Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 26: Đầu độc.





Từ xa Trình Hiểu đã nhìn thấy đám người đang xôn xao ở trung tâm thành, quả nhiên là xảy ra chuyện.

"Trình Hiểu, cậu đi hội hợp với Lâm Diệp trước đi, tôi... lát nữa tôi sẽ đến tìm hai người." Giữa hai cánh mông của cậu ta dường như cũng có vết thương, không tiện điều trị ở bên ngoài, nên sau khi Sắt đưa Trình Hiểu đến gần trung tâm thành, thì tính toán rời đi trước, ôm Đỗ Phi về nhà để xử lý miệng vết thương.

Việc này không tốn nhiều thời gian, với tốc độ của dị tộc, ôm một người đi chữa thương chỉ là việc vặt vãnh mà thôi.

"Được, cậu đi cẩn thận." Trình Hiểu gật đầu, xoay người đi về phía đám đông, dị tộc khi chữa thương đều liếm sao... Ngẫm lại vị trí vết thương của Đỗ Phi, Trình Hiểu hơi xấu hổ, thật sự là việc trẻ con không nên nghĩ mà.

Lúc này không khí ở trung tâm thành vô cùng khẩn trương, mọi người có vẻ khá kích động thì thầm với nhau, nhóm dị tộc cũng cau mày, vài người trông coi vội đến xoay quanh, thỉnh thoảng lại có một số bóng dáng gấp gáp bưng thuốc chạy về phía lều.

"Tình huống thế nào?" Thanh âm Ninh Ân trầm ổn mà trấn định, nhưng vẻ mắt có vẻ rất lo lắng.

"Vẫn còn rất nóng..." Lâm Diệp nắm chặt con dao trong tay, những dị tộc bị trúng độc đã chống đỡ hết nổi mà nằm vật ra đất, bầu bạn của họ đều rất lo lắng và sợ hãi.

"Yên tâm, anh không sao đâu." Thanh suy yếu an ủi người nhìn như sắp bật khóc này.

"Đúng thế, anh nhất định không xảy ra việc gì đâu." Lâm Diệp lau khóe mắt, ngăn lại dòng chất lỏng khả nghi trên mặt mình, biểu hiện chắc chắn.

"Lam... Anh vẫn có thể chống đỡ chứ, thuốc nấu gần xong rồi, chỉ cần cố thêm chút nữa thôi!" Ninh Ân vươn tay ra, muốn xem xét nhiệt độ trên trán dị tộc.

Lam khẽ nhíu mày, mới bắt đầu, cả người anh đều đau nhức đến mức không thể nhúc nhích nỗi, nhưng ý muốn tránh né vẫn rất rõ ràng, dị tộc sẽ không để bất cứ ngoài bầu bạn của mình tiếp xúc.


"Tôi chỉ muốn kiểm tra tình hình thân thể của anh một chút thôi..." Ninh Ân nhỏ giọng thì thầm, có mấy người ngồi cạnh nghe thấy đều an ủi nhìn gã.

"Lam, bác sĩ Ninh cũng là có ý tốt thôi." Có một người dị tộc không trúng độc đi tới, vươn tay, kiểm tra nhiệt độ trên trán cho Lam, rồi báo với Ninh Ân.

Dù sao nhiệt độ cơ thể quá cao đối với dị tộc mà nói cũng không phải việc có thể khinh thường.

Hơn nữa người kia trong nhà Lam...

"May mắn là có Ninh Ân ở đây, bằng không chúng ta cũng không biết phải làm sao." Có người thấy bầu bạn mình sau khi nghỉ ngơi đã dần tỉnh táo hơn, không khỏi nói lời cảm ơn với Ninh Ân.

"Đúng vậy thật, tôi không ngờ, Trình Hiểu dám gây ra việc này!" Có người bất bình chỉ trích.

"Ai biết được chứ, lòng người khó đoán, cậu ta trước kia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng không nghĩ rằng lương tâm cũng cho chó ăn luôn rồi." Thời điểm con người lâm vào đường cùng, những lời ác độc có thể nói mãi không hết.

"Vậy mà cậu ta dám thừa dịp lúc Ninh Ân không có mặt hạ độc vào thuốc, chẳng lẽ cậu ta cấu kết với đám dị tộc ngoại lai kia?" Đây là suy luận từ lời Ninh Ân kể, nhưng rất nhiều người không tin cậu ta có lá gan đó, có bầu bạn tốt như vậy lại không cần, còn tìm đến kẻ xâm lược... Tuy nhiên Ninh Ân nói cũng rất có lý, Ninh Ân là một người công chính liêm minh, thật dễ dàng khiến mọi người tin tưởng.

