“Kỳ Chính, chị muốn nhờ em một việc. Giang Thần có đang ở gần em không?"
“Không ạ, cậu ấy đang chơi bóng rổ rồi."
“Em có thể dò hỏi xem trước khi cậu ấy leo núi vào nửa đêm, Lưu Nhã Kỳ đã nói gì với cậu ấy không?"
Giang Ly luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc. Chỉ vài lời nói của Lưu Nhã Kỳ mà có thể khiến Giang Thần hành động bốc đồng như vậy.
Hơn nữa, tại sao Lưu Nhã Kỳ lại muốn hại cô?
“Được ạ, em sẽ cố gắng."
“Vậy làm phiền em nhé"
“Không sao đâu, chị. Em và Giang Thần là bạn tốt, em cũng hy vọng cậu ấy
ổn."
“Cảm ơn em nhiều”
“Chị khách sáo quá."
Cúp máy, Giang Ly thở dài nhẹ nhàng. Nếu Giang Thần mà hiểu chuyện được như Kỳ Chính thì tốt biết bao.
Cả ngày hôm đó, đầu óc Giang Ly cứ quay cuồng, cơn sốt vẫn chưa hạ.
Cô giảm khối lượng công việc và tan làm sớm vào buổi chiều.
Khi về đến nhà, Giang Ly mệt mỏi lê bước vào phòng. Vừa nằm xuống giường, cô đã thở phào nhẹ nhôm. Chỉ có chiếc giường thân yêu này mới mang lại sự thoải mái tuyệt đối, khiến bệnh tật cũng như với đi.
Cô tận hưởng sự mềm mại và ấm áp của giường, tự nhủ mình thật may mắn.
Bỗng điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi là "Tên khốn", Giang Ly do dự một chút rồi vẫn nhấc máy.
"Dù bắt máy, cô cũng chẳng buồn nói.
“Em không ở công ty à?"
Ý gì đây? Hắn đến công ty sao?
"Không."
“Vậy ở nhà?"
"ừ"
“Tốt, tôi đến ngay."
“Đừng đến!"
“Em nói không tính.
Nói xong. Trạm Lục Hành cúp máy.
Giang Ly cạn lời. Người này bị làm sao thế? Sao cứ phải bám lấy cô?
Hắn đã khiến cô đủ khổ sở rồi: mất chiếc nhẫn 1 triệu, giờ hắn còn muốn gì nữa?
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô. Giang Ly biết là Trạm Lục Hành đã đến. Cô bực bội chùm chăn kín đầu
Nhưng Trạm Lục Hành chỉ ở dưới nhà, không bước lên lầu. Lát sau, cô cảm thấy nhà mình bỗng trở nên nhộn nhịp, hình như có nhiều người vào.
Giang Ly không kiềm được tò mò, lên bước xuống xem.
Vừa lúc đó, tiếng bước chân của Trạm Lục Hành càng lúc càng gần. Giang Ly vội vàng trùm chân kín đầu giả vờ ngủ.
Hắn bước đến bên giường cô, một tay đặt lên trăn có kiểm tra nhiệt độ.
“Đã uống thuốc chưa?"
Giang Ly khế rung mi mắt, tiếp tục giả vờ
Trạm Lục Hành không vạch trần, dịu dàng nói, “Ngủ đủ rồi thì xuống ăn cơm."
Sau khi chắc chắn hắn đã đi xa, Giang Ly nghĩ ngợi một chút rồi mang dép lê xuống lầu.
Trên bàn ăn, bày đầy ắp một bữa tối thịnh soạn.
Giang Ly còn chưa hết ngạc nhiên thì tiếng của Trạm Lục Hành vang lên từ phía sau:
“Sau này bớt uống sữa và ăn bánh mì rẻ tiền của em di"
Giang Ly quay lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Hắn đang quan tâm cô sao?
Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Không đời nào.
Dù hắn có làm gì, thì sự thật vẫn là hẳn và Lưu Nhã Kỳ có mối quan hệ không rõ ràng, và quan trọng hơn, hẳn đã vứt mất chiếc nhẫn 1 triệu của cô.
Giang Ly cố tình làm ngơ bàn ăn hấp dẫn, lạnh lùng đáp. “Tôi có đồ ăn rồi"
“Cái đồ ăn của em là sữa và bánh mì trong tủ kia à?” – Giọng Trạm Lục Hành vang lên, mang chút mỉa mai nhưng cũng đầy quan tâm.
“Phải thì sao? Tôi ăn gì là chuyện của tôi, không cần anh lo.
“Em có thể bướng, nhưng không cần tự làm khổ bản thân đâu.” – Hắn nói, giọng dịu đi nhưng không mất đi vẻ cương quyết.