Trạm Lục Hành nhìn cô, ánh mắt sáng lên đầy ý cười:
“Chỉ một câu cảm ơn là đủ sao?"
Giang Ly bỗng lóe lên một ý tưởng:
“Vậy để em lạy anh một cái nhé"
Nói xong, cô quỳ lên giường, cúi đầu lạy một cái.
Xong việc, cô ngẩng đầu lên, tóc rối tung dính đầy mặt, rồi tự mình bật cười khanh khách.
Nhìn nụ cười sinh động ấy, tình cảm trong lòng Trạm Lục Hành trào dâng mãnh liệt.
Anh củi người xuống, tìm môi cô và hôn cô lần nữa
Trạm Lục Hành cúi xuống, môi anh chạm vào môi cô.
Đồng tử của Giang Ly mở to, cô sững sờ, không nhúc nhích, hoàn toàn chịu đựng sự cuồng nhiệt của anh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Không giống như nụ hôn bất ngờ trước đây, đây là lần đầu tiên Trạm Lục Hành hôn cô với tất cả tình cảm của mình.
Nhưng làm sao anh có thể có tình cảm với cô được chứ?!
Trong khi Giang Ly ngơ ngác không biết phải làm gì, Trạm Lục Hành ngày càng đắm chìm trong nụ hôn của mình.
Anh hôn cô thật lâu, thật nồng nàn, thật sâu sắc, cho đến khi cô không thể thở nổi nữa, anh mới miễn cưỡng buông ra.
Tiếng thở dốc của cả hai vang lên trong màn đêm yên tĩnh, xen lẫn nhau.
Khi cô vừa kịp lấy lại hơi thở, anh đè cô xuống, một lần nữa chiếm lấy môi cô, hòa quyện vào nhau.
Tình yêu anh bùng nổ mãnh liệt, tựa như muốn thấu suốt cô qua từng nụ hôn.
Giang Ly càng lúc càng bối rối, khẽ chống cự, tiếng nghẹn ngào thoát ra từ đôi môi.
Anh bị làm sao thế? Điên rồi sao?!
"Đừng, đừng như thế, Trạm tổng." Giang Ly lắc đầu né tránh, hai tay đặt lên ngực anh, cố gắng đẩy anh ra. Trạm Lục Hành nắm lấy tay cô, đưa lên môi mình, như trừng phạt, khẽ cắn nhẹ. “Đừng gọi tôi là Trạm tổng."
Nói xong, anh hôn lên mặt cô, dẫn dắt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi là gì của em?"
Giang Ly ngần người. Anh là gì của cô?
“Gọi một tiếng “ông xã nghe thử xem."
Giọng anh trầm thấp, quyến rũ, như giấy nhám lướt qua trái tim Giang Ly.
Ông xã?!
Không thể nào!
Khi mới kết hôn, cô từng coi anh như thế, nhưng anh chê buồn nôn, cấm cô coi nữa....
Thấy cô không trả lời, Trạm Lục Hành như muốn trả đũa, tiếp tục trêu chọc cô, để lại từng dấu hôn trên làn da cô.
Giang Ly chỉ cảm thấy mất mình mở đi, hàng nghìn tỉa điện như bắn nổ trong đâu
Không được! Tuyệt đối không được!
Cảm xúc còn sót lại của cô đang vật lộn với khát vọng dâng trào.
"A-" Giang Ly thốt lên một tiếng, cơ thể cong lên như cây cầu.
Anh đang làm gì vậy?! Chẳng lẽ định tiến thẳng đến bước cuối cùng sao?!
“Đợi đã! Đợi đã!" Giang Ly cố gắng chống cự.
“Thả lỏng đi.” Anh thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng rẫy len lỏi vào tận sâu trong tâm trí.
Anh đứng dậy, hai tay giao nhau, cởi chiếc áo trên người.
Lồng ngực rắn chắc, đường nét eo thon săn chắc, và hình xăm kéo dài từ cánh tay trái đến ngực làm cô ngây dại.
Giang Ly nín thở, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hơi thở nguy hiểm đầy xâm lược ập tới, cô bản năng lùi về phía sau.
Trạm Lục Hành nắm lấy cổ chân cô, kéo mạnh cô trở lại.
Anh như một ngọn núi nhỏ, bóng anh đổ xuống, bao phủ lấy cô.
"Đừng như thế."
Giang Ly không dám nhìn anh nữa, run rẩy cầu xin.
Sự từ chối của cô, trong mắt anh lại giống như sự mời gọi e thẹn.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng để lại những nụ hôn vụn vặt.
Một tay vén mái tóc của cô, tay kia đan chặt vào tay cô.
Anh dùng sự dịu dàng và tỉ mỉ để hóa giải mọi kháng cự và dè dặt của cô.
Anh dỗ dành cô, bên tai cô là những lời đường mật không ngừng vang lên.
Giang Ly cảm thấy mình sắp chìm đắm.
Kiếp trước, chỉnh cô bỏ thuốc anh, họ mới có lần đầu tiên.