Dù sao lúc ấy chỉ có Ninh Ân và Trình Hiểu đến phòng chữa bệnh, đây là điều không thể nghi ngờ.

"Mọi người đừng nói nữa, chờ bắt được Trình Hiểu, mọi việc sẽ rõ ràng thôi!" Ninh Ân bình tĩnh nói, khẽ gật đầu với mọi người: "Mọi người không nên nói những việc đó trước mặt Lam, dù sao Trình Hiểu cũng là bầu bạn của anh ấy..."

"Bầu bạn cái thá gì, cậu ta xứng chắc?!"

"Đúng thế, bác sĩ Ninh, nếu là cậu thì còn được, Trình Hiểu... là cái thá gì chứ!"

"Bội bạc Lam, còn Lẫm nữa, thời điểm cậu ta phản bội, không nghĩ đến con mình sao?!"

Lam là một một dị tộc rất mạnh mẽ, tuy không có bối cảnh gì, lại chỉ là đội trưởng của một tiểu đội săn bắn thôi, nhưng thực lực của anh sâu đến khó dò, chưa hề thất bại lần nào.

Rất nhiều người tự nhiên sẽ bất bình thay Lam vì việc này, cũng có người nhìn thấu tâm tư của Ninh Ân với anh, dù sao Ninh Ân cũng một mình, lại rất thích Lẫm, nếu hai người bọn họ thành người một nhà, vậy thật sự là một việc vui.

"Trình Hiểu còn chưa trở lại, có thể cậu ấy xảy ra chuyện rồi!" Lâm Diệp không nghe nổi nữa, cậu tin Trình Hiểu sẽ không làm vậy, nhân phẩm của cậu ta lúc trước quả thật không tốt, nhưng bây giờ đã có tiến bộ, hơn nữa... Cùng Trình Hiểu quen biết lâu như vậy, cậu biết cậu ấm đó sẽ không làm ra mấy việc như đầu độc người khác.

Cậu ta có thể vô liêm sỉ thật, nhưng vẫn có điểm mấu chốt... Lâm Diệp cảm thấy, Trình Hiểu chán ghét dị tộc chẳng qua chỉ vì cậu ta ích kỷ, tư lợi, nhát gan, yếu đuối... Nếu nói cậu ta thấy người khác bỏ độc nhưng không ngăn cản thì có thể, tuy nhiên để cậu ta tự tay làm điều đó? Đây là việc không bao giờ xảy ra!

Hơn nữa Trình Hiểu đã đi lâu như vậy rồi, rất có thể đã bị địch nhân tập kích! Ánh mắt khi Lâm Diệp nghĩ về Trình Hiểu vẫn mang theo sự lo lắng.

"Lâm Diệp..." Ninh Ân thẳng người lên, gã chính là đang chờ Lâm Diệp nảy sinh nghi ngờ, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về đây, gã mới từ từ nói: "Có việc... Tôi nghĩ phải nói ra để mọi người biết."

"Việc gì?" Lâm Diệp ngờ vực hỏi, vẻ mặt Ninh Ân dường như thay đổi trong nháy mắt, là ảo giác của cậu sao.

"Thật ra... Trên đường tôi đưa thuốc đến đây, có thấy Trình Hiểu trở về một lần." Gương mặt Ninh Ân rất nghiêm túc.

"Trình hiểu từng trở lại?"


"Bác sĩ Ninh, cậu thấy cậu ta khi nào?"

"Cậu có thấy cậu ta hạ độc không?"

"Mọi người yên lặng một chút." Ninh Ân hạ hai tay xuống, ý bảo mọi người tàm ngừng thảo luận, tốt rồi, hiện tại nhóm dị tộc cũng đã tập trung ánh mắt về đây: "Là như vậy, sau khi ta đi thông báo việc thuốc đã nấu xong, liền trở lại lều chữa bệnh, khi đó tôi đã không thấy Trình Hiểu đâu nữa, tôi rất xin lỗi, đáng lẽ tôi nên kiểm tra thuốc trước khi đưa cho mọi người uống để tránh gây ra hậu quả nghiêm trọng thế này, tôi..."

