặt nhỏ, cúi đầu cuốn lấy địa long trong tay, không phản ứng Cố Sanh, tựa hồ tức giận muốn “thu hồi phần thưởng”…
Cố Sanh bị dáng vẻ giận dỗi của tiểu nha đầu này chọc đến che miệng nghẹn cười đến mức run rẩy, một lát sau mới cúi đầu, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi: “Điện hạ, vi thần biết sai rồi, hôm nay thân thể không khỏe, mới vừa rồi phớt lờ điện hạ, cầu điện hạ thương xót, đem địa long ban cho vi thần có được không?”
Cửu Điện Hạ bất vi sở động, như cũ là dáng vẻ “ta tức giận”, khuôn mặt nghiêm nghị, mắt cũng không liếc nhiền Cố Sanh một cái.
Cố Sanh ở một bên xin tha hồi lâu, còn trái lương tâm khen địa long trong tay tiểu nhân tra khả ái, nhưng vẫn không thấy hiệu quả, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể sử xuất thủ đoạn tất sát, từ trong lòng lấy ra hạnh nhân tảo nê tô…
Cố Sanh hôm nay không chia làm khối nhỏ, vì lấy lòng Cửu Điện Hạ nàng trực tiếp đưa cả khối hai tấc vuông cho Cửu Điện Hạ.
Ngoài ý muốn chính là tiểu nha đầu này…. Cư nhiên rất có cốt khí, không nhận!
Cố Sanh cả kinh, trong lòng nói xong rồi, đây là thật sự tức giận!
Nghĩ đến mấy ngày gần đây Cố Nhiêu đối với nàng vẫn hữu lễ có thừ, tám phần đều là bận tâm thân phận thư đồng của Cửu Điện Hạ này của nàng.
Mà bản thân nàng, không chỉ không tốn tâm tư dỗ dành nha đầu này cho tốt, còn luôn ghét bỏ nhân gia ban thưởng, mỗi ngày mang một chút thức ăn, xem siêu phẩm hoàng tước người ta là tiểu cẩu mà nuôi dưỡng….
Trong lòng Cố Sanh sinh hổ thẹn, trông mong nhìn khuôn mặt tức giận phì nộn của Cửu Điện Hạ, nàng bỗng nhiên ma xui quỷ khiến, cầm cao điểm trong tay, đưa đến bên miệng nha đầu kia…
Cửu Điện Hạ thấy cao điểm bên miệng, vẫn cứ “long nhan lạnh nhạt”…..theo bản năng cắn một ngụm!
Vừa mới hạ miệng, Cố Sanh rõ ràng phát giác biểu tình của nha đầu kia trở nên rất xấu hổ, có một loại cảm giác không cam lòng giống như “ta trúng kế rồi”.
Nhưng dù sao cắn cũng đã cắn rồi, Cửu Điện Hạ chỉ đành không tình nguyện nắm lấy tay Cố Sanh, lập tức cắn xong cả một khối cao điểm.
Tay của Cố Sanh nâng đến phát mỏi, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám, trong lòng âm thầm rơi lệ — lần này xong rồi, nàng kết oán cùng đế vương thù dai rồi! Giang Hàm cũng không nhất định cứu được nàng!
Đợi cho Cửu Điện Hạ ăn xong, ngay cả nước bọt trêи ngón tay Cố Sanh cũng không dám lau, trực tiếp dựng thẳng thư tịch, đỏ mặt dúi đầu vào trong sách, âm thầm thương tâm.
Công khóa hoàn tất, Cố Sanh thu hồi sách vở, bỗng nhiên bị “một thứ” trước quyển sách dọa sợ đến hút một ngụm lãnh khí.
Nàng trừng mắt to tinh tế quan sát, thứ đen thùi kia đúng là địa long vừa rồi bị Cửu Điện Hạ bóp đến bất động….
Khóe mắt Cố Sanh co rút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ ở bên cạnh, chỉ thấy tiểu nha đầu kia vẻ mặt đắc ý như đã làm việc tốt bất lưu danh…..
Trong lòng Cố Sanh biết đây là “hảo ý” của Cửu Điện Hạ, vội vàng cảm động đến rơi nước mắt nói: “Tạ ơn điện hạ khoan hồng độ lượng!”