Giang Ly mở mắt, giọng yếu ớt, “Trạm tổng, hôm nay tôi không khỏe, không có sức tranh cãi với anh. Nhưng cũng mong anh đừng nói bậy."
“Tôi nói bậy chỗ nào? Cô mạnh mẽ lắm, chân chảy máu cũng không hé răng, sốt cũng không nói, chỉ biết trước mặt Bạch Mộc Trạch giả đáng thương thôi à?"
Giang Ly giận đến mức mất như tối sầm lại, Tôi nói thế nào?! Bảo tôi tranh giành với Lưu Nhã Kỳ sao? Tôi làm sao tranh lại người ta được?!
Ngực Giang Ly phập phồng dữ dội, cô bực bội chỉ trích, “Dù tôi có nói, anh sẽ tin tôi sao? Anh sẽ quan tâm tôi à?!"
Ánh mắt Trạm Lục Hành trở nên lạnh lùng, “Cô làm sao biết tôi sẽ không quan tâm cô?"
Giang Ly cười khẩy, giọng mệt mỏi, “Tôi nói tối qua là Lưu Nhã Kỳ tự ngã, sau đó vu oan cho tôi, anh tin không?"
Trạm Lục Hành không hiểu chuyện này liên quan gì, nhưng thẳng thưng đáp. “Tất nhiên là không tin cô. Cô còn biết hạ thuốc người khác, đi hộp đêm câu đàn ông. Nhã Kỳ thì trong sáng hơn cô nhiều
Giang Ly tức đến muốn hộc máu, Tôi là người như thế nào chứ?! Là độc phụ à?
Cô vừa bệnh vừa khó chịu, tối qua bị Lưu Nhã Kỳ hãm hại, lại bị mẹ và em trai trách móc, giờ còn bị Trạm Lục Hành gán mác "độc phụ"
Nỗi tủi nhục dâng tràn, nghĩ đến sự tin tưởng và dịu dàng của Mộc Trạch ca ban nãy, nước mắt cô không kiểm được mà tuôn ra.
Thấy cô khóc Trạm Lục Hành rút tờ giấy, thô lỗ chùi lên mặt cô, “Có gì mà khóc? Bị oan thật à?"
Giang Ly đầu óc quay cuồng, lau nước mắt, uất nghẹn nói, “Dù tất cả mọi người không tin tôi, chỉ cần Mộc Trạch ca tin tôi là đủ"
Nói xong, cô nhắm mắt lại, nét mặt kiên quyết.
Nhìn thái độ của cô, Trạm Lục Hành càng bực bội hơn. Đây là gì? Muốn cùng Bạch Mộc Trạch chống lại tôi à?
Anh cười khẩy. “Đàn ông dỗ phụ nữ đều dùng chiêu này cả. Cô thật sự tin lời hắn ta sao?"
Mộc Trạch ca là người đàng hoàng, thật lòng gấp trăm lần anh. Không như anh, giỏi trò dỗ ngọt, kinh nghiệm đầy mình"
"Giang Ly!" Trạm Lục Hành gầm lên giận dữ.
“Tôi nói sai à? Mộc Trạch ca tốt hơn anh, sạch sẽ hơn anh"
Anh đem tôi ra so với Lưu Nhã Kỳ, tôi sẽ so anh với Mộc Trạch ca!
Giang Ly đầu óc choáng váng, không còn kiêng dè như thường ngày, giờ đây chỉ muốn trút hết nỗi tức giận.
Trạm Lục Hành giận đến phát điên, anh nắm vai cô, ép cô đối diện, “Hắn tốt như thế, sao cô không theo đuổi hắn từ đầu, lại đi theo đuổi tôi?"
"Ly hôn xong với anh, tôi sẽ theo đuổi anh ấy!"
“Vậy nên hắn mới tặng cô nhẫn trước phải không?" Trạm Lục Hành cầm tay cô lên, nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, “Chiếc nhẫn ngọc như này ít nhất cũng phải 1 triệu, hắn đúng là hào phóng."Đắt vậy sao?! Giang Ly mở to mắt nhìn chiếc nhẫn.
“Đáng tiếc, hắn tính toán sai rồi"
Nói rồi, Trạm Lục Hành siết chặt tay cô, bắt đầu tháo nhẫn ra.
Cô hoảng hốt rút tay về, “Anh làm gì vậy?! Thả tôi ra! Thả ra!"
Trạm Lục Hành giữ chặt tay cô, tháo nhẫn ra bằng được.
“Đó là nhẫn của tôi! Trả lại tôi!" Giang Ly yếu ớt bò dậy từ trên giường, lao về phía Trạm Lục Hành.
Anh đẩy cô ngã xuống giường, bước nhanh ra ban công, ném thẳng chiếc nhẫn ra ngoài.
Giang Ly hít một hơi lạnh, há miệng cứng đờ, ngồi bệt trên giường, nhìn ra ngoài ban công, chỉ thấy một màn đêm mịt mù.
"Sao? Tức lắm phải không?" Trạm Lục Hành tiến lại gần cô, cúi xuống, hai tay chống lên hai bên cơ thể cô.