Nói tới đây, hốc mắt Ninh Ân bắt đầu phiếm đỏ.

"Ninh Ân, cậu đừng lo, chúng tôi không có trách cậu đâu."

"Đúng thế, có ai ngờ thuốc đã được nấu kĩ đến vậy mà bị bỏ độc chứ, lại còn là loại độc khá hiếm thấy nữa."

"Tất cả đều do người hạ độc cả, bác sĩ Ninh, trong tình hình khẩn cấp như vậy, làm gì có thời gian để kiểm tra độc tố chứ!"

Thấy Ninh Ân tỏ vẻ áy náy, mọi người đều nhịn không được an ủi vài câu.

"Cám ơn mọi người đã hiểu cho tôi, nhưng việc này là do tôi làm sai, tôi muốn nói với nhóm dị tộc, tôi rất xin lỗi!" Ninh Ân cúi mình thật sâu, rồi mới tiếp tục nói: "Sau khi phát hiện các triệu chứng khác thường của mọi người, tôi liền quyết định ngưng cung cấp thuốc, vốn chỉ là nghi ngờ, nhưng khi tôi đến lều chữa bệnh để kiểm tra thì phát hiện Trình Hiểu đang cầm vật gì đó trên tay đi vào trong."

"Cái gì, Ninh Ân, cậu thật sự nhìn thấy sao?" Lâm Diệp bắt lấy cánh tay Ninh Ân, lớn tiếng hỏi, lời này không thể tùy tiện nói bậy.

"Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy, đang tiếc lúc ấy khoảng cách khá xa, nên Trình Hiểu đã chạy mất." Ninh Ân không dám nhìn vào mắt Lâm Diệp, bình tĩnh đáp: "Tôi vẫn không nói ra vì tôi muốn cho Trình Hiểu một cơ hội để trở về tự thú, không ngờ cậu ấy..."

Chuyện tiếp theo không cần nói mọi người cũng hiểu, Trình Hiểu bỏ trốn, tìm kẻ địch nương tựa, phản bội thành... Tội không thể tha.

Lâm Diệp thất hồn lạc phách kể lại với Thanh, dị tộc không có cách nào động đậy, chỉ đành vừa nhìn Lâm Diệp vừa nói: "Đợi đến khi tìm được Trình Hiểu rồi nói sau."

Ít nhất Lam còn chưa tỏ vẻ gì, Thanh nhìn dị tộc đang nằm cạnh mình, cái tên nhân loại tên Trình Hiểu kia thật sự là hạ độc rồi bỏ trốn sao?

"Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn rồi, phải tăng lượng dược xem sao." Ninh Ân chỉ huy mọi người chữa bệnh và chăm sóc đâu ra đấy, đương nhiên dị tộc cũng có bác sĩ riêng của mình, nhưng vị bác sĩ đó xui xẻo trúng độc nên đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu.

Từ trước đến nay, dị tộc đều dựa vào hệ thống tự chữa lành của thân thể để hồi phục vết thương và bài trừ độc tố... Không ngờ rằng, loại độc lần này chính là độc từ cỏ bích hồng khiến người nghe sợ vỡ mật.

Đây là một loại cỏ độc có hai màu hồng lục giao thoa, chất lỏng này vô sắc vô vị, lại chứa kịch độc... Nhưng loại cỏ này sinh trưởng ở một vùng đất cách tòa thành rất xa, thu hoạch lại khó khăn, nếu nấu chung với các loại cây khác, sẽ làm màu của loài cây đó biến đổi, vì vậy có thể dễ dàng phát hiện.

Nhưng nếu bị hạ trong thuốc được nấu từ cỏ châm diệp, thì có thể vô hình vô vị... Đây là việc rất ít người biết, sau khi một việc nghiêm trọng xảy ra mọi người trong thành mới biết được bí mật này.

Dị tộc ngoại lai, quả nhiên đã có chuẩn bị trước, phải biết rằng để tạo ra loại thuốc này thì biết bao sinh mạng đã hi sinh để làm vật thí nghiệm.

"Trình Hiểu, mày còn dám trở về?!" Một tên nhân loại bắt gặp bóng dáng Trình Hiểu đang từ từ đi đến, không khỏi rống lên.

"Đúng vậy, Trình Hiểu, tên khốn mày còn dám tới đây!" Đã có người cầm vũ khí lên.


