Giang Ly nói, "Mẹ, hôm nay con thật sự mệt quá, chỉ muốn nghỉ ngơi."
"Ôi trời, vậy con nghỉ ngơi đi, hôm khác dì sẽ mời mọi người." Mẹ Giang vui vẻ nói với mọi người.
"Giang Giang, hôm khác mình lại đến thăm cậu nhé." Bạch Tiểu Tiểu hru luyến nói lời tạm biệt.
Bạch Mộc Trạch chậm rãi bước đi, anh rất lo lắng cho tình trạng của Giang Ly, không biết vết thương trên lưng có ra sao.
Để cô ở nhà một mình liệu có ổn không? Nhưng anh cũng không tiện ở lại, đành chào tạm biệt mẹ Giang rồi cùng
Bạch Tiểu Tiểu rời đi.
"Con ở nhà một mình ổn không?" Mẹ Giang lo lắng hỏi Giang Ly.
"Dạ được, con chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi."
Dù nghe vậy nhưng Mẹ Giang vẫn không yên tâm, bà quay đầu nhìn về phía Trạm Lục Hảnh.
"Hôm nay là ngày cuối cùng thay băng cho Nhã Kỳ, tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện." Trạm Lục Hành hiểu ý của
Mẹ Giang.
Lưu Nhã Kỳ vội vàng nói, "Không sao đâu, anh rể, em có thể đợi thêm vài ngày nữa cũng được."
Mẹ Giang liền đáp, "Thay băng sớm ngày nào thì sẽ mau khỏi ngày đó."
Lưu Nhã Kỳ mím môi, không nói thêm lời nào.
"Con sẽ đi cùng Nhã Kỳ." Giang Thần nhanh chóng lên tiếng. "A, đúng rồi chị, đây là điện thoại của chị, cảnh sát đã trả lại cho em."
Giang Ly vui mừng nhận lại điện thoại, cô không ngờ có thể tìm lại được, vốn dĩ đã định mua cái mới rồi.
Mọi người đều đã sắp xếp xong, Mẹ Giang đứng dậy ra về
Kỳ Chính không còn cách nào khác, đành luyến tiếc ngoái lại nhìn ba bước mới chịu đi.
Cậu thật sự rất muốn ở lại chăm sóc cho chị mình.
Cậu thực sự không hiểu được Trạm Lục Hành. Chị cậu hôm nay suýt chút nữa bị bắt cóc, trên người còn đầy vết thương, vậy mà anh ấy lại đưa Lưu Nhã Kỳ đi bệnh viện.
Giang Ly đứng dậy tiền tất cả mọi người ra cửa.
"Đừng tiến nữa, về nghỉ ngơi đi, nhớ ăn uống đầy đủ." Mẹ Giang vừa vẫy tay vừa nhắc nhở.
Nghe đến "nhớ ăn uống đầy đủ", cả Giang Ly và Trạm Lục Hành cùng khựng lại, trơng đầu họ đồng thời hiện lên hình ảnh sữa và bánh mì trong tủ lạnh.
Nhìn bóng lưng Mẹ Giang sắp rời đi. Trạm Lục Hành bất ngờ gọi lại. "Mẹ!"
"Mẹ, Giang Ly lại chận số của con rồi. Trong vòng một tháng, cô ấy đã chặn con đến ba lần."
Mẹ Giang: "..."
Giang Ly: "..."
Giang Thần: "..."
Kỳ Chính: "..."
Lưu Nhã Kỳ: "..."
Ai có thể ngờ được, một tổng tài lạnh lùng cao gần mét chín như Trạm Lục Hành lại đang... méc mẹ?
Anh nghiêm túc và chân thành đến mức không hề có chút gì là đùa cợt, dường như thật sự cảm thấy bị tổn thương.
Mẹ Giang có chút lắp bắp nói, "Giang Ly, con cứ chặn số của Lục Hành làm gì thế? Mau mở chặn đi."
Giang Ly: "..."
"Con đứng ngẩn ra đó làm gì? Con nghe lời mẹ chưa?" Trạm Lục Hành nhìn Giang Ly, khoe môi hơi nhếch lên, mang theo một chút chế giễu.
Giang Ly sững sờ, lắp bắp nói, "Được rồi, được rồi... Con, con sẽ mở chặn. Nhưng... em không chặn anh đến ba lần đâu mà..."
Trạm Lục Hành khẽ cười, kéo Giang Thần và Lưu Nhã Kỳ rời đi.
Sau khi mẹ rời đi, Giang Ly lê bước mệt mỏi lên lầu hai. Cô cảm thấy thật sự kiệt sức.
A, trên người cô vẫn đang mặc chiếc áo của Mộc Trạch ca ca, lần sau gặp anh ấy, cô nhất định phải trả lại...
Nghĩ ngợi một lúc, Giang Ly khẽ khép mắt lại.
Bỗng nhiên, điện thoại của cô reo lên. Trạm Lục Hành gửi tin nhắn đến: "Chẳng trách em thích méc mẹ, đúng là sảng khoái và hiệu quả. Cảm ơn em đã dạy anh cách hay thế này! "
Giang Ly cắn môi, lửa giận bốc lên:
"Tên này... quá đáng mà!"
"... Trạm Lục Hành, anh là đồ trẻ con!"
Giang Ly lật mắt, không nói nên lời. Một tổng tài bá đạo như anh sao lại có thể biến thành.... học trò tinh quái thế này chứ
Trong lòng Giang Ly ẩm lên, nhưng lại tự hỏi: Anh ta lại muốn làm gì đây..