“Mình vừa quay được cái này. Thấy cậu bận quá nên không gọi được."
Trong video, Lưu Nhã Kỳ và Trạm Lục Hành đứng giữa một khu cây xanh um tùm, cách xa đám đông. Hai người nói chuyện khẽ khàng, không nghe rõ lời.
Trạm Lục Hành từ trạng thái bình tĩnh ban đầu dần trở nên kích động. Anh nắm chặt cánh tay Lưu Nhã Kỳ, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đầy giằng xé.
Cuối cùng, anh như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống đất.
Lưu Nhã Kỳ chầm chậm bước tới, ôm anh vào lòng. Anh không hề đẩy cô ra.
Tim Giang Ly thắt lại.
“Cái con Lưu Nhã Kỳ này thật quả đáng! Đang qua lại với Giang Thần mà còn đi quyến rũ Trạm Lục Hành!" Bạch Tiểu Tiểu phẫn nộ.
Giang Ly không kịp nghĩ ngợi, quay người chạy về phía Trạm Lục Hành.
Cô biết Lưu Nhã Kỳ thích Trạm Lục Hành, nhưng điều cô muốn biết là anh nghĩ gì? Liệu anh cũng có tình cảm với cô ta không?
Cầu xin anh, đừng như thế.
Khi nhìn thấy Trạm Lục Hành vẫn ngồi đó. Nhưng anh đang ôm đầu, vẻ mặt như chìm trong đau khổ tột cùng.
Lưu Nhã Kỳ đã nói gì khiến anh đau đớn đến vậy?
Người đàn ông kiêu ngạo, thường mang theo nụ cười bất cần đời ấy, điều gì có thể khiến trái tim anh vỡ vụn?
Một lúc sau Nhã kỳ đứng lên rời đi chỗ khác, Lục Hành vẫn ngồi đó
Giang Ly chậm rãi bước tới, nhưng rồi dừng lại, không dám làm phiền anh.
Những cảm xúc anh dành cho cô chưa đủ sâu để cô tự tiện bước vào thế giới nội tâm của anh.
Cô chỉ biết lặng lẽ ngồi cạnh, mong anh nhìn thấy sự hiện diện của mình, mong anh chia sẻ nỗi đau cùng cô.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, xé toạc bầu không khí.
Trạm Lục Hành bật dậy ngay tức thì.
“Là Nhã Kỳ!"
Anh lập tức chạy theo hướng phát ra tiếng kêu. Giang Ly vội vã chạy theo anh.
Đến nơi, họ thấy một nhóm bảo vệ đang đứng thành vòng tròn, ngăn cản đám đông hiếu kỳ. Người tổ chức sự kiện ở bên ngoài cố gắng giải tản mọi người.
“Thưa anh, khu vực này không tiện vào."
Nghe thấy tiếng khóc thút thít của Lưu Nhã Kỳ từ bên trong, Trạm Lục Hành không thèm quan tâm đến lời nói, đầy mạnh người bảo vệ:
"Tránh ra!"
Anh xã qua hàng người, chen vào bên trong.
Giang Ly nhanh chóng bám theo Trạm Lục Hành, cùng anh vượt qua vòng bảo vệ.
Họ thấy Lưu Nhã Kỳ đang ngồi trên ghế, khế khóc, dáng vẻ tội nghiệp.
Trạm Hải Hành ngồi bên cạnh cô, nói chuyện gì đó với giọng nhỏ nhẹ.
Tổng giám đốc Trần đứng gần đó, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt đầy khó chịu.
Trạm Lục Hành lao tới trước mặt Lưu Nhã Kỳ, quỷ nữa gối xuống: "Nhã Kỳ! Em sao vậy?"
Nhìn thấy Trạm Lục Hành. Lưu Nhã Kỳ òa lên khóc nức nở, như thể chịu đựng nỗi ấm ức khôn cùng.
Trạm Lục Hành nắm lấy tay cô, giọng dịu dàng:
“Đừng khóc nữa, đừng khóc"
Cơn giận trong Giang Ly sôi trào. Thái dương cô như muốn nổ tung.
“Lục hành, cậu đưa Giang Ly về trước đi. Chuyện ở đây chúng em sẽ xử lý." Hải Hành nói
“Anh, chuyện gì mà không thể xử lý ngay trước mặt tôi?"Giang Ly với vẻ mặt dầy tức giận
“Đương nhiên là được, nhưng đây chỉ là hiểu lầm thôi. Không tiện để em nghe. Hai người cứ về trước." Hải hành nói
Giang Ly ngẩn người, đột nhiên hiểu ra.
Lưu Nhã Kỳ hiện vẫn là bạn gái của Giang Thần. Vậy cô, với tư cách là một nửa “gia đình bên chồng" của Lưu Nhã Kỳ, không thể đứng ngoài cuộc.
Cô điềm tĩnh nói:
“Không sao đâu, anh. Em cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì."
Trạm Hải Hành cười gượng.
“Ông Trần, nói thẳng đi, có gì ghê gớm đâu."
Tổng giám đốc Trần khịt mũi, lạnh lùng:
“Cô gái này nói tôi sàm sỡ cô ta, còn định báo cảnh sát."
Nghe đến đây. Trạm Lục Hành bật dậy, ánh mắt đầy giận dữ nhìn thẳng vào Tổng giám đốc Trần
“Ông dám ức hiếp Nhã Kỳ?!"
“Cái gì? Tôi mà cần phải ức hiếp cô ta? Đùa à? Có biết bao nhiêu phụ nữ tự nguyện đến bên tôi, tôi còn không chơi hết. Thích cô ta? Buồn cười!"
Lời lẽ thô lỗ, nhưng cũng không phải không có lý. Với khối tài sản khổng lồ của mình, ông Trần chẳng thiếu phụ nữ, nhưng Lưu Nhã Kỳ cũng không phải kiểu người bịa chuyện để vu oan.
Khu vực này thuộc nội bộ buổi tiệc, không có camera giám sát. Ai nói thật, ai nói dối, chẳng có cách nào xác minh.
“Thôi đi, việc nhỏ mà làm phức tạp lên. Cô gái kia, cô nói đi, cần bao nhiêu tiền? Loại phụ nữ như cô, tôi gặp nhiều rồi. Khóc lóc, làm ầm ĩ, cuối cùng chẳng phải muốn tiền sao? Năm vạn đủ chưa? Thêm thì không có, giá cô chỉ đáng như vậy thôi."
Những lời lẽ cay nghiệt từ Tổng giám đốc Trần khiến Lưu Nhã Kỳ như bị đâm vào tim, cô bật khóc nức nở:
"Tôi không cần tiền của ông! Ông đúng là đồ háo sắc!"
“Hảo sắc? Cô gái, tôi mà háo sắc cũng chẳng đến lượt cô. Ngực không ra ngực, mông không ra mông, tôi thèm khát gì ở cô chứ?"