"Vậy mà còn có can đảm xuất hiện ở đây, không phải mày dẫn đám xâm lược tới đây chứ!" Sự đề phòng của mọi người tăng cao trong nháy mắt, hiện tại rất nhiều dị tộc đã lâm vào hôn mê, còn sót lại chỉ có vài người còn cố gắng chống đỡ.

"Từ từ, cậu ta hình như chỉ đi một mình." Trong nhóm người vẫn có kẻ bình tĩnh lên tiếng, hơn nữa những dị tộc đứng quanh đây cũng chưa có hành động nào, chứng tỏ Trình Hiểu không hề dẫn dị tộc ngoại lai đến.

Sao lại kích động ghê thế? Trình Hiểu mặt không biểu tình thoải mái đi vào trong đám người, ánh mắt mọi người nhìn cậu cứ như vạn tiễn xuyên tâm, chẳng lẽ mình làm sai cái gì sao ta?

"Trình Hiểu!" Thanh âm của Lâm Diệp hấp dẫn ánh mắt cậu: "Bọn họ đều trúng độc cả rồi." Lâm Diệp cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trình Hiểu.

Qủa nhiên, phần lớn dị tộc đều đã ngã xuống, chỉ còn lại một số ít đứng phòng thủ, Trình Hiểu nhìn quanh bốn phía, phát hiện nhóm dị tộc cũng đang chú ý đến mình... Từ khi nào cậu đã kéo cừu hận nhiều như thể nhỉ?

Hình như dị tộc ngoại lai còn chưa phát hiện ra điều này, nếu không chúng đã lập tức công kích từ lâu, Trình Hiểu mau chóng suy nghĩ, nói cách khác... nếu tình hình cứ như vậy thì trận chiến sẽ không kéo dài được lâu, phải tức khắc có biện pháp giải quyết mới được.

Gật đầu với Lâm Diệp, Trình Hiểu phát hiện tên dị tộc kia vẫn nhìn chằm chằm mình... Khụ khụ, ý lộn, phải nói là bầu bạn vẫn đang quan tâm mình mới đúng chứ.

"Lam..." Trình Hiểu cảm thấy thân là một bầu bạn đúng nghĩa, cậu nên quan tâm đến cha của con mình: "Anh cảm thấy thế nào?"

Đầu tiên phải tìm hiểu dấu hiệu trúng độc, sau đó mới có thể nghiên cứu thuốc giải, việc này so với việc biết tác dụng của thuốc còn quan trọng hơn, dù sao có một ít loại độc rất khó để kiểm tra ra, tuy rằng Trình Hiểu vừa đến, nhưng vẫn nghe loáng thoáng tên cỏ bích hồng.

"Trình Hiểu, mày đúng thật là tên mặt dày." Có người lạnh lùng châm chọc.

"Chuyện đã rõ rành rành trước mắt, Trình Hiểu, mày còn không chịu nhận tội?!" Mọi người thiếu chút nước đã xông tới, nhưng để sống sót được tới bây giờ, họ tự nhiên sẽ biết, dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải để đối phương có cơ hội giải thích.

Hành động theo cảm tình đã sớm biến mất trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt này.

"Lam đã biến thành như vậy... Trình Hiểu, lòng cậu vẫn yên sao?" Ninh Ân cắn môi, đứng lên, chắc phía trước người Lam: "Tôi sẽ không cho phép cậu tổn thương Lam lần nữa."

Những lời này chẳng khác gì lời thổ lộ cả, mọi người kinh ngạc nhìn về phía gã, tuy rằng Ninh Ân thường xuyên tỏ thái độ quan tâm đến Lam, cũng vì Lẫm mà bất bình... Nhưng nếu Trình Hiểu quả thật là kẻ phản bội, vậy quan hệ giữa cậu và Lam đương nhiên sẽ bị giải trừ, tình cảm của Ninh Ân như thế... Cùng không phải là việc không có khả năng...

Tuy rằng việc cướp đoạt bầu bạn là việc đáng khinh thường, nhưng tình huống của Ninh Ân rất đặc thù, nên trong khoảng thời gian ngắn, mọi người chẳng hề thấy phản cảm.

"..." Cậu từng làm tổn thương tên dị tộc kia hử? Mỗi tối người bị thương phải là cậu mới đúng chứ! Trình Hiểu câm nín.

Bàn về việc đâm và bị đâm, ai chịu thiệt thòi hơn ai hả.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.